28. MỘT THỜI MƯA VỚI TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MỘT THỜI MƯA VỚI TÔI

Đêm khuya rồi mưa lại trở về đây
Nắng khô hạn nay mưa đầy lối cũ
Mưa lên lỏi vào cơn mơ ẩn trú
Khẽ gật mình sau giấc ngủ không mê

Lúc bé thơ tôi vẫn thích mưa về
Dầm trong nước giữa miền quê đơn giản
Lớn tí nữa hiểu mưa gây nhiều nạn
Ấy vậy mà... tôi chẳng chán mưa rơi

Lúc trong mơ tôi thấy giữa mưa trời
Có ai đó còn ngồi nơi quán vắng
Đôi mắt gửi theo khung trời chẳng nắng
Tâm sự chi người lẳng lặng một mình

Trời tối sầm cảnh vật kém lung linh
Nhưng mưa gợi bóng hình ai trót vỡ...
Người im lặng phải chăng người đang nhớ
Người buồn không khi nỡ đẩy tôi rời?

Có những điều hiện lại trước mưa rơi
Mang tâm sự những lời chưa nói rõ
Mưa tí tách mưa thì thầm nói nhỏ
"Lại mưa kìa ai đó lạnh hay không?"

Tưởng sau mưa thì sẽ có cầu vồng
Trớ trêu quá bão giông liền gõ cửa
Tôi hoảng sợ quay lưng tìm điểm tựa
Nhưng không còn ai đó nữa nơi đây!

Mưa ơi mưa đừng đổ xuống vai gầy
Tôi rất sợ gió mây về cư ngụ
Dù tôi biết người không về nơi cũ
Tôi đã là một thứ của hôm qua...

Nắng rồi mưa khác họ vẫn chung nhà
Cười rồi khóc vẫn là chung ngôi vị!
Sau cuộc chiến con tim và lí trí
Mưa vẫn về, ta gặp chỉ trong mơ.

Phía sau lưng giờ vắng một nhỏ khờ
Chắc vui lắm! Chẳng phiền như thuở trước?
Bởi tình cảm với người như ván cược
Lớn lao gì cảm xúc trước người dưng.

Anh là mưa qua ngõ bỗng nhiên dừng
Biết ngang trái tôi chẳng ngừng lao tới
Gieo kỷ niệm chan hòa mưa mãi gợi
Tôi đắm mình trong thế giới tôi yêu

Để ngày kia mưa lại ít đi nhiều
Tôi lo sợ một điều mưa sẽ tạnh
Dù vẫn hiểu không thể nào né tránh
Tôi cúi đầu nhận lãnh bước chân xa

Tôi tự an, tự nhủ, tự cho là
Thời gian bước đi qua rồi trở lại
Nên vẫn đợi tôi chưa từng dám cãi
Có những lần niếm trải xé tâm can

Tôi muốn mưa luôn tự tại an nhàn
Dẫu mai ấy mưa sang miền đất lạ
Tôi chết lặng đẫm mình trong buốt giá
Mưa đã từng yên ả nhẹ như sương

Mưa chẳng mang hơi ấm mọi nẻo đường
Nhưng có lẽ tôi thương màu mắt nhạt
Gom câu chữ mưa hòa thơ múa hát
Giữa cuộc đời mộc mạc cứ bên nhau

Sự thật đây mưa bản chất u sầu
Đêm thất tịch mùa mưa ngâu sắp đổ
Mưa lùi gót, tôi chẳng còn ngoan cố
Tôi và mưa hội ngộ đúng một lần

Mưa đi rồi chấm dứt điệu cung ngân
Cố trân trọng thêm một lần sau cuối
Vì tôi biết chắc lòng tôi sẽ nguội
Sẽ rời mưa sau một buổi mưa tràn

Rồi mai đây mưa sẽ lại tuần hoàn
Theo hơi nước gió mang mưa về gởi
Nhưng vốn dĩ đó là cơn mưa mới
Mưa mà tôi trông đợi đã không còn

Mưa bây giờ là mưa của héo hon
Mưa nước mắt làm mòn đi tất cả
Tôi với mưa bây giờ như kẻ lạ
Tôi với người cũng đã... hết câu duyên.

Kim Vui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro