C1: Sai dịch đại nhân từ trên trời rơi xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.1
"Chào em! Em có phải là học sinh mới của trường này không? Anh học khóa trên…” Hàng mi cong cong, chiếc mũi cao, đôi môi bóng và cả đôi mắt sâu thẳm nữa chứ! Ô quả là một anh chàng đẹp trai! Khuôn mặt đẹp ấy cứ thế xuất hiện sống động trước mắt tôi!

Nước miếng tuôn ra!

Tiếng đồn trường Trung học phổ thông Phác Thiện là nơi sản sinh ra những anh chàng đẹp trai, quả không sai. Thật không uổng công tôi chín năm dùi mài kinh sử, sống chết phải thi bằng được vào ngôi trường trung học danh tiếng khắp thành phố này.

Lòng tôi ngập tràn hưng phấn, nhưng nét mặt vẫn vờ như không có gì xảy ra và đáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn: “Vâng ạ. Em là Lâm Tiểu Ngư! Mong anh giúp đỡ.”

Khi tôi đưa bàn tay ngọc ngà của mình về phía trước, từ từ ngẩng cao đầu, bỗng giật mình vì khuôn mặt đang cau có vì giận dữ của mẹ.

“Lâm Tiểu Ngư, con quay về đây ngay cho mẹ…”

“Két…” Một tiếng phanh xe gấp lôi tôi ra khỏi cơn ác mộng. Ơn trời!

Ác mộng, chắc chắn là một cơn ác mộng! Công lực của mẹ thật thâm hậu. Ở cách xa như vậy mà vẫn có thể giơ nanh vuốt đến tận chỗ mình. Tôi đưa tay lau những giọt mồ hôi lạnh toát, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Bên ngoài cửa xe, đèn đường đã thắp sáng choang, nhưng bên trong từng nhóm người đang gục đầu ngủ gật. Một anh chàng không biết vừa mơ thấy gì mà trên khóe miệng vẫn còn vương

Oái oái oái… Trời ơi, liệu khi nãy bộ dạng của mình có như thế này không nhỉ? Tôi vội vàng vén ống tay áo, ra sức lau khóe miệng!

Tiếng cô bán vé chẳng khác nào tiếng sư tử gầm lên trong xe: “Đến trường Trung học phổ thông Phác Thiện rồi. Mời ra cửa sau xuống xe.”

Đến khi cửa xe chuẩn bị đóng lại, tôi với như người vừa tỉnh cơn mơ, vội vàng hét lên: “Đợi một chút, cháu muốn xuống xe.”

Tôi vơ vội túi xách, lao như tên bắn mà vẫn nghe thấy tiếng lầm bầm của cô bán vé phía sau.

Vừa xuống xe, hiện ra trước mắt tôi là cổng trường với hai màu đỏ đen làm bằng đá hoa viên vững chắc. Bốn trụ cột thiết kế theo kiểu hoa văn giả cổ, đỡ một khối kiến trúc khổng lồ, chính diện đề rõ bảy chữ “Trường Trung học phổ thông Phác Thiện”.

Trời đã bắt đầu tối. Phía trên cổng trường có treo đèn nháy bảy màu, ánh đèn lung linh như ánh sao đêm, thắp sáng cả một không gi­an tăm tối. Khung cảnh ấy giống như một cô gái đeo mạng che mặt, rực rỡ sắc màu nhưng vẫn ẩn chứa một sự thần bí khó tả.

Quả không hổ danh là trường Trung học phổ thông Phác Thiện, giống hệt như cung điện, so với ngôi trường cấp hai Minh Tuyên mà tôi đã học, quả thực là tráng lệ hơn rất nhiều. Không nén được cảm xúc, tôi thốt lên một từ cảm tháất phát tận đáy lòng mình.

“Ha ha, trường Trung học phổ thông Phác Thiện, cuối cùng thì ta cũng đã đến!”

Trường Trung học phổ thông Phác Thiện là trường cấp ba tốt nhất tại thành phố này, bởi đứng sau nó là sự hậu thuẫn của một tập đoàn tài chính hùng hậu, cơ sở hạ tầng của trường luôn thuộc hạng nhất cùng với một đội ngũ giáo viên giỏi, giàu kinh nghiệm. Mỗi năm, tỉ lệ đỗ đại học của trường từ chín lăm phần trăm trở lên. Đây là ngôi trường trong mơ của không biết bao nhiêu người, nhưng để thi đỗ vào trường, ngoài khả năng xuất chúng, người dự thi cũng cần có một vận may lớn.

Và tôi chính là người may mắn nhất trong số đó!

Có trời mới biết việc tôi thi đỗ vào trường Phác Thiện lần này đã làm lác mắt bao nhiêu người. Mặc dù rất thông minh, nhưng tôi luôn lơ là với việc học tập. Có lẽ đúng là trời đất thần tiên đã phù hộ cho tôi chăng? Tất nhiên, trong đó còn có cả công lao gào thét thúc giục của mẹ nữa.

Nghĩ đến mẹ, tôi bỗng run bắn người, trong lòng lại cảm thấy hậm hực. Ôi, bà mẹ keo kiệt! Thật không ngờ, ngoài tiền học phí, mẹ chỉ cho tôi đúng năm trăm tám mươi mốt tệ. Tám mươi mốt tệ là tiền đi đường, một trăm tệ để mua sắm thêm đồ dùng hằng ngày và bốn trăm tệ còn lại là tiền sinh hoạt trong tháng đầu tiên, không thêm không bớt một đồng.

Ôi, mặc dù lúc rời nhà đi, tâm trạng lưu luyến, mũi không khỏi cay cay, vậy mà vừa nghĩ đến mẹ đối xử với mình như vậy, trong lòng tôi lại trào lên cảm giác bực tức.

Thời buổi này đầy rẫy những nguy hiểm, không có tiền sẽ không có cảm giác an toàn! Sao mẹ lại có thể đối xử với mình như vậy chứ?

Tôi lờ mờ nhìn thấy vận mệnh nghèo khó sẽ đeo bám lấy mình trong suốt những năm học trung học phổ thông! Muốn khóc mà không có nước mắt. Tuy nhiên, dù sao cũng đã đến được đây rồi, trời cũng đã tối, hãy cứ đi đăng ký và tìm phòng ngủ đã rồi tính tiếp.

Tôi bước trên con đường nhỏ, hai bên đường đèn thắp sáng choang, cảm giác con đường này không phải là con đường nhỏ trong khuôn viên trường học mà là đại lộ Tinh Quang, mọi u uất lúc trước trong tôi bỗng chốc tan biến.

Nếu như… giống trong tiểu thuyết, đây sẽ là lúc xuất hiện một anh chàng khôi ngô tuấn tú học khóa trên thì tuyệt biết mấy! Dọc đường đi tôi lại bắt đầu hoang tưởng, sắp đến cuối đại lộ Tinh Quang rồi mà vẫn chưa gặp một bóng người. Có lẽ vì chưa chính thức nhập học nên xung quanh trường, không gi­an vẫn còn yên tĩnh.

Từ lâu đã nghe nói các anh chàng đẹp trai trong trường Phác Thiện nhiều không đếm xuể. Đến trường này vừa học vừa trải nghiệm một tình yêu mùi mẫn, suy cho cùng đó cũng chính là động lực thúc đẩy tôi phấn đấu học hành. Bây giờ giấc mơ ấy đã tan như bong bóng xà phòng, khiến tôi không khỏi cảm thấy thất vọng. Nhưng dù sao cũng đã muộn quá rồi, có thể ngày mai sẽ gặp chăng. Tôi vỗ nhẹ lên ngực, tự an ủi bản thân

Ồ, trường học quá rộng thực ra cũng không phải là một điều tốt, đặc biệt là kiểu trường học rộng như mê cung như ngôi trường Trung học phổ thông Phác Thiện này chẳng hạn!

Mặc dù tôi là một thiếu nữ vừa xinh đẹp, đáng yêu lại vừa thông minh, nhanh nhẹn, nhưng để tìm được phòng tiếp đón học sinh mới một cách chính xác và nhanh chóng thì một học sinh xuất sắc có tiếng ở trường Trung học cơ sở Minh Tuyên như tôi thực sự vẫn gặp không ít khó khăn.

Tuy nhiên, việc này chẳng thể trách bản thân mình được, muốn trách thì phải trách vị kiến trúc sư ngày trước đã thiết kế ngôi trường này, xây trường học, việc gì phải xây lòng vòng nhiều lối đi đến thế.

Tiếp tục đi qua một cái ngõ nhỏ, đột nhiên tôi phát hiện phía trước là một không gi­an rộng mở.

Oa! Đó là gì vậy, sao lại có một đài phun nước lớn thế này ở đây? Mỗi trụ nước trong đài đều rất to, đây thực ra là trường học hay là công viên quốc tế vậy? Có đến chín trụ nước, giống như chín con rồng bạc trong tư thế bay lượn, đang lắc lư trên quảng trường trung tâm của khuôn viên trường học. Thật hoành tráng, Lâm Tiểu Ngư tôi lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đài phun nước hoành tráng như thế.
Phải mất mười phút tôi mới đi qua được cái đài phun nước đó, trước mắt là một con đường rộng đến mười mét. Hai bên đ những cây ngô đồng cao vừa tầm, mỗi thân cây đều to chừng hơn một vòng tay của tôi.

Ngôi trường này quả là khiến người ta phải ngưỡng mộ! Tôi không giấu được cảm xúc, thốt lên khen ngợi. Nhưng hỡi ôi, tôi lại lạc đường rồi!

Đau đầu, đau đầu quá… đây là ngôi trường quỷ quái gì vậy? Sao đi mãi, đi mãi mà vẫn gặp cái đài phun nước này?

Kìa, trong vườn hoa phía trước hình như có người, tôi phải tới hỏi đường mới được.

Tôi vội vã bước thật nhanh về vườn hoa phía trước. Đợi một chút, xin lỗi…

“Hic..hic…” Ai đang khóc thế nhỉ? Tiếng khóc thật thê lương và ai oán, tôi nghe mà nổi gai ốc.

Lẽ nào là ma nữ xuất hiện trong ngôi trường này?

Ý nghĩ ấy chợt lóe lên, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện những cảnh tượng khủng khủng như trong phim kinh dị. Nghĩ đến đây, người tôi run lẩy bẩy. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo, ngay cả đám cây cỏ trong công viên cũng đang bao phủ một cảm giác bí hiểm khác thường.

Không thể nào… Lẽ nào Lâm Tiểu Ngư tôi anh minh một đời lại phải sớm bỏ mạng khi tuổi còn xanh, ngay trong đầu tiên đến đăng ký học tại trường Trung học phổ thông Phác Thiện – chết dưới móng vuốt của hồn ma nữ bi ai này? Ôi ôi ôi! Như thế chẳng phải tôi còn thê thảm hơn cô ta sao!

“Anh phải đi đây, anh vẫn còn việc phải làm.” Đúng lúc hai chân tôi đang nhũn ra vì sợ hãi và tuyệt vọng thì từ trong bụi hoa, một giọng nam bỗng vang lên. Tiếng nói ấy mặc dù rất dễ nghe, rất có sức hút, nhưng lại trầm và lạnh lùng, chẳng khác gì băng tuyết. Hơ hơ, chả trách khi nãy mình cảm thấy lạnh hết sống lưng!

“Hội trưởng!” Đáp lại lời người con trai đó là một giọng nữ dù đang nghẹn ngào, nhưng vẫn điệu đến mức có thể vắt được ra nước: “Lẽ nào… lẽ nào anh thực sự không có một chút cảm tình với em?”

Ha ha ha, hóa ra là họ đang diễn kịch yêu đương. Nhưng xem ra cô gái kia không được may mắn cho lắm, nên đã bị cự tuyệt.

Tôi nhẹ nhàng vén mấy chiếc lá cây sang một bên để nhìn trộm, chỉ nhìn thấy một nam sinh dáng người cao lớn đang quay lưng lại phía tôi. Nhìn qua cũng thấy, anh ta ít cũng phải cao hơn mét tám. Chiếc áo trắng bó sát người càng góp phần khoe cơ thể hoàn mỹ, mái tóc đen mềm bay nhẹ theo gió mới thanh lịch nho nhã làm sao. Oa, nhìn từ đằng sau đã thấy đẹp trai rồi!

Cô nữ sinh kia đang quay mặt lại phía tôi. Mặc dù thấp hơn chàng trai một cái đầu nhưng đó là một cô gái rất xinh, xinh đến mức khiến tôi cảm thấy tự ti khi nghĩ đến mình – mái tóc dài gợn sóng, đôi mắt to và sáng khiến ai nhìn vào cũng phải ghen tỵ

Xinh đẹp, lông mi dài, sống mũi cao, nước da trắng hồng, đôi môi mỏng màu hồng phấn – vậy mà giờ đây, trên khuôn mặt xinh xắn ấy giàn giụa nước mắt, chẳng khác nào hoa nhài gặp mưa, tôi nhìn mà thấy lòng xót xa!

“Đúng vậy, một chút ấn tượng tốt cũng không có.” Chàng trai không một chút động lòng, giọng điệu khô khốc không cảm xúc: “Trường học quy định, học sinh không được phép yêu đương khi đang trong khóa học, vì thế, anh hi vọng sau này, chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa.”

“Hội trưởng, anh ghét em đến thế sao? Không ngờ anh lại có thể đem quy định của trường ra để ép em…” Cảm giác tuyệt vọng không thể che giấu lộ ra trên khuôn mặt cô gái, vừa nói, cô vừa ôm mặt khóc.

“Xin em tránh ra!” Chàng trai vẫn giữ giọng nói lạnh lùng.

Cô gái không hể có ý định tránh đường, tiếp tục tiến lên phía trước, giữ chặt đôi vai của người con trai, vừa khóc vừa nói: “Hội trưởng, anh đừng đối xử với em như vậy có được không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã nhận ra rằng, trong cuộc đời em không thể không có anh!”
"Ninh Tuyết, xin em hãy tự trọng.” Không một chút nể tình, chàng trai gạt tay cô gái ra, mặc dù cái gạt tay rất nhẹ, song cũng đủ để khiến cô gái loạng choạng, ngã xuống đất, đau khổ nhìn theo bóng dáng anh chàng.

Đáng chết… là một đấng mày râu, không ngờ hắn ta lại có thể đối x một cô gái xinh đẹp như vậy! Không ngờ hắn ta lại có thể thô lỗ đẩy cô ấy ngã!

Đẹp trai thì sao? Chẳng qua chỉ là một con heo tự cao tự đại. Hứ! Đàn ông mà Lâm Tiểu Ngư ta từng gặp, còn nhiều hơn cả số muối ta đã từng ăn, vậy mà chưa gặp một tên nào xấu xa như thế này.

Đúng là cuộc đời hệt như một tấn thảm kịch! Nhìn dáng vẻ đau khổ của cô gái, máu nóng trong người tôi dồn lên, không chút suy nghĩ, tôi liền xông lên, nhằm vào tên thối tha kia quát lớn: “Anh đứng lại cho tôi!”

Tiếng quát kinh thiên động địa của tôi quả nhiên phát huy tác dụng. Tên thối tha kia không những dừng bước, mà ngay cả cô gái cũng ngạc nhiên, nín khóc, cả ngôi trường bỗng chốc như rơi vào trạng thái im ắng không một tiếng động. Ngay cả tiếng chim hót cũng bỗng nhiên ngưng bặt.

Anh ta vẫn không chịu quay đầu lại. Nhưng sao tôi lại cảm nhận thấy một áp lực khủng khđang đè nặng lên người, khiến tôi ngột thở thế này? Bình tĩnh, bình tĩnh, anh ta chẳng qua cũng chỉ cao một chút, đẹp trai một chút thôi. Lâm Tiểu Ngư, mày không được rút lui vào lúc này, mày phải giúp đỡ cô gái xinh đẹp kia. Mày xem cô ấy đang nhìn mày với ánh mắt kỳ vọng biết bao!

“Đồ đáng chết, đồ con heo xấu xa, mẹ anh không dạy anh phải lịch sự với con gái à? Anh đẩy cô ấy ngã, mau xin lỗi cô ấy đi!” Tôi lấy hết can đảm, quát lên bằng một giọng the thé, đủ để xé rách màn đêm.

Hơ hơ, Lâm Tiểu Ngư, mày quả đ một nữ hiệp thực thụ.

“Cô nương, cảm ơn đại ân đại đức của cô!” Cô gái cất tiếng.

“Nữ hiệp, xin tha mạng, sau này tôi không dám thế nữa!” Những lời lạnh lùng của tên xấu xa kia lúc này trở nên dễ nghe hơn.

Trong đầu tôi liên tục hiện lên những hình ảnh của các nữ hiệp oai phong lẫm liệt trong các bộ phim võ hiệp, từ đáy lòng đang trào lên cảm giác vui sướng.

Nhưng dường như cô gái kia đang cau mày, mở to mắt nhìn tôi – hình như cô ấy không tin vào khả năng của tôi! Thật là một sự sỉ nhục đối với bản cô nương.

Tôi đang định tiến về phía trước để mắng cho tên nam sinh cao lớn kia một trận, thì thấy anh ta đang nhún vai, dường như đang suy nghĩ gì đó. Chỉ khoảng ba giây sau, anh ta làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, rảo bước bỏ đi, nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.

Không phải thế chứ! Hắn ta còn không để cho mình chút sĩ diện nào. Tôi ngước nhìn cô gái trước mặt đã nín khóc từ lâu. Cô ấy đang nhìn về phía tên xấu xa kia vừa bỏ đi, không nói cũng đủ biết tình cảm người con gái ấy dành cho tên kia sâu đậm đến mức nào. Trái tim cô đập mạnh: “Thật tàn nhẫn, không hổ danh là hội trưởng.”

Thật tàn nhẫn

Tôi giương mắt nhìn, không thốt nên lời, xem ra khả năng bình phục của con gái thực sự khiến người ta ngạc nhiên. Vở kịch kết thúc, tôi cũng nên đi làm việc cần làm thôi!

Á… mình đi hỏi đường cơ mà, sao có thể quên nhanh thế nhỉ?

“Người đẹp ơi, xin hỏi phòng tiếp đón học sinh mới ở đâu?” Bằng giọng nói trong trẻo, tôi hỏi cô gái đang thẫn thờ trước mặt.

Nhanh chóng rũ bỏ bộ dạng yếu đuối khi nãy, cô gái vội vàng đứng dây, phủi bụi trên quần áo, rồi quay sang trừng mắt với tôi: “Hừm, khi nãy bạn dám lớn tiếng với hội trưởng, giờ còn muốn tôi chỉ đường cho sao?”

Nói dứt lời, cô ta bỏ đi, để lại vị nữ hiệp là tôi đang đứng đờ ra như khúc gỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro