Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc trước mẹ cậu đã hứa chờ mẹ lành bệnh, mẹ sẽ dẫn Jungkook đến công viên Disneyland chơi. Cậu chưa đến Disneyland bao giờ, cũng không biết công viên đẹp xấu ra sao nhưng vẫn rất muốn đi, bởi vì cậu đến được công viên nghĩa là mẹ đã khỏe lại.

Nhưng...... Mẹ vẫn không nhúc nhích, cậu cố kéo mẹ dậy nhưng không được.

"Mẹ hư quá, mẹ nói ngủ nướng là tật xấu, bé ngoan thì không được ngủ nướng đâu."

Cậu cố nén nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng, cố nói như thể mình đang trò chuyện với mẹ thật vui. Cậu nắm tay mẹ- tay mẹ vừa lạnh vừa cứng, không ấm áp mềm mại như lúc trước.

"Mẹ mau dậy ăn sáng đi mà, không phải mẹ nói hằng ngày phải dậy sớm, ăn no mới có sức làm việc sao?" Cậu chưa nản lòng, khom người, dùng hai bàn tay ôm lấy mặt mẹ, thì thầm bên tai bà.

Ngón tay cậu phất nhẹ qua dưới mũi mẹ- lạnh, hoàn toàn không chút hơi ấm.

Tim cậu cũng lạnh, lạnh hệt như tay mẹ- cậu không biết cái chết là gì nhưng mơ hồ hiểu được- cậu cởi giày, nằm xuống cạnh mẹ, tiếp tục thì thầm.

"Mẹ ơi, mẹ không mở được mắt sao? Mẹ thử lại đi mà, phải thử 3 lần mới được nha...... Mẹ ơi, con rất muốn học vẽ với mẹ. Mẹ cứ dạy con vẽ tranh nha, con sẽ không bỏ khiêu vũ đâu, con sẽ làm ba vui ơi là vui, được không?...... Mẹ ơi, thật ra, nếu không có ba cũng không sao, Jungkook không buồn đâu- đâu phải mỗi nhà mình không ba, nhà Miyeon cũng không ba mà...... Jungkook có mẹ là đủ rồi, chúng ta đi Disneyland, đi Mĩ, đi Anh, chúng ta cùng đi là được rồi......"

Cậu không ngừng nói chuyện, từng giọt nước mắt rơi xuống gối bông rồi thấm vào trong. Sẽ không ai dạy cậu cả! Nếu mẹ mất, cậu nên làm sao bây giờ? Cậu chỉ có thể vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, ép buộc chính mình đón nhận một sự thật: rằng mẹ yêu của cậu sẽ không bao giờ ôm cậu thật chặt, thật chặt như lúc trước nữa.

Từ sáng sớm đến giữa trưa, cậu không ngừng nói chuyện, nói đến khi miệng đắng lưỡi khô, đầu thì đau như búa bổ, đau đến mức cậu muốn thét lên.

Một ý nghĩ lóe lên, cậu biết rồi, giờ phút này, cậu nên gọi điện cho ba.

1 số, 2 số,... ngón tay run rẩy, đến bây giờ cậu mới nhận ra mình đang sợ biết chừng nào.

Người bắt máy là một phụ nữ lớn tuổi.

"Chào cô, con là Jeon Jungkook. Con muốn gặp ba con, ông ấy tên là Jeon Kyunghyun." Cậu nói thật lễ phép, nén cả tiếng nấc và sự nghẹn ngào- mẹ đã dặn: "Con phải làm một đứa trẻ lễ phép biết vâng lời".
"Ông chủ không ở nhà, ông ấy dẫn phu nhân và tiểu thư đi Disneyland chơi rồi."

"Vâng, cám ơn, tạm biệt cô."

Bọn họ đi công viên Disneyland- thật may, cậu không đến đó. Jungkook lại nằm xuống giường cạnh mẹ, hát những bài hát ru mẹ thường hát, không quên kéo chăn đắp kín người mẹ- nếu lạnh quá thì mẹ sẽ bị cảm mất, đến lúc đó lại phát sốt thì không tốt rồi.

Dưới chăn bông, cậu nằm nép vào người mẹ, đôi tay ấm áp nhỏ bé vẫn không ngừng ôm lấy bà truyền hơi ấm.

Một giờ sau, cậu lại gọi điện.

"Alô, chào cô, con là Jeon Jungkook , con muốn gặp ba con, ông ấy tên là Jeon Kyunghyun, xin hỏi ba con có ở nhà không?"

"Cậu bé kia, mày gọi đến phá à, đã bảo họ không ở nhà rồi." Lần này, người phụ nữ hơi bực mình.

Cậu không định quậy phá gì mà chỉ không biết cái công viên Disneyland kia không ở cạnh nhà họ thôi, không biết chỗ ấy rất xa, phải đi máy bay suốt mấy ngày mới có thể đến nơi.

Jungkook gác điện thoại, về phòng mình đem sách tranh qua đọc bài cho mẹ nghe. Cậu biết một số chữ, những chữ không biết thì tự đọc theo ý mình, cậu áp tay mẹ lên mặt mình, tiếp tục sưởi ấm mẹ, đến khi cậu đọc xong số sách đó thì lại đến chỗ đặt điện thoại.

"Alô, chào cô, con là Jeon Jungkook , con muốn gặp ba con, ông ấy tên là Jeon Kyunghyun, xin hỏi ba con đã về chưa ạ?"

"Mày điên à? Tao đã nói mấy lần rồi- bọn họ đi Nhật Bản, không ở nhà!" Nói xong, người kia gác điện thoại.

Cậu xòe tay đếm- 1 lần, 2 lần, 3 lần- cậu đã thử 3 lần, mẹ dặn thử 3 lần xong thì thôi, vì thế, cậu bỏ ý định xin ba mình giúp đỡ.

Jungkook xuống lầu, đổi giày. Cậu chưa từng quên mẹ đã từng dặn- nếu ngày nào đó mẹ gặp chuyện không may, cậu phải tới gặp hiệu trưởng Im, vì con  hiệu trưởng là luật sư, có thể giúp Jungkook rất nhiều việc, hơn nữa mẹ còn gửi một vật ở chỗ thầy, mẹ dặn cậu phải nhớ lấy lại.

Bước ra cửa, cậu khóa cổng thật kỹ, cẩn thận làm mọi việc mẹ đã dặn nhưng khi đến đầu hẻm thì bị một chiếc xe máy đụng ngã. Chiếc xe không dừng lại mà chạy thẳng. Jungkook không khóc nháo, cậu để mặc thứ nước đỏ tươi chảy xuống tầm mắt, khuỷu tay, mắt cá chân thì đau nhói; cậu vẫn dũng cảm đứng lên, phủi bụi đất dính trên quần áo rồi tiếp tục đến trường, cậu phải gặp hiệu trưởng Im.

Jungkook mặc một bộ Âu phục màu đen, mái tóc dùng băng đô đen bó kỹ, cái trán trắng nõn bị băng gạc bao kín, tay phải và hai đùi cũng quấn băng. Lúc này đây, tuy cậu có chút chật vật nhưng vẫn kiêu ngạo tôn quý, làm cho người ta quên mất sự chật vật nơi cậu - mới 6 tuổi nhưng cậu đã có một đôi mắt thành thục lõi đời

...Jungkook đi cạnh chú Im , chú đang xách va-li giúp cậu- va-li không lớn, bên trong toàn chứa quần áo múa và tập tranh mẹ thích nhất. Cậu nâng di ảnh mẹ mà không để ai giúp cả, trong ảnh, mẹ cậu cười đến xán lạn, không sầu không lo, không bệnh không đau. Chú Im là con hiệu trưởng, mẹ cậu đã nhờ chú lo giúp đám tang của mình, giúp Jungkook bán nhà, hơn nữa còn giúp cậu quản lý đống tiền nhiều đến mức tiêu cả đời cũng không hết. Thầy hiệu trưởng có bảo: đừng lo lắng, chú Im sẽ chăm sóc con, không để ai bắt nạt con cả.

Sân nhà khá lớn, có bể bơi, vườn hoa cùng rất nhiều loài cổ thụ cô không biết tên, muốn đi từ cổng lớn vào nhà cũng phải tốn hơn mười phút, dù vậy, cậu không thích nơi này.

Cửa mở, người mở cửa là một phụ nữ, bà cười với cậu rồi hơi khom người chào: "Jungkook xinh trai quá à, xinh trai hơn cả trong tưởng tượng của dì nữa."

Jungkook biết bà là ai- bà không đẹp như mẹ, không dịu dàng như mẹ, lúc cười rộ lên còn híp cả mắt lại thành một đường chỉ, trông rất đáng ghét. Cậu không biết vì sao ba mình lại thích bà ta nữa, chẳng lẽ thực chỉ vì bà biết múa ba-lê? Jungkook thầm thề với lòng mình: Một ngày nào đó, cậu sẽ múa đẹp hơn bà gấp trăm lần để giúp mẹ cướp ba về.

"Jungkook, chào dì đi con." Chú Im nhắc khẽ.

Cậu không nói gì, đôi mắt sắc bén, liếc nhìn người kia khiến Park Changmin không cười nổi nữa.

"Không, không sao đâu, không vội, Kookie còn chưa quen ấy mà. Vào đi, cả nhà đang đợi hai người đó." Bà nhiệt tình muốn nắm tay Jungkook nhưng cậu lùi lại né tránh bà, tự đi vào trong.

Thật là một đứa nhỏ bướng bỉnh, sau này chắc mình còn phải nếm mùi đau khổ đây- Changmin bất đắc dĩ lắc đầu.

"Thực xin lỗi, chắc tại Jungkook hơi căng thẳng." Chú Im vội vàng giải thích.

Đây là nơi Jungkook sẽ sống trong một quãng thời gian dài, ông hy vọng Kookie có thể quen thuộc với gia đình mới, ít nhất là...... đợi đến lúc trưởng thành, không cần người giám hộ, có vậy ông mới giúp cậu vào đời được.

"Không sao, bọn trẻ mà, mời ông Im vào chơi." Changmin cười cười, mời khách vào nhà.

Jungkook vào phòng trước tiên, cậu nhìn quanh- ngoài ba cậu ra còn một cô bé cỡ tuổi cô, một chú mặc quần tây, áo sơmi trắng và một anh cỡ 12, 13 tuổi. Hai tuần sau cậu mới biết chú mặc áo sơmi trắng tên Kim Taehyun , là bạn học của ba cậu và cũng là bác sĩ riêng của Jihyeon , vì Jihyeon bị bệnh tim nên cơ thể rất yếu ớt, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng dễ ngã bệnh.

Về phần anh chàng kia- là con trai duy nhất của bác sĩ Kim- cũng giống Jungkook , mẹ anh mất sớm, bọn họ và Jeon gia là hàng xóm, Jihyeon gọi anh là Taehyung ca ca. ( Giờ nam chính mới xuất hiện á )

Từ lúc Jungkook vừa vào cửa, hai mắt Kim Taehyung đã không rời được cậu- cậu rất đáng yêu , đáng yêu hơn cả búp bê: mắt to thật to, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ tươi như hoa anh đào- làm người ta muốn nếm thử hương vị của nó. Làn da cậu rất trắng, đặc biệt là khi mặc Âu phục đen- càng nhìn càng thấy trắng hơn- cậu hơi nhếch môi, hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, tóc cậu dày mà đen bóng, thẳng mượt . Đáng tiếc, cậu có đôi mắt tràn ngập sự giận dữ, như thể toàn thế giới đều nợ cậu điều gì. Taehyung khẽ cười, anh chưa từng gặp cậu bé nào đáng yêu ngay cả khi đang nổi giận như vậy.

Kyunghyun vừa thấy Jungkook đã chào đón cậu, ông vuốt ve những vết thương trên trán, trên chân tay cậu mà đau lòng- thằng bé đã phải chịu nhiều đau khổ. Ông hiền từ hỏi han cậu : "Jungkook , con có sao không? Vết thương có đau không?"
.
.
.
Tobe continue.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro