Chap 47:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chú nghĩ anh thiếu tiền à? Anh chỉ muốn chú dạy lại nhân viên thôi.-Nói xong nó nhếch mép lên tỏ vẻ khinh bỉ.
-Em sẽ nhắc nhở nhân viên sau ạ.-Nó vẫn cố nhịn.
-Giờ chú gọi nhân viên ra đây xin lỗi anh, rồi đuổi việc nhân viên thì việc này anh bỏ qua.-Mặt thằng Long cưng cửng lên.
My nghe thấy thế mắt đỏ hoe lên, sắp khóc.
-Em xin lỗi, chỗ em không thể chỉ vì một lỗi nhỏ như vậy mà đuổi việc nhân viên được. A thông cảm.-Nó nói khá to để My nghe thấy.
-Giờ mày đuổi việc nó hay muốn dẹp quán.-Thằng Long vẫn không buông tha.
Thằng Long chắc muốn trả đũa nó vụ trưa nay, tính dìm nó lấy le trước mặt bố mẹ Thảo đây mà. Nó dám to mồm thế chắc có chống lưng gì đây mà? Cảnh sát à, hay giang hồ? Nó đang không biết làm sao thì:
-Nếu mày cảm thấy Trung tá lớn hơn Đại tá với Thiếu tướng thì mày cứ việc làm.-Tiếng anh Đức ở cửa vang lên.
Méo biết ông này về từ bao giờ mà giờ mới lên tiếng. Ông này hôm nay to ghê, đem cả ông bác thiếu tướng ra làm màu. Anh Đức tiến đến, Thằng Long mặt xanh như đít nhái, lắp bắp:
-Anh...Anh...Đức.
Anh Đức không thèm nhìn thằng Long 1 cái, tiến lại chỗ nó cúi đầu:
-Cậu chủ ra quán lâu chưa?
-Mới thôi anh.
Ông Đức này có cái tật đéo bao giờ sửa được. Ngoài đường thì cứ mày tao, đến quán cứ gọi nó là cậu chủ. Kêu xưng hô như bình thường thì không chịu, phán câu xanh rờn: "Việc ra việc, chơi ra chơi". Chịu luôn.
-C...cậu Chủ? Thằng Long lắp bắp tập 2.
-Mày gan to nhỉ Long. Dám doạ phá quán cậu chủ tao? Muốn làm tao thất nghiệp à? Chú mày chống lưng muốn làm gì thì làm hả? Có mấy đồng bạc của ông bà già mày đem ra oai à? Ăn bám mà cũng to mồm à?
-Thôi anh. Đủ rồi.-Nó ngoắc tay nhỏ My lại.
-Bạn xin lỗi anh này đi.-Nó chỉ tay sang thằng Long mặt vẫn tái mét.
-Em xin lỗi anh.-Nhỏ cúi đầu xin lỗi.
Mấy nhỏ nãy giờ vẫn trố mắt ra kinh ngạc. Có mấy nhỏ ở đây nó cũng không muốn làm to chuyện lên.. Mẹ Thảo cũng đang trố mắt ra, chắc bất ngờ, thằng "con rể tương lai" đang cúi đầu khép nép trước người bà đã khinh.
-Thôi. My ra làm việc tiếp đi. Anh Đức trông quán nha, em về. Mọi người ở lại vui vẻ nhé.-Nói rồi nó đi ra cửa.
-Dạ cậu chủ.-Anh Đức vẫn cố gọi theo  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro