2.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm xong thủ tục đăng kí, Minh Y Na lại dẫn tôi đi tìm phòng, giúp tôi thu dọn đồ đạc, khi xong xuôi mọi thứ thì cũng đã đến buổi trưa.

Đây là phòng dành cho hai người, bạn cùng phòng tôi là một cô nương ở tận Myan­mar, cô ấy rất dễ chịu, luôn nở nụ cười nhẹ nhàng với chúng tôi.

“Cũng ổn rồi đấy.” Minh Y Na hài lòng nhìn chiếc bàn và chiếc giường gọn gàng mà chị ấy giúp tôi thu dọn, rồi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay: “Ôi! Đã mười hai giờ rồi, thế này nhé, hai chị em mình đi ăn trưa trước, sau đó chị đưa em đến siêu thị gần trường để mua một ít đồ dùng cá nhân nhé.”

“A, tốt quá đi mất! Nếu không có chị thì có lẽ giờ này em vẫn như con ruồi mất đầu đang bay loạn xạ.” Tôi nhanh chóng kéo tay chị Y Na ra ngoài. Mẹ ơi! Tôi khẽ rên lên, ngoài mấy cái bánh tôi ăn lúc trên xe từ hôm qua, đến bây giờ tôi vẫn chưa được ăn hạt cơm nào, đói không thể chịu nổi nữa rồi.

Ngồi ăn cơm, chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chúng tôi trở nên rất thân thiết. Nhưng chị ấy toàn hỏi những câu như tên ngụy quân tử kia thích ăn gì, thích làm gì, còn tôi thì cứ phải ba hoa bốc phét loạn hết cả lên. Đại loại là chị ấy đều tin hết, nếu không thì sao lại tranh trả tiền chứ?

Rời khỏi quán ăn, Minh Y Na nói với tôi: “Sau trường mình có một công viên, đằng sau công viên có một siêu thị lớn, chị đưa em đi nhé.”

“Công viên?” Tôi bỗng vỗ vỗ vào đầu, nhảy lên – Trời ơi, tôi quên mất Thượng Quan Cảnh Lăng ở đó rồi, lại còn bận bịu cả ngày chẳng nhớ gì đến sự tồn tại của anh ta nữa chứ. Ôi, làm thế nào bây giờ? Anh ta sẽ không đói lả ra đấy chứ? Có bị ai lừa đi mất không?”

“Tiểu Ngư, em sao vậy?” Minh Y Na lo lắng và hỏi tôi một cách khó hiểu.

“À… à… em bỗng nhớ ra là em vẫn còn một việc rất quan trọng chưa làm, hay là đề lần sau chúng ta sẽ cùng nhau đi siêu thị nhé, chị Y Na?” Tôi rất áy náy nói, rồi lại nhìn trộm vẻ mặt của chị ấy. Vẫn may, hình như chị ấy không giận, nghĩ cho cùng thì thiên thần có bao giờ biết tức giận đâu!

“Ồ!, vậy à, chị biết rồi, hẳn là có hẹn với hội trưởng đại nhân rồi! Được rồi, vậy chị không làm lỡ việc của em nữa, em đi nhanh đi!” Minh Y Na nở nụ cười ấm áp, vỗ vỗ vai tôi: “Chị đi trước nhé. Lần sau sẽ đến chơi với em!”

Khi chị đã đi xa rồi, tôi nhanh chóng chạy đến cái siêu thị mà chị ấy nói để mua một bộ quần áo thể thao nam. Trời ạ, một bộ thể thao nam mà ngốn mất hai trăm tệ của bản cô nương… Hu hu hu, không những đau lòng mà da thịt tôi như bị ai bứt ra từng mảng. Nhưng vì anh ta, tôi đ lòng rút ví.

Tôi ôm bộ quần áo phi như bay đến công viên

“Thượng Quan Cảnh Lăng, Thượng Quan Cảnh Lăng…anh ở đâu?” Tôi chui từ trong bụi cây ra, mũi cay xè đến mức bốc khói! Anh ta, anh ta quả nhiên là không thấy đâu nữa. Cái nơi to như cái bàn tay này, tôi tìm trước tìm sau, tìm phải tìm trái, tìm đến cả mười lần rồi mà vẫn không thấy mặt mũi anh ta đâu cả.

Cuối cùng, tôi mệt rã rời, ngồi phịch xuống bãi cỏ.

Anh ta đi đâu rồi? Anh ta ngây thơ như vậy, nếu không bị người khác dụ dỗ thì cũng không thể nào gi­ao tiếp với mọi người một cách bình thường được? Thêm nữa, anh ta lại đang bị thương, lại chẳng quen thuộc gì với thế giới này. Có khi lại bị…cái gì giữa đường rồi cũng nên, tôi thực sự không dám tưởng tượng, lập tức “ Hừ hừ” hai tiếng rồi tự an ủi mình: “Cũng may là anh ta biết võ công, chắc không có chuyện gì đâu”

Mà có khi, anh ta có thể xuyên thời gi­an đến thế giới hiện đại này, biết đâu lại xuyên thời gi­an về thế giới của anh ta rồi. Tóm lại là chuyện “xuyên qua thời gi­an” vốn rất kỳ lạ, anh ta quay trở về đó lại có thể tiếp tục công việc của một viên quan sai dịch đi bắt kẻ gi­an. Nghĩ đến đây, lòng tôi thấy vui vui, nhưng cúi xuống nhìn bộ quần áo thể thao mà tôi đã phải bỏ ra hai trăm tệ để mua thì mắt tôi bỗng đờ đẫn như người mất hồn. Trời ơi! Thế này có phải “tiền mất tật mang” không? Ban đầu còn nghĩ anh ta có võ công, trên người lại toàn đồ cổ, rất đáng giá để đầu tư, ai biết được rằng…Hu hu hu, xem ra đúng như mẹ đã nói, tôi chẳng có chút duyên nào với việc đầu tư cả!

Lúc tôi đang đấm ngực dậm chân, thì bỗng có hai bạn gái chạy nhanh như gió qua người tôi.

“Chạy nhanh lên một chút, nghe nói là khu rừng trước mặt c một anh chàng rất đẹp trai!”

“Nhưng nghe mọi người nói, đó là một kẻ điên, ăn mặc rất kỳ quái…”

Oái, anh chàng đẹp trai? Kẻ điên? Ăn mặc kỳ quái?... Hình như đang nói đến…Tôi bỗng nhanh như chớp bật dậy, len giữa hai cô bé đó và phóng như bay.

Một lúc sau, trước mặt tôi là một không gi­an rực rỡ sắc màu, đình đài lầu các, cảnh tượng của một bức tranh sơn thủy truyền thần. Và trong bức tranh ấy, có một nhóm người đang vây quanh xem cái gì đó, lại còn có cả tiếng trêu chọc cười đùa nữa chứ.

Tôi lấy hết sức bình sinh, cuối cùng cũng luồn lách vào được giữa đám người đó. Lúc ấy, tôi tròn mắt nhìn anh chàng mà mọi người đang chăm chú nhìn kia, trong chốc lát tự hỏi rằng mình có nằm mơ hay không – Thượng Quan Cảnh Lăng, đúng là Thượng Quan Cảnh Lăng!

Một dáng vẻ bình thản ngồi trên nóc mái đình màu đỏ thắm, phía sau lưng là bầu trời xanh thẳm mênh mông bát ngát. Phía xa xa là đám mây trắng lờ lững trôi, gió hiu hiu thổi, những áng mây trắng như tuyết khiến anh ta như đang ở trong cõi bồng lai tiên cảnh.

Nhưng, tôi lại nhanh chóng phát hiện ra là mình sai, sai một cách trần trọng, không phải là cảnh vật và không gi­an làm tôn lên dáng vẻ anh ta, mà chính anh ta làm cho cảnh vật và không gi­an trở nên thăng hoa.

Anh ta ôm thanh kiếm, cứ dửng dưng ngồi ở đó, trên khóe miệng nở một nụ cười, ánh mắt long lanh và ấm áp. Trong khoảnh khắc ấy ánh hào quang của anh ta vô tình đã chiếu sáng cả thế giới vô vị mà nhạt nhẽo này, dịu dàng mà không hề chói lóa, như ánh trăng vậy, làm phép cho tất cả trở thành chốn tiên cảnh đẹp đẽ nhất.

Nếu nói rằng tên ngụy quân tử kia là ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, thì anh ta là một vầng trăng, là một cơn gió mát. Khí phách hút hồn của anh ta, khiến cho ai vừahìn thấy cũng đều bị đắm chìm không thể cưỡng lại.

“Oa! Đẹp trai thế…”

“Đúng vậy, phong cách của anh ấy thật là đặc biệt.”

“Anh ấy đang cười với tớ kìa, anh ấy cười rồi…”

Mấy cô nàng háo sắc bên cạnh tôi cứ ríu ra ríu rít khiến tôi đang ngây ngất trong cõi ảo tưởng bỗng bừng tỉnh trở về với hiện tại. Trời ạ, sóng điện lớn nhất trên đời này hóa ra là từ ánh mắt của những cô nàng háo sắc, một lúc có thể chập điện chết ba trăm con voi ấy chứ. Nhìn bộ dáng của từng người bọn họ, mặt ai trông cũng rạng rỡ, hạnh phúc đến mức như sắp ngất xỉu.

Nhưng mà, anh ta chạy lên tận trên đó để làn gì? Trời ạ, không phải là anh ta dùng khinh công để bay lên như trong truyền thuyết đấy chứ? Tôi chen vào giữa đám nữ sinh bên cạnh, rồi xông đến gần phía đỉnh và gọi to: “Thượng Quan Cảnh Lăng, anh xuống đây ngay cho tôi!”.

Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn thấy tôi, lập tức nhoẻn miệng cười, vèo một cái nhảy xuống dưới đất, nắm lấy tay tôi lắc liên hồi. Này, Đại ca, anh coi tay tôi là cái gì vậy? Là cái xích đu à?

Anh ta vô cùng kích động nói “Tiểu Ngư, cuối cùng thì cô cũng đến rồi”. Vẻ mặt cứ như là đã đợi tôi mấy đời mấy kiếp rồi ấy!

“À, hóa ra là anh ấy có bạn gái rồi sao?”

“Đúng vậy. Ôi, mình đau lòng quá!”

“Sáng nay nghe nói là hội trưởng hội học sinh trung học phổ thông Phác Thiện đã có bạn gái rồi, cho nên tớ khó khăn lắm mới quyết định thay đổi mục tiêu, không ngờ bây giờ lại…”

Tro đám người ấy, lẫn trong tiếng khóc là những tiếng lầm bầm chửi rủa nữa. Ôi! Tôi gây ra tội ác gì thế này, cứ mỗi lần đứng bên cạnh anh chàng đẹp trai là lại bị chửi rủa.

Tôi cố gắng cười và giải thích cho mọi người.

“Ha ha, mọi người hiểu lầm rồi, thực ra anh ấy là anh trai tôi. Anh ấy có chút vấn đề ở chỗ này”. Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào đầu mình: “Cho nên, anh ấy mới ăn mặc như thế này, và còn thường xuyên có những hành động bất thường nữa. Mọi người đừng để ý gì nhé, bây giờ tôi đưa anh ấy về nhà ngay đây”.

“Hả? Tiểu Ngư, sao cô lại nói tại hạ…”Thượng Quan Cảnh Lăng thấy tôi nói đầu anh ta có vấn đề, vẻ không hài lòng, cau mày nhìn tôi và hỏi.

Tôi quay lại, trợn mắt nhìn, ra hiệu cho anh ta ngậm miệng lại, rồi kéo tay anh ta chạy thật nhanh ra khỏi đám đông, chỉ còn nghe thấy sau lưng những tiếng í ới vọng lại.

“Ôi, không phải chứ… Đẹp trai như vậy mà lại bị điên sao?”

“Trời ạ, sao lại như vậy được?”

“Hu hu hu, thực ra, cho dù anh ấy bị điên, chỉ cần anh ấy nhìn tớ một cái, tớ cũng sẵn lòng trả giá”.

Tôi vừa chạy, vừa đổ mồ hôi lạnh, quả này toi rồi, cái tên này mang lại cho tôi phiền phức to rồi, những ngày tháng tiếp theo của tôi e rằng sẽ không còn yên ổn nữa.

Khó khăn lắm mới chạy đến được một nơi khá yên tĩnh, tôi mệt đến mức ngã xuống bãi cỏ, đột nhiên nhớ ra, không phải Thượng Quan Cảnh Lăng biết khinh công sao? Tại sao không đưa tôi chạy mà tôi lại phải kéo tay anh ta chạy như thế này?

Nhìn lại anh ta, mặt chẳng có biểu hi đỏ bừng bừng mà tim cũng chả đập thình thịch như tôi, ngồi cạnh tôi lại hỏi tiếp: “Tiểu Ngư cô nương, sao lại nói tại hạ bị điên?”

“Không nói anh bị điên, chẳng lẽ nói tôi bị điên à?”. Tôi trợn mắt nhìn anh ta: “Không phải tôi đã nói, anh ở đó đợi tôi sao? Anh là gì mà ngồi lên tận cái chỗ cao chót vót thế? Biết võ công là giỏi lắm à? Lần này, mọi người nhìn thấy anh hết rồi, anh ăn mặc cổ quái lạ lùng thế này, lẽ nào người ta lại không nghĩ này nọ về anh?”

“Nghĩ này nọ về tại hạ? Ha ha, Tiểu Ngư cô nương, cô lo lắng hơi quá rồi thì phải? Tại hạ thì có gì mà họ phải nghĩ này nọ chứ? Cô nương, vừa rồi, lẽ ra cô không nên lỗ mãng như thế, chúng ta xông ra khỏi đám đông như vậy nhỡ may đâm phải ai đó thì làm thế nào…”. Thượng Quan Cảnh Lăng chẳng để ý gì đến lời tôi nói, lại ngắt lời tôi rồi thao thao bất tuyệt quở trách tôi nữa chứ.

Tôi day day huyệt thái dương. Ôi! Đây đúng là một “chiêu” yêu thích của tôi, lúc vui vẻ hay tức giận tôi đều thích làm động tác này. Nhưng rất rõ ràng rằng vẻ mặt của tôi đang muốn nói một cách thật lòng với anh ta: Tôi vô cùng tức giận.

Chẳng lẽ, anh ta không biết rằng nếu để lộ thân phận anh ta là người từ thời xưa đến đây, thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào chứ?

Chắn chắn là sẽ gây chấn động thế giới, có khi các viện, các trung tâm nghiên cứu lại bắt anh ta đi giải phẫu để nghiên cứu ấy chứ. Quan trọng hơn là tôi đã đầu tư vào anh ta hai trăm tệ rồi, nếu anh ta bị bắt đi, thì hai trăm tệ ấy của tôi nhất định là đổ xuống sông xuống biển hết!

Nhưng mà, những điều như thế mà nói cho tên ngốc này nghe, thì anh ta làm sao có thể hiểu được cơ chứ?

Thấy sắc mặt tôi càng ngày càng u ám, anh ta cũng ý thức được và ngậm miệng lại. Tôi lắc đầu bất lực, lôi bộ quần áo thể thao mới mua trong túi vứt cho anh ta: “Mặc cái này vào, tôi cảnh cáo anh một lần nữa, không được nói với người khác rằng anh là người từ thời phong kiến đến, không được thể hiện võ công của anh trước mặt người khác, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, bản cô nương sẽ vô cùng tức giận đấy.”

Thượng Quan Cảnh Lăng cầm lấy bộ quần áo, nhìn tứ phía: “Cô nương xin đừng vội tức giận, hãy nói cho tại hạ biết nên đi đâu thay quần áo?”

Tôi liền giơ chân lia một cái, đạp anh ta vào trong bụi cây sau lưng, nói lớn: “Ở bên trong ấy, đồ ngốc!”

Năm phút sau, anh ta ngượng nghịu đi ra. Tôi nhìn một cái rồi cười ngặt nghẽo, cười đến vỡ cả bụng. Anh ta lấy chiếc áo làm áo khoác ngoài, hai ống tay lấy làm dây đai buộc trước ngực, buồn cười chết mất!

Thượng Quan Cảnh Lăng đương nhiên là không biết tôi cười cái gì, cứ nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu chuyện gì, rồi lại nhìn lên người anh ta, không nghĩ ra là mình mặc đồ không đúng ở chỗ nào, rồi giọng nói trở nên lắp bắp: “Tiểu, Tiểu Ngư cô nương, tôi mặc… không đúng sao?”

“Đương nhiên là không đúng rồi.” Cuối cùng thì tôi cũng đứng thẳng dậy, nhịn được cười và tiến về phái trước, cởi hai ống tay áo đang buộc quấn lại với nhau, giúp anh ta mặc lại áo rồi kéo khóa áo lên: “Anh đường đường là một vị sai dịch đại nhân mà lại không biết mặc quần áo, chuyện này mà nói ra thì thật là xấu hổ.”

Anh ta đỏ mặt, mái tóc dài bay bay về phía trước, tôi đưa tay sờ sờ, hớt hớt lại, rồi nói: “Lẽ ra, mái tóc này của anh nên cắt đi, nhưng mà, thế này cũng khá đẹp, trông rất lãng tử!”

Lúc ấy, mặc dù vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng vô cùng xao động: “Trời ạ, Thượng Quan Cảnh Lăng mặc bộ quần áo thể thao trông đẹp trai quá, đẹp đến điên đảo!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro