chuyen tinh tho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Liệu cha của em có phải là một tay trộm hay không? Vì ông ấy đã lấy cắp những vì sao trên trời và đưa chúng vào mắt em.

2. Khi ngã từ thiên đường xuống trần gian em có đau không?

3. Hẳn là em đã mỏi nhừ, vì em chạy trong tâm trí anh suốt cả ngày.

4. Xin lỗi tôi đã làm mất số điện thoại của mình. Tôi có thể mượn số của cô được không?

5. Cô có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không, hay để tôi đi qua một lần nữa?

6. Xin lỗi cô, cô có hôn người lạ không? Không à? Vậy thì hãy để tôi tự giới thiệu nhé.

7. Chân em có đau khi chạy suốt đêm trong giấc mơ của anh không?

8. Tôi mới tới thành phố này. Liệu em có thể chỉ dẫn cho tôi đến căn hộ của em được không?

9. Xin hỏi cô có bản đồ không? Tôi cứ bị lạc hoài trong đôi mắt cô.

10. Điều duy nhất đôi mắt em chưa nói cho anh biết là tên của em.

Tình ca không tên.

Phút cuối cùng em chẳng nói được đâu

Chẳng thể nào nói được

Trái tim hồng sắp tan thành giọt nước

Thế là thôi biển lại đón em rồi

Ở ngoài kia đằng đông đã mỉm cười

Anh thức dậy thì em không còn nữa

Biển vỡ ra như lòng em đã vỡ

Sóng đớn đau cuộn dậy đón em vào

Hạnh phúc đớn đau là hạnh phúc ngọt ngào

Em xin nhận những gì đau đớn nhất

Để rồi lấy một tình yêu không mất

Gió lành ơi hôn hộ anh cho em

Anh biết rằng chẳng thể nói gì thêm

Lúc tất cả chỉ còn là vực mặn

Trước mắt em ánh bình minh vừa tắt

Mặt trời em sáng dưới đáy mồ sâu

Chẳng tượng đài nào nói hộ được em đâu

KHi trái tim anh còn chưa biết nói

Không ai đọc được nỗi đau nhức nhối

Tháng năm không xoa dịu vết thương lòng .

(các bạn cứ nhâm nhi đi nha!!!!!!!!!!!!!!!!! chúc ngon miệng)

Hí hí, cái mốt cọc đi tìm trâu của đại tỷ tỷ thật là hoành tráng, thật là ấn tượng đó Big Smile Chắc ông longphithanh lại là nhân vật chính của chuyên đề tác giả tác phẩm rồi. Ăn ốc thế không biết có trúng không, đừng có trúng nhé không có chị em lại nô nức tìm đến tiểu đệ đệ xem bói đó.

Nhưng thích hoa hậu cũng khá ấn tượng với bài thơ của Quỉ sứ (con quỉ làm bằng sứ). Người thái bình à, vậy cũng có thể xem như là đồng hương. Bài thơ bạn viết hay chép lại vậy, nếu bạn viết là viết từ chuyện cá nhân hay lấy cảm xúc từ chuyện tình của một người khác. Thích hoa hậu có cảm giác như đó là bài thơ kể về chuyện tình nàng tiên cá. Dù sao cũng nộp đơn roài, phải trổ chút xíu tài nghệ mới mong đỗ vớt được, cóc đâu mau ra đây nào :

Phút cuối cùng em đừng nói lời đau !

Đừng khóc nhé kẻo nhuộm hồng màu biển...

Bọt sóng trào một linh hồn tan biến

Một trái tim thôi nhịp đập tự tình....

Ở ngoài kia là một áng bình minh

Người ấy dậy và em không còn nữa...

Nhưng bình minh vẫn muôn đời đốt lửa

Như thương yêu muôn thuở vẫn dạt dào...

Nếu mỗi lần người ấy ngắm trời cao

Lại nhung nhớ ánh mắt nhìn đăm đắm,

Khoảng không gian chợt dường như chết lặng...

Thì khác gì em vẫn ở cạnh bên...

Biển thì thầm như muốn nói gì thêm

Tiếng yêu thương dường như chưa quá muộn,

Có điều gì đang ở trong sóng cuộn

Tiếng hát ai từ dưới đáy vực sâu...

Rồi sau này chẳng ai biết được đâu

Chỉ tượng đài nhìn biển dài câm lặng...

Nhưng tình yêu vốn không cần nhiều nắng

Riêng long lanh rực rỡ với một người...

Hãy yên lòng, yên lòng nhé em ơi...

Em thích biển xanh, thích nắng vàng

Thích đi bên anh tự tình lời âu yếm

trái tim em rộn ràng đang lên tiếng

gió cất lời và tim gảy bản tình ca

Chiều nay biển đẹp nhưng nắng nhòa

Em lại biết rằng em đang khóc

Sao anh đành là cơn gió lốc

Để bây giờ tan nát cõi lòng em?

Gió không dịu dàng như ngày em bên anh

Gió hát đấy chứ sao em buồn khôn xiết?

Chiều lại về.

Chiều em không anh.

Ngày em xa anh

Thế giới có thêm một đại dương

Một đại dương chỉ toàn là nước mắt

Đựng trong lòng là kí ức buồn xa

Anh đến rồi đi.em buồn và khóc

Như sóng dạt bờ cuốn cát xa hơn

Em đã biết không thể nào trở lại.

Nắng tắt rồi nhưng bình minh sẽ lên

Chiều không anh,

Biển vẫn tự tình lời âu yếm

Em hồn nhiên đùa vui cùng sóng biển

Người ấy cười,bình minh lên trong em.

(đây là vế đố thứ 10 mũ n của quỉ sứ.xin các bạn hãy ra vế đối)

Nếu bạn quỉ sứ muốn hát hò đối đáp thì xin tách riêng ra một topic mới nhé, THH sẵn sàng đón tiếp, lâu lắm rồi không có người đối đáp cùng để cùng trau luyện kĩ thuật ngôn từ cũng như chăm sóc tâm hồn đẹp hơn. Nhưng làm như thế này hơi lộn xộn vì nó có thể không trúng tiêu đề topic và làm người lập ra nó cũng như những người tham gia hơn buồn. THH viết tiếp vào đây, nhưng nếu bạn muốn ra vế 10 mũ n+1, đến 10 mũ n+k thì cần phải lập topic riêng nhé.

Thay lời "anh'' của quỉ sứ viết lại cho ''em'' và ''người ấy''. Cóc đâu mau nhảy lại ra đây.

Biển chiều nay may mưa về nơi ấy

Em bên người có thấy nhớ anh không ?

Anh nhớ em nhưng vẫn tự dặn lòng

Em đừng nhớ để bên người hạnh phúc.

Anh mải miết tìm điều không có thực

Để mình em phải rưng rức khóc thầm,

Nhưng em ơi hãy nhìn biển xa xăm

Ước mơ anh, cuộc đời anh ở đó...

Anh biết mình không dịu dàng như gió

Lúc nhớ em khe khẽ hát khúc buồn...

Biển chiều nay may mưa vá cô đơn

Nỗi nhớ em vá muôn đời không đủ...

Ngày xa nhau biển hát câu tình cũ

Em đừng buồn, đừng khóc trước đại dương.

Biển mênh mông vẫn có một con đường

Để em đến bến bờ em hạnh phúc...

Ngày hôm qua giờ đã là kí ức

Thủy triều lên bước chân sẽ nhòa đi,

Anh ngày mai rồi sẽ chẳng là gì

Bởi em đã cười ở bên người ấy...

Chiều không em mưa thêm buồn biết mấy

Biển tự tình lời người ấy... và.. em...

Anh lắng nghe, mưa ướt lại ướt mèm

Nhưng cuối trời cầu vồng lên sắc thắm

Trước cầu vồng anh trút đi gánh nặng

Về một điều tâm nguyện của tuổi xanh

Em hạnh phúc là hạnh phúc của

Cổ tích tình yêu

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai. Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?". Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau. Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn. Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh. Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.

Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em." Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyện