chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: có chút tò mò

            Chương 4: Cảm tình phải chậm rãi bồi dưỡng. . . . . .

            Cho nên nói có bạn gái chính là tốt, tôi sinh bệnh ba ngày, liền ba ngày được ăn cháo Tưởng Dung nấu.

            Cho dù cháo này nước hơi ít, còn có chút chưa chín kỹ, bất quá thật sự rất có công hiệu mỹ dung dưỡng nhan. Uống canh suông như nước lã ba ngày, không chỉ giảm được 2 cân, ngay cả mụn trên mặt cũng đều bay đi gặp Jesus hết rồi.

            Tôi cầm sách thần thanh khí sảng chạy tới lớp học. Chủ nhiệm lớp Tiểu Đường cao thấp trái phải đánh giá tôi nửa ngày, vuốt cằm nói: “Đều nói con sinh bệnh, cô như thế nào lại cảm thấy con vô cùng thoải mái đây.” (Tiểu Đường là nam hay nữ nhỉ?)

            “Kia ~~~ nha, con mấy ngày nay là sốt tới hôn thiên ám địa nhật nguyệt vô quang thiếu chút nữa liền đi gặp Mác rồi! Này không phải nghĩ đường lão sư ngài mới nghẹn  một hơi trở về sao không.”(nhật nguyệt vô quang: mặt trời + mặt trăng ngừng chiếu), (đi gặp Mác: chết)

            “Tới địa ngục đi, đừng nói nhảm nữa!” Tiểu Đường vui tươi hớn hở nói, “Cũng sắp thi cuối kỳ rồi, chú ý tới điểm số của mình chút, đừng cúp tiết nữa.”

            Tôi nhất thời hóa đá, suýt nữa thì quên, cuối bảy tháng rồi, sắp thi rồi . . . . . .

            Thi cuối kỳ. . . . . .

            Thi cuối kỳ. . . . . .

            Ác mộng a. . . . . .

            Tưởng Dung nói phải chuẩn bị thi, bọn họ cùng đi tự học sẽ không thể chuyên tâm học tập, không bằng trước tách ra học tập thật tốt, chờ thi xong mới liên hệ lại.

            Tuy rằng cảm thấy có được một cô bạn gái luôn suy nghĩ vì mình là một chuyện đáng để kiêu ngạo, nhưng mà đối với một người vừa bệnh nặng dậy như tôi mà nói thì thật sự là rất tàn nhẫn.

            “Cho nên nói, x và y là thiên đạo. . . . . . x và y là thiên đạo. . . . . .” Tôi cầm bút vẽ trên giấy tranh a tranh.”Thiên đạo. . . . . .”

            XYZ trước mắt biến thành số lẻ ở trước mắt hoảng a hoảng. Tôi nhất thời bùng nổ, đem sách ném sang một bên: “Con bà nó thiên đạo của ai liên quan gì tới tôi chứ! Vì cái gì học sinh khoa văn cũng phải học toán học chứ!”

            Lâm Đạo Phong đang mặc quần áo bên cạnh ngừng tay, buồn cười nhìn nhìn tôi: “Không có biện pháp, đây là môn cơ bản, tất cả đều phải học.”

            “Mày học khoa tự nhiên đương nhiên không sợ này đó!” Tôi như trước là một bụng tức giận, “Nếu để cho tao biết ai phát minh ra cuộc thi, tao nhất định sẽ bò vào mộ hắn lôi thi thể hắn ra!”

            “Cũng muốn mày tìm được chớ.” Lâm Đạo Phong cười đi đến bên người tôi, cúi người xuống, “Đề nào?”

            Tay tôi chỉ vào một cái đề.

            “Đề này à.” Hắn từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, “Trực tiếp áp dụng công thức là ra, đến nhiều chuyện mà.”

            “Ngượng ngùng, anh trai mày là tao chính là đần đó.”

            “Từ lời đó mà nói, ngài thật thông minh mà.” Hắn thuận tay cầm bút trên giấy viết viết, “Mày xem, bây giờ dựa theo công thức này bỏ đi dấu ngoặc.”

            Tên Lâm Đạo Phong này thật là một người có khuynh hướng tự ngược mà, có ghế không ngồi, còn bày đặt đứng, cúi người xuống nói chuyện.

            Hắn mặc quần áo được một nửa thì chạy ra đây, áo sơ mi mở rộng, lộ ra một mảng lớn trước ngực.

            Lần đầu tiên nhìn hắn gần như vậy, hóa ra dáng người tên này rất tốt, thế mà có mấy khối cơ bụng lận, đường cong cũng không tồi, có thể so sánh được với tôi.

            Không biết là ai nói qua, thân thể nam nhân giống như lò sưởi vậy.

            Nếu như vậy theo lời nói này, thân thể Lâm Đạo Phong người này quả thực chính là núi lửa, vốn buổi tối đã đủ mát mẻ, hắn khẽ dựa vào đây, chưa từng có lúc nào, tôi đổ cả một thân mồ hôi.

            “Mày dựa vào gần như vậy có phải nghĩ muốn chiếm tiện nghi tao không chớ.” Tôi dùng cùi chỏ đẩy hắn, “Tránh xa một chút.”

            “Mày có nghe không vậy?” Hắn không cho là đúng, lại càng tới gần hơn, dựa hẳn nửa người lên người tôi, một bộ dáng vẻ đắc ý, “Tao là hảo tâm sợ mày nghe không rõ.”

            Tôi vốn đã nóng, hắn vừa dựa lại đây liền giống như trời nóng trùm chăn bông vậy, nếu không phải hắn giảng so với giáo viên còn rõ ràng hơn, tôi sớm đã đá hắn ra ngoài. Tôi đây hắn: “Mày đừng có làm chuyện có lỗi với chị dâu mày chứ.”

            Hắn nao nao, buông bút nghiêng thân mình nhìn tôi: “Tao không làm chuyện có lỗi với cô ấy, tao làm chuyện có lỗi với mày.”

            Tôi không cách nào hình dung được ánh mắt hắn trong nháy mắt đó, cực kỳ sâu thẳm, nhìn không thấy đáy.

            “Mày, mày. . . . . .” Tôi nuốt ngụm nước miếng, đối với mặt hắn gần trong gang tấc kích động tới nói không ra lời.

            “Tao cái gì?” Hắn hỏi, nhiệt khí trong miệng khi nói chuyện phun đến trên mặt tôi, kéo đám nhiệt tôi thật khó khăn mới ép xuống được trở lại.

            “Ten nhãi mày khi nào thì làm việc gì … không có lỗi với tao?” Tôi phẫn nộ, “Mày đã đủ thực xin lỗi tao rồi, còn muốn thực xin lỗi chị dâu mày nữa sao.”

            “Vậy thì có sao chứ.” Hắn dùng ngón tay gãi gãi cằm tôi, cười giống như bọn ăn chơi trác táng thời cổ đại đùa giỡn gái nhà lành, “Cùng lắm tao cho mày một cơ hội để mày làm chuyện có lỗi với tao chính là kết giao cùng với N+ nữ sinh.”

            Nhìn không ra người này vậy mà còn có tiềm chất là lưu manh, tôi chặn ngang tay hắn đang vuốt ve: “N+? Mày thật thiếu đạo đức mà.”

            “Hắc hắc.” Hắn làm ra vẻ vinh hạnh ngây ngô cười, hoàn toàn không phát hiện di động mình tùy tay đặt trên bàn đang kêu.

            “Điện thoại.” Tôi cầm lấy di động của hắn, theo thói quen định hướng lên trên xem là ai, ai biết lại một phen bị hắn đoạt lấy, nhìn hắn, thấy hắn khẩn trương đến biểu tình ra trên mặt.

            Gấp cái gì chứ, tôi lại cũng không muốn biết số điện thoại của bạn gái của cậu a, tôi là cái loại người đào góc tường của huynh đệ sao.

            Cắt một tiếng, tôi tiếp tục tự mình giải đề.

            Giống như mọi ngày, buổi tối Lâm Đạo Phong không có trở về, không phải ở nhà bạn gái thì là ở khách sạn.

            Khác với cái tên ngựa đực kia, tôi như trước vẫn duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm khỏe mạnh tốt đẹp.

            Mỗi buổi tối Lâm Đạo Phong nhất định trở về giảng đề cho tôi hai tiếng, kiên trì được hơn một tuần lễ, cuối cùng tôi vậy mà dùng dùng số điểm 79 siêu cao để qua bài kiểm tra, làm cho Tiểu Đường được mở rộng tầm mắt. (- -||| điểm siêu cao. . . . . . )

(e hèm: lời ta luôn trong ngoặc + nghiêng, không nghiêng => tác giả)

            Tôi siết chặt lấy tay Lâm Đạo Phong: “Đại ân đại đức, không biết lấy gì để báo đáp.”

            Hắn nhướng lông mi: “Lấy thân báo đáp tốt lắm.”

            Tôi thở dài: “Nếu tao thân là con gái. . . . . .”

            Hắn lại nhướng lông mi: “Không sao cả, vừa tắt đèn vừa nhắm mắt, dù có là ngực phẳng cũng chịu được.”

            “. . . . . .”

            Không hổ là lão đại ngựa đực, khiến cho người ta thật bội phục.

            Sau khi thi xong chính là được nghỉ, tất cả người trong ký túc xá đều nhanh như chớp chạy về nhà, còn tôi với Lâm Đạo Phong là người bản địa, về nhà vô cùng thuận tiện.

            Vốn nghĩ muốn ở lại trường học vài ngày đi chơi với Tưởng Dung, ai biết cô ấy lại đã mua vé về nhà ngay rạng sáng ngày hôm sau.

            “Không cần anh tiễn đâu.” Tưởng Dung ở trong điện thoại mềm mại làm nũng, “Em cùng bạn học cùng nhau trở về, hơn nửa đêm đó, anh chạy tới chạy lui sẽ mệt tâm em sẽ đau nha.”

            Lời này của cô ấy khiến trái tim tôi như có dòng nước ấm chảy qua vậy: “Không có việc gì, mệt anh cũng cam nguyện.”

            “Dù sao cũng không cho anh tới.”

            Dù nói thế nào, tôi cũng không chịu được cô ấy nhõng nhẽo vừa cứng rắn vừa mềm dẻo, cuối cùng vẫn là đồng ý không đi tiễn cô ấy, dặn đi dặn lại cô ấy nhớ cẩn thận trên đường.

            “Ai nha em biết rôi, anh cũng cẩn thận một chút a.”

            Cùng với  điện thoại đột nhiên vang lên tiếng máy bận, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mác.

            Nói như thế nào nhủ, Tưởng Dung quả thật là một người bạn gái tốt lắm.

            Nhưng mà giữa chúng tôi, lại giống như thiếu một loại đồ vật nào đó.

            Mặc dù kết giao, mặc dù nùng tình mật ý, nhưng lại luôn như thiếu chút cái gì, làm cho loại cảm tình này chỉ được biểu hiện ở bên ngoài.

            Tôi nói với Hoàng Suất ý nghĩ của tôi, kết quả hắn nhíu lông mày, nói: “Mày nghĩ linh tinh cái gì vậy, trong đại học không phải đều như vậy sao, Tưởng Dung của chúng tao cũng không làm gì có lỗi với mày, những thứ tình yêu như nhất kiến chung tình khắc cốt minh tâm đều chỉ xuất hiện trong điện ảnh và tiểu thuyết thôi, cái gì gọi là chấp tử chi thủ dữ tử giai lão, cảm tình chính là cần chậm rãi bồi dưỡng theo thời gian mày hiểu không?”(chấp tử chi thủ dữ tử giai lão: Nắm tay người cho đến bạc đầu)

            “Đúng vậy!” Tiêu Quân Cường ở một bên cũng lại gần nói, “Chủ nghĩa lãng mạn trong tiểu thuyết đều là khối u ác tính mà bọn tư bản chủ nghĩa tạo nên, muốn làm hủ bại đi nhân dân lao động của Trung Quốc vĩ đại, cảm tình chân chính là sinh ra từ trong tình cách mạng hữu nghị mộc mạc, mày hiểu không!”

            “Tao hiểu tao hiểu.” Khuôn mặt tôi không khỏi tràn đầy hối hận, sớm đã biết 2 người này đánh giá Tưởng Dung giống như tiên nữ hạ phàm vậy, sao lại phải khổ sở theo chân bọn họ thảo luận rồi tự làm mất mặt mình như thế này.

            Cảm tình phải chậm rãi bồi dưỡng, chậm rãi bồi dưỡng.

            Trước khi tôi về nhà, còn viết mấy chữ ‘ cảm tình phải chậm rãi bồi dưỡng ’ thật to dán tại đầu giường, bày tỏ tâm ý.

            “Chậm rãi bồi dưỡng?” Lâm Đạo Phong ôm cánh tay dựa vào cửa hừ một cái, nói một câu với giọng vô cùng kỳ quái, “Tao thấy mày đâu còn thời gian để mà bồi dưỡng.”

Editor: Chưa beta, lỗi sai rất nhiều…

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro