Chap 81:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về nhìn mặt thằng Vũ khang khác, chắc thằng bé đang khó hiểu vụ kia nên nó lên tiếng giải thích.
-Thằng Lực là em anh Ngọc đấy mày. Tao làm thế để anh Lâm đỡ khó xử với anh Ngọc thôi.
-Ừ nhưng tao thấy thằng Lực không cam lòng cho lắm.
-Không cam lòng nhưng nó cũng không dám cãi anh Ngọc đâu.
-Mong là vậy. Mà Toàn này....
-Hử?
-Chuyện của mày tao nói cho Ngân biết nha. Dù gì thì giờ Ngân cũng là bạn gái tao rồi mà, đâu phải người lạ nữa đâu. Ha.
-Tùy mày thôi. Mày muốn làm gì thì làm. Miễn đừng có ảnh hưởng quá nhiều đến tao là được.
Nó nói xong thì thằng Vũ quay sang nhỏ Ngân bắt đầu kể chuyện của nó cho nhỏ này nghe. Nó biết nhỏ này cũng thắc mắc chuyện của nó lâu rồi. Nhỏ Ngân nghe mà chỉ gật đầu lia lịa. Rồi giọng thằng Vũ bắt đầu trùng xuống.
-Nãy em với mấy đứa kia hơi quá đáng rồi,. Mấy ngày hôm nay nó cần yên tĩnh nhưng hôm nay em với mấy đứa kia làm ồn quá nên thằng Toàn nó nóng là phải rồi.
-Dạ. Toàn cho Ngân xin lỗi nha.
-Ờ không sao đâu.
-Mà hôm nay mày cũng nóng quá rồi Toàn ạ. Lần đầu tiên tao thấy mày như vậy đó.
-Ờ tao cũng thấy vậy. Nhưng hôm nay tao không hiểu sao tao lại nóng như vậy.
-Chắc do vẫn còn lưu luyến chuyện cũ nên nóng vậy đó. Ngay cả tao còn không dám lại gần mà nữa huống chi là người khác.
Rồi tự dưng nhỏ Ngân chui đâu ra táng một câu vào.
-Vậy là Valentine là ngày buồn của Toàn à.
-Ờ cứ coi như vậy đi.
-Mà Toàn này...
-Hử?
-Việc Toàn chuyển xuống đây chẳng phải do cú sốc này sao?
-Cũng đúng 1 phần thôi. Chủ yếu nó xuống đây với anh để chăm ông bà anh với tránh mấy em hotgirl thích nó.-Thằng Vũ chen vào.
-Có người thích Toàn rồi hả?
-Ừ, không phải 1 mà là 5. Toàn hotgirl mới ghê.
-Vậy chắc là Toàn chưa quên được quá khứ để mở lòng với ng khác rồi. Toàn à, cái gì nên quên thì quên đi, Toàn nên cố mở lòng mình 1 lần đi.
-Ờ tớ sẽ cố.
Nó nói xong thì cả 3 cũng tiếp tục đi. Đi ngang qua chợ tụi nó đi vào mua đồ ăn để tí nấu. Đang lựa đồ thì nhỏ Ngân lên tiếng.
-Anh với Toàn tí qua phòng em ăn cơm nha.
-Đương nhiên rồi. Anh phải qua xem vk anh nấu ăn ra sao chứ. Toàn tí qua ăn coi như tao khao có gấu. keke
-Xí....Ai thèm lấy anh mà vk anh.
-Thôi tao xin. Vk Ck mày muốn thì về phòng mà diễn phim hàn xẻng. Tao ớn quá.
-Mà Vũ này. Tí đi qua tiệm thuốc nhớ nhắc tao mua ít thuốc đau bụng nhá.
-Sao vậy? Mày đau bụng à?
-À, mua để tí ăn xong có cái mà dùng chứ...
-Ờ ha. Tí tao quên.-Thằng Vũ hùa theo nó.
Thằng Vũ với nhỏ Ngân bỗng dưng trợn tròn mắt lên nhìn nó
-Phải mày không Toàn. Hôm nay còn biết đùa cơ đấy.
-Này hai ng đang chê tui nấu ăn dở hả? Còn anh nữa, không bênh em thì thôi còn hùa theo Toàn trêu em nữa chứ.
Nhỏ Ngân hai tay chống hông vênh mặt lên nói làm nó thấy hơi ớn. Mua đồ xong xuôi nó với hai người này đi về phòng trọ. Nhỏ Ngân với thằng Vũ thì chui vào phòng nhỏ ngân nấu nướng trước, nó chui tót vô phòng tắm rửa. Một lúc sau thằng Vũ gọi nó dậy ăn cơm, nó uể oải lết thân sang phòng nhỏ Ngân ăn cơm. Nói chung là nhỏ này nấu ăn cũng được, ít ra ngon hơn nó là ổn rồi. Ăn xong nó chui tót về phòng đánh 1 giấc, bát đũa kệ thằng vũ, tại kêu bữa này khao nó mà.
Thức dậy lúc 3h20p, nó uể oải lết thân vào rửa qua cái mặt cho tỉnh táo rồi xách mặc đồ vô xách con Xgame ra vi vu trên đường. Đi ngang qua 1 quán nước nó tấp vô mua 1 ly Capuccino rồi đạp nhanh đến công viên. Theo nó nghĩ thì công viên sẽ là nơi nó tìm được cảm giác bình yên duy nhất trên cái đất Sài thành này.
Nó dừng xe dắt đi gửi rồi đi từ từ vào công viên, chọn cho mình 1 cái ghế đá ngay cạnh hồ rồi ngồi xuống, nằm ngả lưng ra sau cảm nhận không khí trong lành. Đeo tai nghe vô rồi bật vài bài nhạc quen thuộc lên thưởng thức, miệng nhâm nhi ly cappuccino. Vẫn là cappuccino, cái thói quen nó không thể bỏ từ lúc quen Vy đến giờ, đúng là không nên để cái gì đó thành thói quen, một khi mất đi sẽ rất khó bỏ. Đầu óc nó lại hiện lên từng ký ức đẹp đẽ nó với Vy đã từng trải qua, bất giác nước mắt nó chảy ra, trên môi lạ nở 1 nụ cười chua chát.
Đang mải mê theo dòng suy nghĩ thì nó thấy tiếng quát tháo, nhìn theo hướng phát ra tiếng kêu thì nó thấy 1 người đàn ông đang mắng chửi, thậm chí là đánh đập 2 đứa trẻ bán vé số với bán kẹo dạo. Một lúc sau thì hai đứa bé rời đi tiến đến phía nó.
-Anh ơi mua dùm tụi em ít vé số với kẹo với.
-Ừm, em còn bao nhiêu tờ vé số với kẹo mang đây anh mua hết cho.
-Dạ..-Hai đứa đồng thanh, có vẻ bất ngờ vì câu nói đó của nó.
-Anh kêu mang hết đây anh mua cho mà.-Nó cố mở 1 nụ cười.
-Vâng.
Nói xong hai đứa đưa hết vé số với kẹo(Sigum ý) cho nó, nó rút ra tờ 500k đưa cho hai đứa rồi hỏi.
-Hai em là hai anh em à?
-Vâng, nhưng không phải anh em ruột.-Thằng bé trả lời.
-Vậy bố mẹ 2 em đâu mà để hai em đi như thế này?
Nó nói xong câu đấy mới biết mình lỡ lời, mặt hai đứa xị xuống, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
-Bố mẹ em không biết ở đâu. Bọn em là trẻ mồ côi..hức...hức...
-Anh..anh..xin lỗi nhé. Anh không biết. Mà nhà 2 em ở đâu vậy?
-Bọn em sống dưới gầm cầu kia kìa.-Thằng bé chỉ tay vào 1 cây cầu ở phía đằng xa kia.
-Mà hai em tên gì vậy? nãy giờ anh chưa biết tên hai em.
-Em tên Bông, còn anh ấy tên Kim.-Con bé lên tiếng.
-Ủa. hai em không có họ tên à?
-Dạ không.-Hai đứa cùng lắc đầu.
Nó nhìn hai đứa trẻ, tụi nó thật hồn nhiên và đáng yêu, nhưng lại phải chịu 1 cuộc sống như vậy, nó cảm thấy khá đau lòng. Trong lòng đưa ra 1 quyết định.
-Bông với Kim ra đây anh bảo nè.
-Dạ.-Đồng thanh.
-Hai em thấy anh ra sao.
-Dạ, anh tốt bụng, không giống những người em đã gặp.-Bé Kim trả lời.
-Ừ. Mà hai em có muốn có 1 gia đình, có bố mẹ, anh không?
-Dạ có chứ, nhưng bọn em không biết bố mẹ tụi em là ai.-Mặt bé Bông xụ xuống.
-Nếu không chê thì hai em làm em của anh nhé. Hai em sẽ gọi anh là anh Ba, Bố mẹ anh là bố mẹ. Được không.
-Dạ, thật ạ?-Bé Bông hỏi lại, đôi mắt long lanh hiện lên niềm vui sướng.
-Ừ thật.
-Vậy là tụi em có gia đình rồi, có bố mẹ rồi..hức..hức..-Bé Bông kêu lên.
Nhìn hai đứa bé hạnh phúc, trong mắt nó ánh lên niềm vui sướng khó tả.
-Giờ chúng ta đi ăn nhé, hai đứa chắc cũng đói rồi.
-Dạ.
Nói rồi nó dắt hai đứa em ra lấy xe rồi dong bộ trên đường. Đi được 1 đoạn nó dẫn hai đứa em vào 1 quán cơm bình dân. Mới hơn 4h nên quán còn khá vắng khách. Nó gọi khá nhiều món lên rồi nhìn hai đứa ăn.
-Sao anh ba không ăn vậy?-Bé Bông hỏi nó.
-À ừ anh ba ăn đây.-Nói xong nó gắp cho hai đứa mỗi đứa một cái đùi gà.
-Hai đứa ăn nhiều vào nha.
Xong nó cũng cầm bát đũa lên ăn một ít. Ăn xong tính tiền nó lại dắt hai đứa đi vào chợ mua đồ cho hai đứa. Nhìn hai đứa cười tít mắt khi thấy những bộ đồ mới mà lòng nó thấy ấm áp lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro