Chap 38:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Vũ: Tao nghĩ mày nên mở lòng ra 1 lần!
-Nó: Có lẽ. Nhưng giờ chưa phải lúc.
Nó nói xong câu đó tất cả đều im lặng. Mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng, nó không để ý có vài ánh mắt buồn buồn. Thằng Vũ cất tiếng phá tan im lặng.
-Vũ: Tuỳ mày. Mà giờ mày sống ở đâu?
-Nó: Nhà Hân.-Nó trả lời tỉnh bơ.
-HẢ?-Thằng Vũ với nhỏ Phương đồng thanh.
-Hân: Có gì bất ngờ lắm à? Toàn sống nhà tao có vấn đề gì sao?
-Vũ: Không...không sao? Tao chỉ lo lắng cho nó thôi. Haha.
Rồi thằng Vũ quay sang phía nó.
-Vũ: Mà mày vẫn nhớ lời hứa trước đây à.
Thằng Vũ nói xong nó lại chìm vào suy nghĩ, ký ức ùa về.
---Ký ức khó quên---
Trong 1 nhà trẻ, có 1 cậu bé đang ngồi trên ghế ngắm nhìn bạn bè đang chơi đùa 1 mình. Bỗng nhiên ai đó đặt tay lên vai cậu, quay lại là 1 cậu bé cao to, trắng trẻo.
-Sao cậu không ra ngoài kia chơi với mấy bạn.
Nó im lặng 1 lúc rồi cất tiếng.
-Không ai muốn chơi với Min.
-Để Mít chơi với Min nhé.
-Thật...thật không?
Mít không nói gì chỉ gật đầu. Từ đó, nó có 1 người bạn, mỗi lần ra chơi nó với Mít lại ở 1 góc chơi riêng. Với Mít nó là 1 người bạn vui vẻ cười nói, với người khác nó trầm tính, lạnh lùng, ít nói.
Nhà Mít cũng gần nhà nó nên 2 đứa hay chơi cùng nhau. Bố mẹ nó cũng mừng vì thấy nó cười.
Lên cấp 1, nó vẫn là 1 thằng gầy gò, ốm yếu, da đen nên không ai muốn chơi chung. Bố mẹ chuyển nó sang lớp Mít để nó có bạn.
Lớp 3, một buổi chiều, nó bị mấy thằng lớp 4, 5 đánh vì cái tội hết sức ngớ ngẩn: nhìn đểu, chảnh.
Nó bị đánh mấy cái, thằng Vũ từ đâu lao tới ôm nó chịu đòn, bọn kia đánh chán chê rồi bỏ đi.
-Sao mày chịu đòn hộ tao?
-Vì mày là bạn tao.
Sau hôm đó 2 thằng thân hơn. Nhưng, cuối năm lớp 3, gia đình thằng Vũ chuyển đi Sài Gòn vì công việc. Ngày chia tay, thằng Vũ nói.
-Hứa với tao không được để ai bắt nạt nữa. Tao sẽ về tìm mày!
-Tao hứa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro