Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn bữa tối xong. Anh đưa cậu về nhà. 

Vừa bước vào nhà, như thường ngày anh sẽ nói đùa với cậu. Nhưng hôm nay thật lạ, anh về nhà với vẻ mặt nghiêm nghị.

" Em định bao giờ mới công mối quan hệ với anh"

Lần đầu cậu thấy anh nói chuyện kiểu như vậy với cậu. Nhất thời không thích ứng được.

" Chẳng phải cũng có một số người biết về mối quan hệ của chúng ta đó sao. Nào là chủ tịch, trưởng phòng nhân sự, và bạn bè anh đó thôi"

" Em nghĩ anh là thằng ngốc sao. Thứ anh muốn là mọi người từ nhân viên đến bảo vệ đều phải biết em là vợ của anh"

" Anh biết em không thích mà"

Cậu ngồi xuống bên cạnh anh. Bóp vai nhỏ nhẹ bảo

" Anh cần gì phải vội như vậy, bọn họ không biết thì cũng có sao"

" Nếu hôm nay anh không đến kịp thì em đã bị cô ta chà dưới chân rồi"

" Anh không đến thì em cũng sẽ giải quyết được mà"

" Em giải quyết bằng cách nào. Xin lỗi cô ta"

" Như anh nói. Em sẽ cư xử theo cách của một người có học thức"

" E rằng anh không khoan dung được như em đâu"

" Anh định làm gì"

" Đuổi việc"

" Ấy đừng. Anh mà làm vậy mọi người sẽ nghi ngờ và nhìn em bằng ánh mắt kinh tởm. Nghĩ rằng em quyến rũ anh các kiểu"

" Em...Hết nói nổi mà... "

Anh đứng dậy bỏ vào phòng. Cậu thấy như có vẻ anh đã chịu thua rồi nên không nói tiếp nữa.

Nghe như trong phòng có tiếng nói chuyện. Cậu đẩy cửa đi vào. Thấy anh đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó rất lễ phép. Ngẫm nghĩ trong đầu chắc đây là một nhân vật có máu mặt nào đó

Tò mò, cậu đi lại cho anh

" Ai vậy"

" Bố"

" Có chuyện gì à"

" Bố bảo sáng mai về nhà ăn cơm"

" Nhưng ngày mai em còn phải đi làm"

" Nghĩ một hôm sẽ không chết ai đâu"

" Sẽ bị trừ lương chuyên cần đấy"

" Có anh đây đứa nào dám trừ lương em"

" Là ỷ thế hiếp yếu mà"

" Có sao"

" Rõ như vậy còn gì"

Sáng hôm sau.

Lại như mọi hôm, cậu lại phải đánh thức con sâu lười ấy dậy

" Dậy mau, anh bảo về nhà bố mẹ cơ mà"

Anh kéo chăn che đầu.

" Còn sớm, em vội cái gì chứ"

"10 giờ rồi sớm gì nữa"

" 10 giờ à, giờ tới trưa còn lâu mà em"

" Anh đang đùa đấy à, dậy đi"

Cậu kéo chăn xuống đất .

Anh ngồi dậy mặt nhăn nhó đi xuống giường.

" Em phiền phức thật"

" Biết vậy đi làm còn hơn"

Anh lườm cậu.

" Em dám sao"

Cậu đẩy anh đi vào phòng vệ sinh

" Em không dám đâu. Anh rửa mặt đi. Mặt như con mèo"

Anh quay lại hỏi cậu.

" Em đã từng thấy có con mèo nào đẹp trai như anh không. Không hề"

" Được rồi. Anh đẹp trai nói gì cũng đúng"

" Tốt"

Về đến nhà bố mẹ của anh mất thêm 30 phút. Cho nên là về đến nhà là vừa kịp giờ ăn trưa. 

Vừa bước đến cổng nhà có một chú bảo vệ mở cổng cho xe chạy vào. Đi đến cửa nhà thì có một người quản gia mở cửa. Bước vào là thấy một dãy người mặc đồng phục xếp dài hai bên. Cậu liếc mắt nhìn từng người. Đi hết dãy người thì có một quản gia nữ bước đến chào hỏi.

" Thưa 2 cậu chủ, ông bà chủ đang đợi hai người ở phòng ăn ạ"

Anh liền đáp lại.

" Được"

Anh và cậu đi theo người quản gia nữ. Cô ngước mắt nhìn quanh nhà. Anh thấy vậy ghé sát tai hỏi.

" Nhà bố mẹ anh mới được sơn sửa lại đấy. Thế nào, được chứ"

" Phong cách này không phải là phong cách của bố mẹ. Rõ ràng rất giống phong cách ở Pháp"

" Không sai. Là phong cách Pháp"

" Còn có cả dãy người hầu. Như vậy thật phô trương rồi"

" Em nên tập làm quen đi. Đây là cách sống của gia đình anh từ trước tới giờ rồi"

Đi mãi mới đến phòng ăn. Cậu có lẽ vẫn chưa quen với cái không khí này.

" Chào bố mẹ. Tụi con đến trễ quá phải không"

Người mẹ hiền lành đáp lại

" Không sao không sao. Con làm gì mà căng thẳng vậy. Cứ thoải mái đi đâu phải lần đầu đến đâu"

" Không ạ, chỉ là không quen với môi trường mới"

" Ừ. Nhà vừa mới tân trang lại. Hơi lạ mắt con nhỉ"

Đến lượt người cha lên tiếng.

" Con trai công việc ở công ty con đã quen dần chưa"

" Đã quen rồi ạ"

Cả ba người cứ mãi nói chuyện quên đi sự tồn tại của một người. Người đó có vẻ không thoải mái. Bắt đầu lên tiếng.

" Này này, sao bố mẹ không hỏi han con gì hết vậy"

" Con thì có gì để hỏi chứ"

Người cha đáp lại một câu vô tình

" Quá đáng thật mà"

Người mẹ cười bảo.

" Ăn thôi. Mãi nói chuyện đồ ăn nguội hết rồi."

Trong lúc ăn cơm, người mẹ mới bắt đầu hỏi anh.

" Thế nào, cuộc sống ở riêng vui không"

Anh bắt đầu thể hiện tài năng diễn xuất của mình.

" Thật sự mệt lắm mẹ à. Sáng sớm phải dậy sớm nấu nướng cho cậu ấy. Còn phải gọi cậu ấy dậy sớm nữa. Thật sự khổ lắm"

Người mẹ " Ồ " một tiếng. Cậu thấy chuyện bất bình nên xen vào.

" Có gì đó sai với đạo lý thường tình. Rõ ràng là em hầu hạ anh tại sao anh lại nói ngược lại"

Anh như bị vạch trần bộ mặt thật. Đà đánh trống lảng.

" E hèm, khác nước quá. Đồ ăn hơi mặn nhỉ "

Người mẹ nói

" Đồ ăn mặn sao. Mẹ thấy ngon mà"

Cậu chen vào.

" Đồ ăn không mặn anh đừng đánh trống lảng nhé"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro