4. Lưng chừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Day 4: lưng chừng

Có những ngày chỉ muốn chìm trong mộng tưởng, vì thực tại mịt mù quá. Những ngày ấy lưng chừng tột cùng, tôi đã nghĩ rằng mình chẳng nên sống trên cuộc đời này nữa. Trải qua tháng năm ấy là một cực hình khổ ải, tôi không muốn nhớ, nhưng nó là một bài học với tôi.

Đi qua mùa mưa mới gặp ngày nắng ấm.

Tôi vẫn chìm trong màu nắng thơm mùi cỏ cháy. Nhưng màu nắng ấy chẳng phải là của tôi, màu nắng ấy lẫn vào tán lá cây, quên bén đi hương đông đang kéo về dưới góc phượng. Màu nắng tràn ngập trong ánh mắt một kẻ khác, không phải tôi.

Sao tôi thấy trống rỗng quá, dù trái tim vốn đã được lấp đầy. Nụ hồng vẫn tươi tốt, nhưng tôi lại nỡ nắm chặt lấy đóa hướng dương. Tôi là một đứa chẳng ra gì, đi lạc giữa những dãy hỗn độn bủa vây.

Lồng ngực tôi vẫn vang vẳng tiếng nhịp tim rơi, mang hình bóng người thương. Nhưng tôi thừa biết rằng, trái tim tôi còn đang luyến lưu màu nắng trong vắt ấy.

Buông thì không nỡ, mà giữ cũng chẳng xong.

Đoạn tin nhắn ngắn củn cởn, tôi bâng khuâng,

Hướng dương vẫn tươi, màu nắng vẫn dịu dàng,

Tôi biết phải làm sao đây?

Continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro