Mưa tồn tại mang buồn thăm thẳm,
Bởi trong mưa có ấm bao giờ?
Trên cành lá vẫn phất phơ,
Không gian ảm đạm mây mờ, gió xua.
.
Mưa chạy đến trêu đùa cảnh vật,
Có ai hay nước mắt của trời.
Ngài buồn để lệ tuông rơi,
Còn tôi làm kẻ bên đời ngắm mưa...
.
Tôi vẫn thích dù thừa hiểu rõ,
Đến một ngày cơn gió bay xa.
Trời hoang, mây tạnh thôi mà,
Mưa về để lại mình ta nghẹn ngào.
.
Dù đã biết mưa nào cũng tạnh,
Nắng lên rồi hết lạnh không gian.
Cơn mưa ngày ấy đã tàn,
Mưa lòng hiện tại có tan bao giờ..?
___Kim Vui___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro