Chap 7: Vợ con gì chứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, tại phòng khách nhà Ngọc Hải.                    

- Anh đang làm gì vậy?                    

Văn Toàn ngồi xuống sofa khẽ hỏi nhưng vẫn không có tiếng ai trả lời (giả lơ đây mà!)                       

Ngọc Hải ngồi yên lặng như một tảng băng trước màn hình TV, tay cầm điều khiển, tay chống lên thành ghế, ra vẻ không để ý đến mọi chuyện xung quanh. 
                     
- Chà! Thảo  là một cô gái xinh đẹp, được xem là hotgirl của Master, cô ấy lại rất thông minh nữa chứ. Cô ấy rất tốt..... Bla...bla......
                   
Văn Toàn nói như muốn trêu tức Ngọc Hải.  Ngọc Hải vẫn yên lặng dù cho những lời nói của nó làm cậu cảm thấy khó chịu. Còn cô, được đà, cô lởn vởn quanh Ngọc Hải và luyên thuyên mãi về Thảo :                  

- Cô ấy là một cô gái "lí tưởng". Ai mà lấy cô ấy chắc phải tu mấy kiếp mới được. Mà tại sao một người có thể xem là hoàn hảo như cô ấy lại quen với một tên cù lần như anh nhỉ!                  

RẦM                    

Ngọc Hải  ném cái điều khiển trên tay xuống sàn nhà với nỗi tức giận trào dâng đến tận...ngọn tóc.  Không nói gì, cậu lặng lẽ bước lên phòng.                    

RẦM
                     
Tiếng cửa phòng đóng sập lại, phía sau là một con người với hai ống khói bốc hơi ngùn ngụt.  Còn Văn Toàn, cô khẽ cười vì....trêu tức được tên chồng đáng ghét của mình.  Tối hôm sau, Văn Toàn lại tiếp tục điệp khúc mang tên Thảo  làm  Ngọc Hải giận đến xì khói. May mà có ba mẹ chồng cô ở nhà chứ nếu không thì...bát đĩa cứ thay nhau mà hạ cánh trên đầu Văn Toàn 

                     

--------------------------
Sáng sớm,  Ngọc Hải chở Văn Toàn đến trường. Trên đường đi, tuyệt nhiên anh chàng không nói lấy nửa lời.  Xe dừng lại, nó bước xuống xe và quay lưng lại, khẽ nhíu mày: 
                     
- Tôi xin lỗi! Lần sau tôi sẽ không nói về Thảo trước mặt anh nữa....mà...tôi chỉ nói...sau lưng anh thôi à :)))                

Văn Toàn cười thật tươi.  Nhìn cô là Ngọc Hải cũng không nhịn được cười và cậu đã cười đáp lại. Nụ cười của cậu đã rơi vào tầm ngắm của một người. Không ai khác, đó là Thảo . Lần đầu tiên Ngọc Hải cười với một cô gái khác...không phải là Thảo...                                                --------------------------------------------
  Văn Toàn bước vào lớp, ngày đầu tiên cô chính thức nhập học.                       

- Các em, đây là Nguyễn Văn Toàn, học sinh mới của lớp ta, các em cố gắng giúp đỡ bạn nhé!                   

Cô giáo giới thiệu.                       

- Toàn lại chỗ Trọng ngồi nha em!            

Cô giáo nói nhỏ nhẹ. 

- Trọng!                     

Nói rồi, Văn Toàn xách cặp bước xuống theo hướng tay chỉ của cô giáo.                    
- Chào bạn, mình là Đình Trọng, rất vui khi gặp bạn.                   

Cô bạn cùng bàn thân thiện chào hỏi Văn Toàn                      

- Mình là Nguyễn Văn Toàn, nói thật mình còn lạ lẫm với ngôi trường này lắm, mong bạn giúp đỡ.
                   
Văn Toàn cười tươi rói.  Thế là Văn Toàn và Đình Trọng trở thành hai người bạn. Đình Trọng là một cô bé rất xinh lại tốt bụng nữa nên Văn Toàn rất mến cô bạn ấy. 

                     

-------------------------
Giờ ra chơi, Trọng rủ Toàn xuống canteen.  Ở đó đang có một đám nổi loạn, Trọng kéo Toàn bước đến xem thì bắt gặp Dũng cùng hai tên con trai khác và....chồng cô đang bị vây quanh bởi một đám con gái, cứ y như kiến bu kẹo vậy. Vừa định toan bước đi thì bị Dũng gọi giật lại:                    

- Văn Toàn kìa!
                     
Cả đám...kiến quay lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ rồi lại tiếp tục vây quanh 4 cây kẹo ngon.                     

- Hình như Dũng gọi tên bạn đó                   
Đình Trọng thì thầm vào tai Văn Toàn 

- Sao bạn biết tên anh ấy?                   

Văn Toàn tò mò.                     

- Trời, chỉ có đứa mù mới không biết tên Dũng
                   
Trọng ra giọng đàn chị.
                     
- Toàn sao chạy vội vậy?                   

Dũng chạy đến 

- Ai chạy chứ?                  

Văn Toàn vênh mặt.                     

- Cô đến đây làm gì?

Ngọc Hải lạnh lùng hỏi.                       

- Ơ hay, tôi đi đâu là quyền của tôi, mắc mớ gì đến một số người. Hứ!                    

Cô hừ mũi.                      

- Này, bạn quen họ à?                    

Đình Trọng hỏi.                       

- Không dám, tớ làm sao đủ "đẳng cấp" quen được mấy người giàu mà bày đặt phách lối đó                   

Cô nói giọng mỉa mai và cố ý để  Ngọc Hải nghe thấy.                  

- Này, cô đang nói ai vậy hả?
                   
Thanh, một thành viên trong hội lên tiếng.                      

- Tôi đâu có nói anh, bộ anh có tật giật mình hả?                   

Văn Toàn chu mỏ.  Bộ dạng của cô làm mấy chàng trai bật cười, trừ một người (Ngọc Hải)                       

- Cô đừng quên chữ ký của cô đã yên vị ở đâu đấy!                   

Ngọc Hải đút tay vào túi.                       

- Tôi đâu có quên, mà nếu có quên thì cũng có sao? Anh định đem tôi ra pháp trường chắc?                    

- Cô dám...                    

Ngọc Hải nổi giận.                       

- Anh thấy có việc gì là tôi không dám chưa?
                     
Văn Toàn vênh vênh.                      

- Tôi nói cho cô biết trước....
                   
Văn Toàn chưa nói hết câu thì cô đã nhảy vào nói phụ. 
                     
-...thì tôi sẽ không tha cho cô đâu chứ gì? Tôi cũng đâu có cần anh tha. Xí!
                     
Quay sang Đình Trọng
                     
- Về lớp đi, ở lại đây ăn mất cả ngon à!
                     
Nói rồi Văn Toàn ngúng nguẩy bỏ đi.  Ngọc Hải đứng đó với ba chàng trai còn lại của hội . Trường lên tiếng:                      
- Chà! Lần đầu tiên thấy  bị con gái ép chạy vào...ngõ cụt đó nghe!

- Ai vậy? Vợ sắp cưới hả?                  

Thanh  tỏ vẻ thích thú. 
               
- IM HẾT COI! Vợ con gì. Các cậu có đầu óc không vậy? Cô ta mà xứng làm vợ của tớ sao?
                     
Ngọc Hải bực bội.

_______________________
End chap 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro