Chương 5: Gái điếm Lâm Nhân Mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cô ta đâu rồi?"

Thành viên trong đoàn thư ký của phòng làm việc tổng giám đốc ngẩng đầu, nhìn thấy tổng tài của bọn họ đứng ở cửa, nét mặt sa sầm. Trong miệng tổng tài nói ra chữ " cô ta", không cần nói rõ là ai, nhất định là thư ký Lâm Nhân Mã của bọn họ.

" Thư ký Lâm sáng nay khi từ phòng làm việc của tổng tài anh ra, đã vội vàng đi đến bộ phận bán hàng, sau đó không thấy quay về nữa." Chu Nhài là một thành viên trong đoàn thư ký của tổng tài, bình thường đã có thành kiến với Lâm Nhân Mã, cho nên có thể tìm được cơ hội để chèn ép cô, Chu Nhài tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Chu Nhài mỉm cười, ngọt ngào nói: " Ngô Tổng, anh có gì dặn dò không? Giao cho tôi là được."

Ngô Thiên Yết nghe thấy Lâm Nhân Mã sau khi đi đến bộ phận bán hàng không quay lại phòng làm việc tổng tài nữa, khẽ cau mày lại, trong lòng đang nghĩ người phụ nữ chết tiệt đó chạy đi đâu không biết, không hề để ý lời Chu Nhài nói, càng không để ý nụ cười rạng rỡ trên mặt Chu Nhài cố thể hiện từ đầu đến giờ.

Ngô Thiên Yết gật gật đầu, để lời Chu Nhài ra sau gáy, quay người đi vào phòng làm việc của mình.

" Rầm" một tiếng, cánh cửa phòng làm việc đóng lại, nụ cười hoàn mỹ trên mặt Chu Nhài, ngay lập tức vụt tắt.

" Phụt." Bên cạnh có tiếng cười chế nhạo vang lên.

Chu Nhài nghe thấy, đôi mắt được trang điểm kỹ càng trừng lên nhìn người vừa cười: " Cô cười cái gì?"

Vương Thiên Bình cạnh khóe: " Tôi cười người nào đó ân cần niềm nở, kết quả tổng tài lại không nhìn thấy."

" Vương Thiên Bình, dù cho tôi niềm nở công cốc thì có làm sao chứ, ai không biết, Lâm Nhân Mã làm thế nào để thành thư ký đầu tiên? Lâm Nhân Mã không biết xấu hổ đi làm gái điếm, tôi không làm được, tôi chẳng qua là xem tổng tài có việc giao phó, thân làm cấp dưới, thay cấp trên đảm nhiệm, đây là trách nhiệm mà thôi."

" Nói hay lắm. Không phải cũng muốn học cô ta sao?"

" Hừ! Cô cho rằng ai cũng giống loại gái điếm đó sao, cặn bã chưa từng thấy?"

Vương Thiên Bình đột nhiên không nói gì, sắc mặt không còn tự nhiên nữa.

Chu Nhài cảm giác đằng sau mình có người, ý thức quay ngoắt đầu lại, sắc mặt cứng nhắc: " Thư ký Lâm.........."

Lâm Nhân Mã giống như một khúc gỗ, nét mặt bình tĩnh đứng sau lưng Chu Nhài, nhìn một lúc, mới " uhm" một tiếng, coi như không có chuyện gì, đi qua khu làm việc của tổng tài, đi về hướng nhà vệ sinh nữ.

Sau khi cô đi, thành viên đoàn thư ký của phòng làm việc tổng tài thi nhau xì xào bàn luận: " Giật cả mình......."

" Mọi người nói rốt cuộc cô ta có nghe thấy hay không?"

" Nghe thấy thì nghe thấy đi, dù sao việc này, trong công ty ai chả biết, cũng không phải tin gì mới nữa."

" Thế cô nói xem nếu như cô ta tức giận thì làm thế nào?"

" Cô ta tức giận thì sao chứ? Cả công ty đều đồn ầm cả lên rồi, tổng tài cũng không phản ứng gì, tổng tài không giận là được." Bọn họ thi nhau nói thêm vào, đến nỗi Lâm Nhân Mã có tức giận hay không, điều đó không quan trọng.

Lúc này, cũng chẳng có ai để ý, những lời nói tổn thương người khác, có làm tổn thương Lâm Nhân Mã không?

Lâm Nhân Mã sau khi rời khỏi khu làm việc của tổng tài, chân bước thật nhanh đi về hướng nhà vệ sinh, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhìn thấy nhà vệ sinh ở phía không xa, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh, vừa vào nhà vệ sinh, quay người khóa cửa lại.

Đến lúc này, tay vẫn còn run, lưng nặng nề dựa vào cửa nhà vệ sinh, dường như ngay lập tức bị rút đi mọi sức lực, cơ thể dựa vào cửa, chầm chậm trượt xuống, bất lực dựa trên cửa.

Tấm gương trước mắt, đã bị hơi nước làm mờ đi.....lẽ nào, đây là cái giá phải trả vì yêu Ngô Thiên Yết sao?

Vote cho Lin nha!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro