16:Vị Hôn Thê của Ngọc Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

:Truyện He nhen con cô bác:

Rốt cuộc Ngọc Hải cũng đã dừng bước và để Văn Toàn xuống.
Đây không phải là chỗ mà sáng nay cậu đã đến sao?
Ngọn hải đăng này....so với lúc sáng nay cậu nhìn thấy còn đẹp hơn rất nhiều. Từng ngọn đèn đã được thắp sáng, giống như một ngọn đuốc sáng rực giữa biển cả rộng lớn.
-

Hải đăng thì phải ngắm vào giờ này mới là đẹp nhất!
Văn Toàn đang đắm chìm trong vẻ đẹp của ngọn hải đăng thì người đàn ông bên cạnh đã cất giọng nói, đồng thời đưa tay nắm lấy tay cậu, rất tự nhiên đẩy cửa đi vào trong.
Văn Toàn bị hành động vừa thân mật vừa dịu dàng quái lạ của hắn dọa cho mất hồn, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của người đàn ông đang nắm chặt tay mình, tim bỗng chốc đập nhanh hơn. Cậu cũng không giãy ra hay có bất kỳ phản ứng nào từ chối, để hắn kéo lên từng bậc thang.
Leo hơn mười mấy tầng, cuối cùng bọn họ cũng đến đỉnh của ngọn hải đăng.
-         Cậu cả, cậu có thể bỏ tay tôi ra được rồi chứ?
Đã lên đến tận đây rồi mà tên nam nhân này vẫn nắm chặt tay cậu như vậy là có gì đây chứ? Thật khiến người khác hiểu lầm mà.
Đương nhiên Ngọc Hải  không phải là quên hay sơ ý mà hắn đang cố tình không muốn buông. Hắn kéo cậu đến sát bên lan can, sau đó đứng phía sau cậu, ôm chặt cậu trong ngực.
- Mẹ nhỏ, từ giờ đừng ra lệnh cho tôi những chuyện này nữa. Tôi muốn ôm hay bế em đó là quyền của tôi, nếu em dám lộn xộn tôi sẽ không nhẫn nhịn mà đem em ăn sạch đấy.
Hắn ôm chặt cậu hơn, ép lưng cậu dán chặt vào ngực mình.
Văn Toàn cũng bất lực đứng yên để hắn ôm như vậy. Hai người cùng ngắm nhìn khung cảnh ban đêm của bãi biển, xa xa còn những ánh đèn từ những chiếc du thuyền, tàu cá trải dài đến vô tận.
Đột nhiên giọng trầm thấp đầu từ tính của người đàn ông lại vang lên phía sau
-  Đêm đầu tiên khi cơn bão về, lòng hải đăng cồn cào như lửa đốt. Nó gắng sức soi sáng khắp nơi, lòng thầm mong thuyền đừng về đêm nay. Tim nó cứ đau thắt lại vì lo lắng.. có khi nào ngoài khơi xa kia, nơi nó chẳng thể nào soi sáng tới được, thuyền đang phải một mình vật lộn trong cơn giông bão...
Văn Toàn hơi bất ngờ muốn quay đầu lại nhìn hắn, muốn hỏi xem hắn đang làm gì thì càng bị hắn giữ chặt hơn, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu để cậu không thể xoay người lại. Hắn lại cất giọng trầm ấm, có nhịp điệu nhẹ nhàng.
-  Rồi ngày sau, những lo lắng trong lòng hải đăng như càng thêm lớn dần. Nó chẳng thể làm được gì, chỉ biết hướng mắt nhìn về phía xa....Từng ngày, từng ngày trôi qua mà vẫn chẳng thấy bóng thuyền về. Nó tự an ủi mình rằng "Có lẽ thuyền đã tìm được một nơi tránh bão"
Hắn...đang kể chuyện ư?
Lần này Văn Toàn không còn cố gắng xoay người về phía sau nữa, cậu yên lặng nghe hắn kể tiếp câu chuyện.
-  Màn đêm lại buông xuống, bão vẫn chưa tan. Hải đăng tạm yên lòng với ý nghĩ giờ này thuyền chắc đang an toàn ở một bến neo đậu nào đó. Rồi bất chợt nó nhớ ra đã hai ngày trôi qua nó chưa hề chợp mắt. Hai ngày phải gồng mình trong cơn bão, lo lắng và mệt mỏi... trời cũng sắp sáng rồi, nó từ từ khép mắt rồi thiếp đi bỏ mặc bóng tối và cơn bão...
Cứ kể một đoạn rồi Ngọc Hải  lại cúi đầu nhìn người con trai trong lòng, mỉm cười nhẹ nhàng rồi lại kể tiếp.
- Rồi một ngày mới lại sang, hải đăng tỉnh dậy thấy mặt trời đang lên, cơn bão đã tan. Nó nghĩ hôm nay thuyền sẽ về với nó. Nhưng rồi mặt trời đã lên cao, thế nhưng....nó vẫn chưa thấy thuyền về. Hoàng hôn lại bắt đầu xuống, nó vẫn tự nhủ "có lẽ thuyền đã quá mệt nên không thể đi nhanh được" rồi thuyền sẽ sớm về bên nó thôi. Mặt trời lên rồi lặn, tại sao thuyền vẫn về?. Hải đăng lại tự an ủi mình, mắt nó vẫn nhìn về phía xa xa, chờ đợi. Nhưng ngày qua ngày, nó chẳng còn nhớ là bao lâu nữa "Tại sao thuyền vẫn chưa về?" "Có lẽ..." "Có lẽ..."
Văn Toàn đang dựa vào bờ ngực rộng lớn của người đàn ông, nghe rõ nhịp tim đều đặn của hắn. Cậu nghe đến say sưa, rồi chợt cất tiếng chen ngang.
-  Có lẽ thuyền đã ở bên một ngọn hải đăng khác. Có lẽ thuyền đang đậu yên ở một bến cảng nào đó. Hoặc có lẽ, vì hải đăng không thể cùng nó đi xa được....
Nói đoạn, cậu lại ngã vào ngực người đàn ông, cảm giác ấm áp len lỏi vào trong tim, mắt hướng về phía xa xa như ngọn hải đăng. Bên tai cậu lại tiếp tục nghe giọng trầm ấm như men say, hai mắt cậu không biết từ khi nào lại chỉ còn một mảng đen....
-  Giá như đêm đó, hải đăng đừng ngủ quên....
Khi kể hết câu chuyện, Ngọc Hải cúi đầu nhìn xuống thì thấy nam nhân trong lòng đã ngủ say rồi. Hắn không khỏi cười khổ nhưng ánh mắt lại rất đỗi dịu dàng.
- Quế tiên sinh, bàn ăn....
Không khí tĩnh lặng của hai người bất chợt bị một nhân viên nhà hàng đi đến đánh tan, cũng may là chưa đánh thức Văn Toàn đang chìm trong mộng đẹp. Quế Ngọc Hải vừa nghe nhân viên kia mở lời liền đưa tay lên ra hiệu cho cậu im lặng, sau đó thấp giọng nói.
- Dọn hết đi!
Hắn đã cho chuẩn bị một bàn tiệc để cùng cậu ăn tối trên này, thật không ngờ cậu trai nhỏ này lại ngủ say được như vậy sau khi nghe hắn kể chuyện. Nhớ lại lúc chiều cậu đã ăn rồi nên hắn mới không đánh thức cậu, cẩn thận bế cậu lên.
......................
Vì Văn Toàn  khá nhẹ nên bế cậu từ ngọn hải đăng về đến phòng cũng không là gì so với sức lực của Quế Ngọc Hải. Hắn nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, giúp cậu cởi áo khoác ra rồi kéo chăn đắp lên cho cậu. Ngồi bên cạnh nhìn cậu một lúc, hắn đứng lên đi vào phòng tắm.
Lúc hắn trở ra lại, thấy cậu trai nhỏ trên giường đang trở mình, co người lại. Cậu.đang lạnh ư?
Nhiệt độ trong phòng đúng là rất thấp, với lại cửa sổ còn đang mở. Hắn vừa lau tóc vừa đi đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại và không quên kéo cả rèm, cầm điều khiển tăng nhiệt độ trong phòng lên hai mức. Còn ngồi lên giường đắp lại chăn cho cậu.
Nhưng khi hắn vừa định đi thì tay lại bị tay nhỏ nhắn của cậu kéo lại. Hắn muốn rút ra thì ngay lập tức cậu chuyển sang ôm lấy eo hắn, mặt chôn vào hai bắp đùi rắn chắc, còn thoải mái cọ cọ.
Lần này thì Ngọc Hải không thể nào cử động được nữa rồi, cậu đang muốn khiêu khích hắn sao? Có lẽ cậu không biết hành động vô thức này của cậu lại đang khơi mào dục vọng nguyên thủy đang ngủ yên của hắn.
Hắn nên làm gì với cậu đây? Có nên ăn sạch cô coi như trừng phạt?
Nhưng hắn vẫn chưa vội, vì còn một trò chơi nữa đang chờ cô. 
Có lẽ đây là lần đầu tiên Viên Trác Nghiên hắn nằm bên cạnh một nữ nhân, dục vọng thức dậy nhưng lại không thể làm gì. Đúng là chuyện nhục nhất của hắn từ trước đến giờ mà.
Ném chiếc khăn lau tóc lên bàn, thuận tay tắt đèn để cô dễ ngủ hơn. Nhìn cô gái ôm chặt mình thỉnh thoảng lại cọ cọ mặt vào giữa hai chân như một con mèo nhỏ tìm tư thế ngủ thoải mái hơn, hắn phải kìm nén đến mức nào mới có thể để cô ngủ ngon như vậy.
Một lúc sau, rốt cuộc hắn cũng nằm xuống, dang tay ôm cô vào trong ngực, như vậy cô sẽ không tra tấn cậu bạn nhỏ của hắn nữa.
..............................
Sau vài lần đàm phán, cuối cùng Tổng giám đốc Hàn cũng ngã bài, chấp nhận bán lại khu nghỉ dưỡng Phong Điền cho Viên Thành với giá Viên Trác Nghiên đưa ra.
Hợp đồng được ký kết thành công, ba người hai bên cùng đứng lên, Tổng Giám đốc Hàn lần lượt bắt tay với Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ.
-   Hợp tác vui vẻ!
-   Hợp tác vui vẻ!
Hai cái bắt tay cùng tiếng cười xã giao tạo nên một bầu không khí rất tốt.
Vậy là chuyến công tác này đã kết thúc rất thuận lợi, còn đem về được một hợp đồng béo bở hơn dự tính cho Viên Thành.
..............................
Thoáng chốc đã qua mười lăm ngày, Viên Trác Nghiên vẫn còn cuộc hẹn quan trọng ở Las Vegas.
Hôm qua hắn đã bay đến đây.
-       Boss!
Chuyến đi này hắn không muốn kéo dài nên không trở về thủ phủ của tổ chức mà đến thẳng biệt phủ của William.
A Châu, A Minh và A Phúc vừa thấy ông chủ đi ra liền cung kính cúi chào.
Ba người bọn họ rất nhanh đã vào vị trí, hai chiếc xe nối đuôi nhau đến trước điểm hẹn.
Là người đứng đầu tổ chức sát thủ lớn nhất Las Vegas nên đương nhiên biệt phủ phải được bố trí lực lượng sát thủ giỏi nhất bảo vệ.
Để được vào trong thì phải bỏ hết vũ khí, kiểm tra lại không còn gì khả nghi nữa. Bốn người mới lần lượt đi vào. Ba thủ hạ thân tín nhất luôn theo sát phía sau Viên Trác Nghiên.
-  Trác Nghiên!
Khi đi qua vườn hoa, một cô gái xinh đẹp như hoa lê chạy ào đến, mừng rỡ gọi tên người đàn ông. Cô còn muốn ôm lấy hắn nhưng đã bị hắn giữ lại.
-  Thanh Ngọc, sức khỏe em không tốt sao lại không ở trong phòng mà ra đây?
Cô gái trước mặt hắn có vẻ ngoài xinh xắn, quyến rũ này chính là thiên kim tiểu thư của gia tộc Ula- con gái út của William Ula, cũng chính là vị hôn thê của Viên Trác Nghiên.
- Em khỏe hơn nhiều rồi. Bác sĩ nói em nên ra ngoài hít thở không khí thường xuyên sẽ tốt cho quá trình chữa trị.
Ánh mắt người đàn ông nhìn Thanh Ngọc không hề có chút dịu dàng nào, vẫn hờ hững nhàn nhạt. Hắn lười biếng gật đầu.
- Vậy thì tốt rồi.
Thanh Ngọc nhìn thấy vị hôn phu đã lâu rồi mới trở về tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Dù cô biết rõ trong lòng Viên Trác Nghiên không hề có cô mà luôn giữ mãi hình bóng của cô gái tên Tiểu Xướng, hắn đính hôn với cô cũng vì lợi ích của tổ chức Wolf, nhưng cô đối với hắn là yêu đến khắc cốt ghi tâm.
- Trác Nghiên, lần này anh về còn rời đi nữa không?
Giọng Thanh Ngọc nhẹ nhàng êm ái, nhưng có thể nghe ra sự cô đơn lạc lõng trong đó. Cô sợ người đàn ông này sẽ lại lần nữa rời xa cô, dù hắn không yêu cô nhưng chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy hắn cũng khiến cô mãn nguyện rồi.
Dù có nhận ra tâm trạng của cô hay chẳng thèm để ý, từ trước đến giờ Viên Trác Nghiên nói chuyện với cô vẫn nhàn nhạt thờ ơ.
- Anh chỉ về một ngày, có chuyện cần gặp ba em.
Hắn luôn như vậy, lẽ ra Thanh Ngọc cũng sớm quen rồi. Nhưng sao câu trả lời này vẫn khiến cô thất vọng vậy chứ? Nếu như, nếu như có thể, cô rất muốn được cùng hắn trở về Thượng Hải, mặc dù cô biết khả năng đó rất thấp.
Hai người đang đứng ngoài vườn hoa thì William vừa đúng lúc đi ra, chào hỏi bằng tiếng anh.
- Trác Nghiên, chào mừng cậu đã trở về. Nào, mau vào trong thôi!
Nhìn thấy William, Viên Trác Nghiên hoàn toàn bỏ Thanh Ngọc qua một bên, cùng người đàn ông kia đi vào trong phòng khách.
A Châu, A Minh và A Phúc cũng theo sau.
Còn lại Thanh Ngọc vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng người đàn ông, có lẽ cả đời này cô chỉ có thể đứng phía sau nhìn người đó mà thôi, trái tim hắn không bao giờ có chỗ cho cô, dù cô có cố gắng nhiều thế nào đi nữa cũng không thể thay thế được vị trí của cô gái kia, dù cô ấy đã không còn trên thế gian này. Nhiều lúc cô thật sự rất ghen tị với cô ấy, giá như tình cảm của Viên Trác Nghiên dành cho cô gái ấy có thể cho cô một chút thôi.
- Tiểu thư, gió lạnh rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi thôi.
Là giọng của hộ lý đến gọi cô về phòng.
Còn nói, cô cũng không thể cho hắn cảm xúc xác thịt mà người đàn ông nào cũng muốn, thân thể cô không tốt, từ nhỏ đã không thể thiếu các loại thuốc nên việc gần gũi nam nữ kia đối với cô cũng là khó khăn. 
Cô hít thở một hơi thật sâu rồi cùng hộ lý đi vào trong nhà.
Lúc đi qua phòng khách, cô nhìn thấy vị hôn phu của mình đang ngồi nói chuyện với cha. Cô cũng không biết hắn có nhìn thấy cô không nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không liếc nhìn qua đây một lần, nên cô cũng không dám hy vọng gì nhiều, thu mắt lại đi thẳng lên lầu.
Bên này, Viên Trác Nghiên đang đợi câu trả lời của William. Hắn thong thả ngồi bắt chéo hai chân, toàn thân toát lên khí chất vương giả cao quý, ánh mắt chứa đựng một loại áp bức không thể cự tuyệt.
Đơn hàng vừa rồi của Wolf đến Thái Lan chính là William đã nhúng tay vào. Hiện giờ lô vũ khí đó đang ở chỗ ông ta, mục đích của ông ta chính là muốn Viên Trác Nghiên trở về Las Vegas. Nhưng ông ta biết rõ hắn sẽ lại về Thượng Hải nên đương nhiên có điều kiện riêng rồi.
- Nếu cậu muốn tôi trả lại số vũ khí đó thì đáp ứng tôi một điều kiện.
Viên Trác Nghiên không hề lạ gì với những trò này của ông ta nữa, vẫn ung dung đón chờ.
- Ông cứ nói!
William nghiêm túc nhìn hắn, nói rõ ra điều kiện của mình.
- Đưa Thanh Ngọc theo cậu.
Lần này thì Viên Trác Nghiên đúng là có chút bất ngờ nhưng cũng dễ hiểu, là một người cha đương nhiên sẽ rất lo cho con gái khi vị hôn phu của con gái lại đang ở cách cô nửa vòng Trái Đất.
Hắn không trả lời ngay, thật ra trước khi về Las Vegas, hắn đã hạ một quyết tâm......
.......................
Một đêm trước khi đến Las Vegas.
Nguyệt Phủ
Từ sau lần trước đem Ôn Giai Tuệ nhốt ở đây đến giờ, Viên Trác Nghiên cũng chưa quay lại đây. Không hiểu sao tối nay hắn lại muốn đến đây, lí trí luôn kêu gào hắn làm một việc mà trái tim hắn lại không muốn.
Hắn chỉ đi thẳng vào thư phòng mà không qua xem lại căn phòng đã trải qua kỷ niệm bảy ngày bảy đêm kia.
Ngồi trước bàn làm việc, trước mặt hắn là một chai rượu và một cái cốc thủy tinh dày, chậm rãi rót nửa cốc.
Nhìn ly rượu trên tay, hắn vẫn chưa uống. Từ sau lần cuối cùng ân ái với Ôn Giai Tuệ, tâm tư hắn đã dần có sự biến đổi. Trái tim hình như không còn nghe theo lí trí nữa. Hắn không rõ bản thân đang bị gì, có phải đã mắc bệnh rồi không, tại sao dù hắn có cố gắng gạt bỏ nhưng Ôn Giai Tuệ luôn xuất hiện trong đầu hắn như vậy?
Hắn không muốn nghĩ nữa, một phút cũng không muốn nghĩ đến!
Cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó lại mở ngăn kéo ra, khung ảnh kia vẫn đặt gọn gàng bên trong. Hắn đưa tay cầm nó lên. Một tay kia vuốt ve gương mặt cô gái trong ảnh.
- Tiểu Xướng, có phải em đang rất giận anh không? Anh, anh thật sự không dám tin anh đã bỏ quên em một thời gian như vậy. Không, không phải, Tiểu Xướng, anh không hề quên em, chỉ là anh quá bận mà thôi. Tiểu Xướng, em biết anh vẫn rất yêu em mà? Đúng không?
Dường như trước mặt hắn đang dần xuất hiện hình bóng của cô gái ấy, bên tai nghe giọng nói của cô ấy.
" Cậu cả, sao anh lại phải tự lừa dối mình chứ? Anh hãy thử gạt bỏ hết hận thù, gạt bỏ nội dung di chúc, rồi hãy tự hỏi trái tim mình đang hướng về ai. Em sẽ không oán hay trách anh đâu, em thật sự muốn anh tìm được hạnh phúc của riêng mình"
Hắn lắc đầu dứt khoát, nhìn về hình ảnh đã dần biến mất kia, khó khăn nói.
- Không đâu, Tiểu Xướng. Người anh yêu chỉ có mình em thôi, mãi mãi sẽ là như vậy.
Càng nói hắn càng trở nên kích động, chống hai tay lên bàn chậm rãi đứng lên. Lúc hắn chuẩn bị ra khỏi đây thì chợt nghe một tiếng động lớn.
Choang!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro