Chap 26: Em Đồng Ý....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim thì đập loạn nhịp, khuôn mặt thì đỏ nựng, khóe mi còn vương những giọt sương long lanh, toàn thân mềm nhũn tựa hẳn vào cơ thể Ae. Pete chẳng biết phải làm gì vào lúc này, cũng chẳng biết trả lời Ae thế nào. Bởi cậu không biết lời đề nghị này của Ae hàm ý là gì, là xin một đồ vật gì đó, hay là xin quay lại với cậu, hay là xin về chuyện tế nhị kia. Cậu không biết thật sự không biết nên mới cứ im lặng, vùi cả khuôn mặt mình vào lồng ngực của Ae để trốn tránh và để che giấu đi mặt trời bé con đang hiện hữu trên gò má tròn tròn của mình.

Cậu càng trốn tránh thì Ae càng làm tới, cậu càng im lặng thì Ae càng gặng hỏi nhiều hơn..

- Pete, cho anh nhé có được không?

Phải làm sao bây giờ khi mà Ae đẩy cậu ra khỏi lồng ngực không cho cậu trốn nữa, phải trả lời thế nào khi Ae cứ gặng hỏi cậu mãi chỉ một câu " cho anh nhé!". Cảm xúc của cậu và Ae lúc này là gì cậu đều cảm nhận được, dục vọng chiễm lĩnh tất cả mọi suy nghĩ, khát khao hòa vào với nhau không ai là ít hơn ai, dường như cái ham muốn ấy đã nhen nhóm trong cơ thể hai người, chỉ trực chờ là bốc cháy mà thôi. Cậu cũng muốn được cho Ae tất cả, cậu cũng muốn được nằm dười thân hình đàn ông săn chắc kia mà rên rỉ gọi tên người, cậu cũng muốn triền miên giao hòa. Nhưng cậu lại sợ, cậu sợ cậu hiểu nhầm ý của Ae, rồi cậu lại sợ bao năm qua hai người không gần gũi nhau liệu cảm giác có còn như lúc đầu hay không, cậu cũng sợ sức khỏe của mình liệu có thể thỏa mãn cho Ae hay không và cậu sợ nhất một điều đó là, sau bao năm cách xa cậu liệu Ae có tìm tới ai để giải tỏa không, nếu có thì Ae có đem cơ thể này đi so sánh với người ta không? Một lý do đã đủ người ta lo lắng tới bất an rồi ấy thế mà cậu lại có vô số lý do như vậy, thì liệu cậu có thể bình thản được không, liệu cậu có thể tự tin như xưa không? Không cậu không thể, không thể nào nên cậu mới giả ngu giả ngơ lẩn trốn như đà điểu vùi trong cát thế này.

- Ae.. Ae nói cho mình biết, Ae muốn xin điều gì, thì mình mới hiết có thể cho Ae được hay không.

Khuôn mặt của Pete vương đầy những nét lo âu, dù cho hai gò má kia ửng đỏ cũng không thể nào che được những rối ren bất an và tự ti trong Pete. Nhìn cậu vậy, Ae thấy xót lắm, Pete ngày xưa khi nhắc tới điều này có xấu hổ, có ngại ngùng nhưng tuyệt nhiên không có tự ti, không có lo lắng cũng chẳng lẩn tránh như này. Pete ngày xưa luôn muốn được gần anh, luôn tự tin có thể cho anh tất cả, còn Pete bây giờ dường như có điều gì đó khiến cậu không thể bình thản không thể thoải mái dù đó là anh là người cậu yêu hết lòng. Anh đau lòng, xót xa ôm chặt cậu trong vòng tay của mình nhẹ giọng nói ra lời đề nghị không thật tâm của mình.

- À, điều này đơn giản lắm, anh muốn em cho anh được làm người đàn ông duy nhất của em. Anh muốn em cho anh được chăm sóc em, rồi còn muốn em cho anh được ở với em đến hết đời. Em cho anh nhé.

Điều này Ae nói rồi và cậu cũng đồng ý rồi. Vậy có nghĩa là Ae đang phải kìm nén, đang nghĩ cho cậu hay là cậu làm cho Ae không còn hứng thú nên Ae mới không nói ra. Không những lo lắng bây giờ cậu còn hoang mang lắm rồi càng tự ti hơn và càng thấy điều mình lo sợ là đúng. Cậu buông cánh tay khỏi eo của Ae, cậu cũng ngồi cách xa Ae một chút và ánh mắt cậu buồn lắm, giọng điệu trầm mặc đầy nội tâm.

- Uhm, Pete cho Ae, cho phép Ae làm tất cả điều đó. Chỉ cần Ae muốn là được.

Không hiểu sao nghe Pete nói vậy, Ae lại càng buồn hơn, càng thấy mình sai sai ở điểm gì đó. Anh kéo cậu quay mặt lại nhìn mình, gằn giọng gặng hỏi cậu.

- Có phải, anh muốn gì em đều cho đúng không? Có phải em sẽ đáp ứng anh tất cả đúng không? Vậy tại sao em lại lẩn tránh anh, tại sao em lại lo sợ. Hay ở anh có điều gì khiến em hoài nghi không tin tưởng ở anh đúng không?

Nghe Ae nói vậy Pete vội vã phủ nhận lại những lời anh nói.

- Không có, không phải vậy. Mình tin Ae, mình không lẩn tránh gì hết và mình cũng không sợ gì hết.

Pete vội vàng phủ nhận nhưng ánh mắt cậu lại tố cáo tất cả, trong ánh mắt ấy giờ có cả chút hoảng loạn. Điều đó càng làm Ae thấy tức giận vì sự cố chấp luôn muốn chịu đựng một mình của cậu. Dẫu vậy, anh cũng không gằn giọng nữa mà nhẹ giọng hỏi cậu.

- Nếu đã như em nói, vậy em có thể tự tin ngay lúc này ở bên anh, cho anh thứ anh mong muốn nhất không?

Một cái gật đầu thật nhẹ, một ánh mắt thoáng vui lại thoáng buồn. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng Ae cũng hiểu rằng, Pete muốn cho anh tất cả. Chính vì thế anh dành hết sự nhẹ nhàng ôn nhu của mình để bế cậu lên và đi về phía căn phòng thân thuộc mà anh và cậu đã từng thân mật với nhau không dưới một lần.
Căn phòng vẫn vậy, dường như sau bao năm không hề thay đổi. Nhưng sau hôm nay nó sẽ phải thay đổi ít nhiều vì hôm nay anh sẽ làm loạn ở đây.

Đặt nhẹ Pete nằm ngay ngắn trên giường, Ae chống hai tay nằm trên cơ thể cậu âu yếm nhìn cậu một cách đắm say, thiết tha hỏi đôi lời.

- Bây giờ em hiểu anh muốn gì rồi chứ? Vậy em hãy nói cho anh biết tại sao em lại lo sợ có được không?

Cắn cắn đôi môi non mềm, cậu ngập ngừng mãi mới lên lời.

- Mình... à em, em sợ, sợ chúng ta không được như trước, em cũng sợ mình không thể làm cho anh thỏa mãn và.. và..

- Và gì em nói tiếp đi.

- Và em sợ anh lỡ có quan hệ với người khác rồi anh mang em ra so sánh với họ. Em sợ em thua người ta, em sợ anh chán em, em sợ nhiều lắm.

Cậu vẫn vậy vẫn yếu đuối như xưa, vẫn hay tủi thân mà bật khóc nức nở. Cậu khóc anh đau, cậu khóc anh làm sao vui cho nổi, làm sao anh có thể chịu được khi thấy cậu khóc đâu. Anh nhẹ cúi xuống đặt trán mình trên trán của cậu  hai chóp mũi cọ cọ với nhau. Anh ôn nhu vỗ về những lo sợ trong cậu.

- Anh chưa từng với ai ngoài em cả nên em không phải lo vì điều này. Chỉ cần là em thì anh luôn luôn cảm thấy thỏa mãn vì anh rất yêu em nên lúc nào cũng muốn được gần em, được cùng em hòa vào với nhau. Còn chuyện mình có hòa hợp như xưa không thì bây giờ anh sẽ trả lời cho em thấy.

Nói xong Ae không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa, anh cuồng nhiệt chiếm cứ đôi môi mềm của cậu, cứ thế ra sức cắn mút, cạy mở hàm răng trắng muốt của cậu để hai chiếc lưỡi quấn quýt với nhau, để nụ hôn thêm sâu thêm ngọt ngào. Anh tham lam mút mát hết mọi thứ trong khoang miệng ấm áp của cậu, để rồi những sợi chỉ bạc mỏng manh cứ vậy rơi rớt ra không phân biệt là của ai. Anh muốn nhờ nụ hôn này chứng minh cho cậu thấy anh khao khát cậu thế nào.
Môi lưỡi đắm say làm nhiệm vụ của mình, còn bàn tay chẳng chút yên phận lần mò tìm kiếm nụ hoa hồng e ấp ẩn nấp dưới lớp áo mỏng manh. Vừa xoa xoa vừa vuốt ve vừa đùa giỡn khiến nụ hoa ấy đã đỏ lại còn ửng đỏ hơn. Để rồi khi nụ hôn ướt át chuyển dần từ đôi môi non mềm qua vùng tai mẫn cảm thổi vào đó những hơi thở mang đầy dục vọng, rồi xuống chiếc cổ cao kiêu kỳ, dần dà chuyển qua xương quai xanh quyến rũ, đặt lên đấy những dấu ngân hôn đỏ chói và cuối cùng là chăm sóc nụ hoa xinh, để nụ hoa thêm sắc thêm tươi.

Dù có khao khát đến cháy bỏng thì Ae vẫn cứ nhẹ nhàng cẩn trọng chăm sóc Pete từng chút từng chút. Bởi Ae không muốn Pete đau, không muốn làm cơ thể hao gầy kia bị bất cứ tổn thương nào. Ae càng nâng niu, cẩn trọng bao nhiêu thì Pete lại càng cảm thấy xót xa bấy nhiêu. Bởi chính cậu cũng biết bản thân mình bây giờ không thể nào, được như trước kia. Nên cậu càng muốn cho Ae nhiều hơn, càng muốn Ae được thỏa mãn đạt được những khoải cảm tuyệt vời.

Cậu đón nhận từng nụ hôn của Ae, hòa mình uốn éo theo những nụ hôn ướt át và không kiềm mình ngăn những tiếng rên rỉ nữa. Cậu cứ mặc nhiên rên gọi tên Ae, để cho Ae biết cậu khao khát tới cỡ nào, cậu thỏa mãn ra sao.

Dục vọng xâm lẫn hết suy nghĩ, lý trí của hai người, cứ trầm luân dây dưa kéo dài. Ae không quá vội vàng, không quá mạnh bạo, cũng chẳng mang chút nào cầm thú như trước kia chỉ có cuồng nhiệt mà lại nồng nàn, chỉ có chậm rãi thật ôn nhu nhưng đầy dứt khoát, đầy khao khát và thỏa mãn. Mọi xúc cảm đều dâng cao ngút ngàn, khoái cảm đạt đỉnh cao thăng hoa.

Ae cho Pete biết được, anh khao khát, anh ham muốn si mê cậu tới thế nào. Từng nhịp, từng nhịp va chạm anh đều thể hiện cho cậu thấy, cho cậu hiểu và cảm nhận. Để đánh tan mọi lo âu, sợ hãi trong cậu, để cho cậu cảm giác an tâm, yêu thương và cưng chiều.
Đó là những gì anh làm cho cậu, còn điều anh cảm nhận được ở cậu, còn nhiều, nhiều hơn những năm tháng trước kia. Ở trong cậu quá ấm áp, quá chật trội nhưng thật mềm mại, khiến anh đê mê chết ngất bởi ái tình bởi khoái cảm cậu mang đến. Anh thỏa mãn ôm trọn cậu trong vòng tay, thiết tha gọi tên cậu.

- Pete, Pete của anh... em thật tuyệt.

Những gì Ae làm, Pete đều cảm nhận được từng chút từng chút một cậu không bỏ xót tí nào. Còn khoái cảm anh mang đến cho cậu quá ư là tuyệt vời, quá ư là thỏa mãn. Anh kích thích cậu, để cậu có thể tự tin vào chính mình. Điều đó làm cậu không thể ngờ được bản thân mình đã lo sợ quá dư thừa. Bởi có thể cậu đã từng bị trầm cảm, thân thể này đã từng rất yếu ớt nhưng bây giờ cậu đã trải qua giai đoạn đó rồi. Cậu có thể theo anh, theo từng nhịp cảm xúc của anh. Đã vậy trong cơn đê mê, anh không ngừng gọi tên cậu, khiến cậu càng tự tin, càng có dũng khí thể hiện mình hơn và trong phút giây khi cả hai cũng đạt tới cao trào cậu khóc mà gọi tên anh mà nói ra tâm nguyện của mình.

- Ae, Ae à.. em yêu anh, em cần anh luôn cần anh.

Khi ái ân đi qua, khi cả hai mệt nhoài nằm ôm ấp nhau, cảm nhận độ ấm, hơi thở và nhịp tim của nhau. Ae kéo đầu Pete đặt lên bả vai mình rồi kéo cả khuôn mặt cậu áp sát vào lồng ngực của mình. Đặt cằm của mình trên đầu cậu, anh vươn tay cẩn trọng xoa xoa eo cậu một cách chậm rãi nhẹ nhàng, vừa xoa vừa hỏi.

- Em có đau lắm không, hông với eo có mỏi nhiều không?

Một câu hỏi, Ae luôn hỏi sau mỗi lần ân ái, cũng chính là câu hỏi ấy trước kia Pete không muốn nghe và cũng chẳng muốn trả lời. Nhưng bây giờ cậu lại thích nghe câu hỏi này và cũng muốn trả lời. Vì câu hỏi này cho cậu một cảm giác thân quen như trước kia.

- Chỉ hơi đau một chút thôi, còn hông với eo thì rất mỏi.

Nghe Pete nói vậy, Ae càng cố gắng xoa xoa đều tay mình hơn, dùng lực thêm một xíu, hòng giảm bớt nhức mỏi ở eo và hông của Pete. Anh cứ vừa làm vừa tiếp tục hỏi lâu lâu lại hít hà hương thơm trên tóc cậu, rồi nhẹ nhàng đặt trên đấy một nụ hôn.

- Lần sau anh sẽ tiết chế lại, sẽ không để em phải đau, phải mỏi nữa.

Cậu nằm trong vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm của anh, nghe từng lời nói mà tâm hồn cứ lâng lâng rộn ràng những khúc ca. Ấm áp lắm, ngọt ngào lắm và bình yên lắm. Cái phút giây này cứ như giấc mơ, khiến cậu cứ muốn đắm chìm mãi thôi, khiến cậu không muốn tỉnh cũng không muốn thời gian trôi nữa. Cậu chỉ muốn khoảnh khắc này cứ mãi ngưng đọng, cứ mãi thế này thôi, chỉ cần vậy thôi.
Anh đối với cậu thâm tình, ôn nhu lắm, anh nâng niu trân trọng cậu và anh còn tinh tế khéo léo nhẹ nhàng cầm tay cậu một lần nữa hôn lên vết sẹo kia. Nhưng tuyệt nhiên không hỏi bất cứ điều gì. Chỉ có điều lúc ấy trong ánh mắt của anh muốn có bao nhiêu xót xa liền có bấy nhiêu, muốn có bao nhiêu đau đớn thì chắc hản sẽ có bấy nhiêu. Một ánh mắt mang nhiều thi vị, một ánh mắt hằn lên những tia áy náy, ân hận và cả bao nhiêu xúc cảm. Trong ánh mắt ấy dường như cậu thấy anh muốn hỏi nhiều điều lắm, muốn biết tường tận nguyên nhân của vết sẹo. Nhưng có lẽ anh lo cho cậu, có lẽ anh sợ cậu sẽ ám ảnh nên không hỏi. Và cậu hiểu anh nên dù không muốn nhắc lại chuyện xưa mà cậu vẫn chậm rãi từ tốn kể anh nghe..

- Vết sẹo này xuất hiện sau hơn một năm em xa anh. Nó có đúng vào đêm Giáng sinh trước ngày diễn ra lễ cưới của em với Deli. Lúc ấy tậm trạng của em cực kỳ tồi tệ, ý thức không được tỉnh táo cứ mê dại và gặp ảo giác. Trong những ảo giác em thấy thì ảo giác anh ngồi ở sân bóng cô đơn gào khóc tên em là rõ ràng nhất. Rồi em thấy anh cùng em cắt hoa hồng ở trong vườn nhà em. Lúc đó em thấy màu đỏ của hoa hồng rất đẹp, rồi em thấy xung quanh em phủ tuyết trắng nên đã nghĩ nếu máu mà hòa cùng tuyết chắc chắn màu đỏ ấy sẽ còn đẹp hơn màu đỏ của hoa hồng. Vì vậy em đã cắt tay mình mà không hề biết mình đang làm đau chín bản thân mình.

Từng lời Pete kể là từng mũi kim đâm vào trái tim, vào ruột gan của Ae đau đớn như chính anh là người phải chịu. Anh hình dung ra viễn cảnh đau lòng ấy, anh cảm nhận được sự tuyệt vọng trong cậu vào lúc ấy. Một sự tuyệt vọng, bế tắc đến đau lòng nên cậu mới suy nghĩ không thông như vậy, mới không cảm nhận được sự đau đớn trên da thịt trắng ngần này. Giờ đây khi mọi chuyện đã qua, anh xót thương, anh đau đớn, anh dằn vặt cũng chẳng thể nào xoa dịu hay gánh bớt một phần nào đó nỗi đau cậu từng gánh chịu. Chỉ có thể bù đắp bằng quãng thời gian sau này, có như vậy mới khiến cậu an yên mà quên đi những gì đã sảy ra với cậu trước kia. Trong khoảnh khắc hai người vừa ân ái xong, vẫn còn trên giường trần trụi không một mảnh vải che chắn chỉ có đắp hờ chiếc chăn mỏng. Mà anh vẫn không chút ngại ngần nói lên lời cầu hôn.

- Pete, chúng ta kết hôn đi càng sớm càng tốt, ngay ngày mai cũng được. Anh không muốn phí hoài thêm một giây một phút nào nữa. Xa em hơn ba năm qua với anh là quá đủ rồi. Đừng để anh phải chờ thêm nữa.

Khoảnh khắc trọng đại này đã bao lần cậu mơ ước sẽ có nến có hoa, có rượu vang rồi có cả những ánh đén lấp lánh bên bãi biển trải đầy cát trắng tinh, rồi anh sẽ nói lời cầu hôn với cậu. Hay chí ít cũng trong một không gian lãng mạn hay là một nhà hàng nào đó, hoặc là nơi sân bóng ở trường đại học. Chứ có nằm mơ cậu cũng không thể tưởng tượng là trong khung cảnh đáng xấu hổ này. Nhưng thực tế với tưởng tượng luôn khác xa nhau và Ae của cậu thì mãi vẫn vậy. Nên cậu cũng chẳng có gì là thất vọng hay hụt hẫng cả. Cậu vẫn cười thật tươi khẽ rướn người đặt lên môi anh một nụ hôn thật nhẹ nhàng, thật tỉ mỉ và nói.

- Em đồng ý!

__________________🖤❤__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro