ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm đó, Tô An cố ý đi công tác về sớm để đợi Cố Khuyên về đón sinh nhật của mình, nhưng đợi mãi Cố Khuyên vẫn chưa về, bàn đồ ăn đã nguội lạnh từ lâu.

Khoảng 12 giờ, Tô An nghe tiếng mở cửa, cậu chạy ra định cho hắn một bất ngờ nhưng cậu lại nhìn thấy hắn và một cậu trai trẻ đang hôn nhau.
-------------------
Khi hắn quay đầu lại thì thấy cậu đứng đó, hắn hoảng loạn đẩy cậu trai trẻ kia ra.

"Tiểu... tiểu An à..."

Hắn định nói nhưng đáp lại hắn là một cú tát, lực tát không nhẹ khiến hắn lệch đầu sang một bên. Hắn không phản bác, không đánh lại, chỉ đứng đó.

"Haha, anh được lắm... được lắm.."

Mắt cậu đỏ bừng, tát hắn một cú rồi cười khẩy.

Cậu trai trẻ kia biết tình hình này không xong rồi nên đã chạy từ lâu.

Chỉ còn cậu và hắn, cậu liền bỏ mặt hắn quay mặt bỏ vào nhà.
-----------------
Tầm 15 phút sau, cậu đi ra cùng với một cái vali, thấy hắn vẫn còn đứng ngoài cửa, cậu cũng lướt ngang.

Hắn thấy cậu kéo vali ra, hắn hoảng thật rồi, liền níu tay cậu lại.

"E... em đi đâu? Anh không cho em đi. Em đừng bỏ anh, em không được đi!!!"

Câu cuối hắn gần như hét lên.

Cậu hất tay hắn ra.

"Cố Khuyên, ngay từ lúc chúng ta quen nhau em cũng đã nói khi chúng ta quen nhau, anh nếu có người mới thì hãy nói với em, em sẽ tự khắc đi. Em cũng đã nói em ghét nhất là thể loại lăng nhăng. Em từng kể với anh, gia đình em tan rã, lí do ba mẹ em ly hôn chính là do ba em lăng nhăng, anh an ủi em, anh nói với em là anh sẽ không như vậy, nhưng bây giờ... anh đang làm gì?"

Cậu không kìm được, nước mắt lăn dài.

"A... anh xin lỗi, em đừng đi, đừng bỏ anh mà, xin em... em đừng bỏ mà, anh sai mà... anh xin lỗi, em đừng đi mà..."

Nghe lời cậu nói, hắn biết hắn sai rồi. Hắn nói nhưng nước mắt không cầm được nữa rồi, thút thít nức nở trước mặt cậu.

"Cố Khuyên, việc anh đã làm thì không thể quay lại được nữa, không phải việc gì cũng có thể nói xin lỗi là có thể xóa hết, giống như... một cái ly vỡ rồi thì không thể trở lại ban đầu, chúng ta... chia tay đi.."

Nói xong không đợi hắn trả lời, cậu quay mặt rời đi. Cậu sợ, sợ nhìn hắn khóc, nhìn hắn nức nở nói xin lỗi thì cậu sẽ mềm lòng.
-------------------
Cậu và hắn đã quen và yêu nhau từ cấp 3, tính tới nay đã được gần 8 năm. Giai đoạn đầu cậu và hắn gần như hình với bóng, không chỉ giai đoạn đầu mà 6 năm sau vẫn vậy, nhưng 1 năm trở lại đây hắn dần lơ cậu, tình cảm cậu đối với hắn vẫn như lúc đầu nhưng chắc tình cảm hắn đối với cậu đã lạnh dần rồi, thuở xưa có câu là tình cảm cũng sẽ phai dần theo thời gian thôi.

Lúc đi học, hắn theo đuổi cậu rất cực khổ, đợi mãi cậu mới chấp nhận quen hắn nên hắn dính cậu lắm. Trong mối quan hệ này, hắn như trẻ lên ba, rất hay khóc và làm nũng. Còn cậu thì trầm tính, ít nói, không phải tính cậu bẩm sinh như vậy mà là do hoàn cảnh gia đình mà ra, nên khi hắn nói câu hắn sẽ không như ba cậu thì lòng cậu rất cảm động, sự theo đuổi miệt mài và chân tình của hắn làm cậu xêu lòng và rồi chấp nhận lời tỏ tình của hắn.

Cậu còn tưởng tượng ra cậu và hắn khi già sẽ dựa vào nhau hồi tưởng lại kỉ niệm, nhưng cớ sao lại như thế này?
------------------
2 tuần trôi qua, cậu ở tại nhà cũ, đây là nhà của cậu trước khi cậu và hắn dọn sống chung.

2 tuần này, hắn gọi rất nhiều cũng nhắn tin rất nhiều. Cậu biết là hắn từng tới đây nhưng bị bảo vệ chặn ở cổng chung cư, hắn bị chặn như vậy là do cậu nhờ bảo vệ làm như thế.

Dạo gần đây, cậu cứ thấy đau tức ngực, ho ra máu và sốt liên miên, trước đấy cậu đã từng bị đau tim trong một thời gian dài nhưng không nói với hắn vì cứ tưởng do cậu làm việc không có thời gian nghỉ ngơi nên vậy, bây giờ cậu cũng nghĩ như vậy nên không suy nghĩ gì nhiều.
------------------
Vào một buổi chiều cậu đi siêu thị để mua đồ để chuẩn bị cho buổi tối, đột nhiên cậu bị lên cơn đau tim, những người xung quanh thấy vậy liền đỡ cậu, hỏi han cậu có sao không? Nhưng đầu cậu cứ xoay vòng vòng dần mất ý thức rồi nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra đầu cậu rất đau, cố ngồi vậy thì cậu thấy cậu đang nằm trên giường bệnh, đưa mắt nhìn xung quanh và ngửi thấy một mùi thuốc khử trùng thì cậu cũng biết mình đang ở bệnh viện, chắc do người ở trong siêu thị gọi xe cấp cứu rồi đưa cậu vào.

Tầm vài phút sau có một bác sĩ mở cửa bước vào.

"Cậu đỡ hơn chưa?"

Cậu định trả lời nhưng cổ họng rất đau, chỉ có thể gật đầu.

"Tôi có chuyện này muốn nói với cậu, nhưng cậu nên chuẩn bị tâm lí trước"

Cậu muốn trả lời việc gì mà nghe ghê thế, nhưng chỉ có thể một lần nữa gật đầu.

"Tôi thật muốn hỏi cậu bị bệnh như vậy sao không chữa trị sớm hơn, tại sao để nó nặng tới mức không thể chữa được nữa rồi"

Nghe bác sĩ nói thế, câu đầu tiên nhảy trong đầu cậu là bác sĩ này đang nói gì thế?

Nhìn cậu sửng sốt, nhíu mày nhìn bác sĩ, nhìn mặt cậu bác sĩ cũng đoán được cậu không biết chuyện gì và không biết bản thân bị bệnh. Bác sĩ đành thở dài.

"Cậu bị ung thư tim giai đoạn cuối, chỉ có thể sống được 2 tuần, nhưng nếu cậu phối hợp điều trị và nằm viện thì có thể kéo dài 3 tháng, tôi khuyên cậu nên nằm viện và phối hợp điều trị, biết đâu bệnh tình chuyển biến tốt hơn"

Cậu kinh ngạc trợn mắt, ai bị ung thư cơ? Cậu sao? Cậu chỉ còn sống được 2 tuần sao?

Nhìn cậu ngơ ngẩn, bác sĩ biết cậu đang sốc, đành thở dài ra ngoài để cậu bình tĩnh.
--------------------
Nằm trên giường bệnh, cậu tự hỏi tại sao? Tại sao ông trời lại trớ trêu với cậu như vậy? Kiếp trước cậu phạm tội gì lớn lắm hay sao mà bây giờ ông lại đối xử với cậu như thế? Người cậu yêu phản bội cậu, ba mẹ ly hôn, gia đình tan rã, ai cũng có ngôi nhà mới nên không ai quan tâm đếm xỉa tới cậu, không người thân, không bạn bè không một ai ở bên cậu, cậu không muốn ra đi một cách đau đớn như vậy.

Qua hôm sau, cậu tự làm thủ tục xuất viện. Mặc kệ bác sĩ khuyên nhủ thế nào, cậu lê tấm thân mỏi mệt về nhà.

1 tuần này cậu nhốt mình trong phòng, nhìn ảnh Cố Khuyên rồi hồi tưởng lại kỉ niệm tươi đẹp kia, vào ngày chủ nhật kia, cũng là ngày thứ sáu cậu biết bản thân bị bệnh và ngày này cũng là ngày kỉ niệm cậu và hắn tròn 8 năm.

Cậu đi lên sân thượng của tòa nhà cao tầng, cầm điện thoại đang để ảnh hắn nhắm mắt từ tầng 25 ngã xuống, cậu ra đi mang theo một thân thể quá nhiều sự tổn thương và một tình yêu không có kết thúc đẹp, lúc nhảy xuống miệng cậu giương lên một đường cong nhẹ.
------------------------
Tin cậu nhảy từ tầng 25 đã được đưa lên bản tin thời sự.

Trong 3 tuần kể khi cậu ra đi, hắn miệt mài nhắn tin gọi điện nhưng không nhận được gì từ cậu.

Tới công ty thì đồng nghiệp nói cậu đã nghỉ việc, tới nhà cậu thì hắn bị bảo vệ chặn lại.

Hắn chỉ đành nhốt mình ở nhà, nốc từng chai rượu miệt mài nhắn tin gọi điện cho cậu trong vô thức do cơn men say của rượu đem lại.

Sáng hôm ấy, hắn nhận được một cuộc điện thoại kêu hắn tới nhận hài cốt.

Hắn còn mơ màng, bị cuộc điện thoại kia làm phiền, gì mà nhận hài cốt? Ai chết thì liên quan gì tới hắn.

"Phiền"

Rồi hắn cúp máy.
----------------------
Lúc hắn tỉnh dậy đã một giờ chiều, lấy một ly nước rồi bật tivi, bản tin đang đưa tin một chàng trai nhảy từ tầng 25. Hắn còn mắng một câu ngu ngốc nhưng khi tới bản tin nói cậu chàng trai ấy tên là Tô An.

Hắn sững lại, tay buông lỏng chiếc ly liền rơi xuống đất, những miếng thủy tinh văng tứ tung.

Hắn nghĩ không thể nào, bảo bối của hắn không thể nào ngu ngốc như vậy, nhưng ông trời lại không buông tha hắn, điện thoại hắn lại reo.

"Alo?"

"Có phải Cố tiên sinh, người thân của Tô An không ạ?"

"Là tôi, tiểu An bị làm sao?"

Nghe tới Tô An, hắn gấp gáp không thôi.

"Mong ngài tới XXX để làm thủ tục để nhận hài cốt Tô tiên sinh. Alo??? Alo Cố tiên sinh còn đó không ạ? Alo??"

"H... hài cốt của ai cơ?"

"Của Tô An tiên sinh ạ, mong ngài tới để sớm làm thủ tục nhé"

Điện thoại cúp máy, còn hắn vẫn ngơ ngẩn đứng đó.
-------------------
Lúc hắn nhận hài cốt Tô An, trùng hợp gặp vị bác sĩ kia.

"Cậu chắc là người thân của Tô An nhỉ?"

Hắn chỉ ôm chặt hài cốt Tô An, ngơ ngẩn gật đầu.

"Haizz, thật tội cho cậu ấy, nếu cậu ấy phát hiện bản thân bị bệnh sớm hơn thì chữa được rồi, thế thì không dẫn tới sự việc như thế này"

Bác sĩ nói rồi lại thở dài.

"B... bệnh gì cơ?"

Hắn hoảng hốt hỏi lại.

"Ơ? Cậu là người thân của cậu ấy mà cậu không biết à? 9 ngày trước cậu ấy té xỉu được đưa vào bệnh viện, xét nghiệm thì cậu ấy bị ung thư tim giai đoạn cuối rồi"

Hắn sửng sốt, đứng đó nhìn bác sĩ.

"Tôi cũng không biết nói gì cho đành nhưng mong cậu cố vượt qua nhé"

Bác sĩ vỗ vai hắn rồi rời đi.
---------------
Hắn trở về nhà, đi vào phòng ngủ.

"Chắc em đau lắm nhỉ, bị bệnh như thế sao không đau cho được"

Hốc mắt hắn đỏ lên, vuốt vẻ ảnh cậu trên hủ tro cốt, bức ảnh là một thiếu niên mỉm cười dịu dàng.

"Sao em lại ngu ngốc thế chứ? S.. sao lại nhảy lầu cơ chứ? Em mắng anh, đánh anh cũng được mà, giết anh luôn cũng được nhưng sao...."

Nói rồi hắn nức nở, khóc như một đứa trẻ.

"Anh xin lỗi.. xin lỗi, anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em, anh xin lỗi mà..."

Nước mắt hắn rơi xuống bức hình cậu trên hủ tro cốt, hắn thấy vậy liền vội vàng lấy tay lau, nhưng một giọt rồi hai giọt, hắn không lau nữa mà ôm chặt hủ tro cốt trong lòng rồi vừa khóc vừa lặp đi lắm lại nói câu anh xin lỗi.
-----------------
Hắn chôn cậu ở quê của cậu, hắn cũng dời từ thành phố về để ở chung với cậu.

Ngồi trước mộ cậu, hắn lau hình cậu, cứ lải nhải về những kỉ niệm của hắn và cậu thuở ấy, kể rồi cười một mình. Cứ liên tiếp như vậy, từng ngày qua ngày cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.
------------------
Hôm nay, 23/8 là sinh nhật cậu, tròn 1 năm cậu chia tay với hắn, đã 11 tháng 1 tuần kể từ khi cậu biến mất vĩnh viễn khỏi hắn và rời xa khỏi thế gian chứa quá nhiều đau khổ này.

Hắn và chiếc bánh kem ngồi trước mộ cậu, đã 1 năm trôi qua mà mộ cậu vẫn mới như ban đầu, là vì hắn ngày nào cũng lau.

Cầm chiếc bánh kem trên tay, hắn nói.

"Hôm nay là sinh nhật em, chúc bảo bối của anh sinh nhật vui vẻ"

Hắn đốt nến rồi hát bài chúc mừng sinh nhật.

"Happy birth day to you, happy birth day to you..."

Hắn cứ cầm bánh kem giơ lên trước mộ cậu, như đợi cậu thổi nến, hắn cứ cầm cho đến khi nến cháy hết, nhớ 1 năm trước cậu cũng đốt nến đợi hắn như này.

"Vậy là bảo bối của anh lớn thêm 1 tuổi rồi nha"

Hắn quệt một miếng kem bôi lên ảnh cậu rồi lại quệt một miếng khác bôi lên mặt hắn, cứ thế rồi hắn cười như trẻ con 5 tuổi.

"Bảo bối, anh nhớ em quá đi à, bên kia có lạnh không? Hay anh đi tìm em rồi nắm tay cho em đỡ lạnh nhé"

Hắn cứ cười khúc khích rồi lấy ra một con dao rọc giấy, rạch liên tiếp 25 nhát, máu chảy ra như suối, tay hắn nát bấy có thể thấy xương bên trong.

"Bảo bối, đợi anh nhé... anh yêu em mà"

Hắn mỉm cười, dần dần mất ý thức rồi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng trước mộ cậu.
---------------
Vài ngày sau, bản tin đưa tin một người đàn ông tự tử trước mộ của một thiếu niên.

Còn bây giờ, chắc ở thế giới bên kia, Cố Khuyên đã tìm được bảo bối của mình rồi.
-------------
Tô An ra đi ở tuổi 25 và nhảy từ tầng 25 để qua thế giới bên kia.

Cố Khuyên rạch 25 nhát dao để qua thế giới bên kia tìm Tô An vào ngày sinh nhật của cậu.
_________

Hết.
_________

Đôi lời cuối chương: thật ra tui viết bộ này xong tui sồu lắm chứ, nhưng tính tui tốt bụng nên cho mng sồu cùng tui :)))

Wattpad: MinhThuyLuong

TRUYỆN ĐƯỢC VIẾT BỞI LUONG MINH THUY VUI LÒNG KHÔNG REUP Ạ 🙉

Follow cá nhân tui để tiếp động lực ra truyện nha hú heooo 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy