Ngoại truyện 1: Lãnh Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Phong còn nhớ, khi xưa hắn được bà bà nhận nuôi đều bị mọi người chán ghét xa lánh. Đơn giản vì hắn không chỉ có màu lông đặc biệt mà còn không mượt mà như các cửu vĩ hồ khác.
Cửu vĩ hồ thường sẽ có mà lông hồng hay trắng biểu tượng cho sự cao quý, màu cam trắng là biểu hiện của chủng loại bình thường. Mà hắn, lại mang trên mình một bộ lông màu xám xịt, khô ráp lại vô cùng bẩn thỉu.
Bà bà mỗi lần chải lông cho hắn, đều bị hắn quấy rối bằng những câu hỏi này không biết bao nhiêu lần. Dạng hồ ly đã thế, ở dạng người, trên mặt hắn căn bản không thể đếm hết được những vết xước, làn da nhăn nheo, mắt trái bị thương nặng, có đường dọc ngang xuống, mà con ngươi còn lại, lại có màu đỏ thẩm như máu.
Biết mình không được hoan nghênh, Lãnh Phong cũng không dám ra ngoài, sợ quấy nhiễu cuộc vui của họ.
Rồi một ngày, Bà Bà trong tay bế một hồng hồ ly nhỏ bé, 9 chiếc đuôi phe phẩy không yên, cái đầu nhỏ cựa quậy nhìn xung quanh. Sợ tiểu hồ ly thấy mình sinh hoảng sợ, hắn chạy nhanh vào góc tường, lấy đuôi che đi mình. Lại không ngờ tiểu hồ ly lại thấy hắn, dứt khoát nhảy ra khỏi vòng tay bà bà, chạy lại chỗ hắn.
Khi móng vuốt hồng hồng kia chạm sắp chạm vào đuôi hắn. Không hiểu sao, Lãnh Phong liền thu đuôi lại, lập tức nhe răng, lộ ra sự tàn ác.
Tiểu hồ ly liền đình chỉ động tác, nghiêng nghiêng cái đầu, rồi vẫn cứ tiếp tục vươn móng vuốt ra. Chạm vào thân hình xù xì, nàng liền cười, thích thú xoa xoa.
Bà Bà liền đến bế nàng ấy lên, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, hướng phía Lãnh Phong có chút vui vẻ: "Lại đây Lãnh Phong, ta giới thiệu cho ngươi."
Bà Bà gọi nàng là Tiểu Y Y, còn sủng nịnh cho nàng một nụ hôn ngay trán.
Tiểu Y Y - nàng không phải là sủng vật của bà bà hay sao?! Nghe bảo vì nàng, bà bà đứng trước Vương hồ điện mấy ngày.
Nàng là một tiểu cô nương nghịch ngợm, nghe các ca ca tỷ tỷ mình nói hắn khác các cửu vĩ hồ khác nên chú ý, lại chẳng thấy hắn đâu. Tiểu Y Y quyết định tìm bà bà để nàng được gặp người kia
Nàng từ đó theo hắn, Y Y khả ái đáng yêu, ai ai cũng quý nàng, mặc dù nàng hiện đang chơi cùng đáng sợ hồ ly kia, bọn họ cũng không đối với nàng xa lánh, chỉ một mực khuyên nàng tránh xa.
Tiểu Y Y căn bản không nghe, cứ lẽo đẽo 9 cái đuôi hồng hồng pha trắng đi theo Lãnh Phong, cùng hắn trò chuyện, mặc dù lâu lâu bị hắn xa lánh, cũng một mực đối hắn như cũ.
Tiểu Y Y nhìn hắn ở dạng người không kinh sợ hay chạy loạn như các nữ hồ khác, nàng chạm nhẹ lên vết thương, xoa xoa hỏi hỏi: "Lãnh ca ca, đau không?!"
Tim hắn bỗng lỡ một nhịp, thấy hắn trong dạng người, lần đầu không phải là hỏi vì sao lại bị vậy, mà là hỏi hắn đau không, nàng, chính là người đầu tiên.
Sau ngày hôm ấy, hắn liền không thấy nàng 1 tuần liền. Để rồi hôm nàng xuất hiện, đưa cho hắn vài chai thuốc nhỏ, cẩn thận xoa nhẹ lên vết thương: "Lãnh ca, đây là thuốc ta tự tìm điều chế nha~ đã thử qua, hiệu quả không nhanh nhưng chắc chắn tốt~"
-"..."
-"Ài ài, với khuôn mặt ca bây giờ, hảo có thể trở thành hồng hồ ly a~~"
Đúng, hắn chính là đỏ mặt, là lần đầu có người đối xử hắn tốt như vậy.
Nghe lời nàng, hắn lúc nào cũng bôi thuốc, nàng đẹp như vậy, cao quý như vậy, hắn cần phải tốt hơn để xứng với nàng.
Càng ngày, các vết thương trên người càng ngày càng nhạt, làn da nhăn nheo nay khá mượt mà, không trắng trẻo như nữ, nhưng là ngăm ngăm đúng chất nam tử. Mà các nữ tử nhìn hắn càng đỏ mặt, từ nhỏ bị mọi người xa lánh, nên khí chất của hắn cũng có chút lãnh. Chỉ riêng đối với nàng là một mực ôn nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro