chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Hách choáng váng đi theo Minh Hưởng trở lại nhà.

Các vị phụ huynh có lẽ đã thương lượng qua, Lí Hách Tể với tư cách là người đại diện lên tiếng: "Nếu con muốn đi học vậy thì học thêm một học kỳ nữa, học hết cấp ba là được. Có Tiểu Hưởng ở trong trường học chăm sóc con, hai ba rất yên tâm."

Lí Đông Hải mặt bắt đầu đỏ lên, ba nhỏ cậu lại nói thêm: "Nhưng con phải đáp ứng hai ba, một khi hai đứa phát sinh mâu thuẫn hay nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì phải nghe theo sắp xếp, không được tùy hứng."

Đông Hách còn chưa có phục hồi lại tinh thần, mơ màng hồ đồ mà đáp ứng.

Còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa chứ? Cùng với tên gia hỏa này thiết lập quan hệ không phải là chuyện ngoài ý muốn nhất sao.

*

Hai tuần sau, thi học kỳ kết thúc, kỳ nghỉ đông bắt đầu.

Kỳ nghỉ đối với Đông Hách chính là ăn, ngủ và chơi. Với tình huống đặc thù bây giờ, cậu càng muốn nghỉ ngơi nhiều hơn. Vì thế Đông Hách hiển nhiên dành hơn hai phần ba thời gian ở trên giường, giống như làm sinh hoạt nghỉ hưu trước.

"Tiểu Hách, cậu như thế này là không được đâu."

Một ngày trước, Đế Nỗ hẹn Đông Hách đi ra ngoài chơi lần thứ hai nhưng bị từ chối. Cậu ta ở trong điện thoại lừa dối nói, "Ngày càng lạnh thì càng phải hoạt động nhiều hơn, hít thở không khí mát mẻ có lợi cho cơ thể sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ."

Đông Hách khịt mũi coi thường, ăn xong cơm trưa thì ngồi trên ghế xếp ở ban công lắc chân. Nhìn mặt trời dần dần biến mất sau những đám mây đen, nghe bên ngoài phần phật tiếng gió, đột nhiên cậu muốn đi ra ngoài.

Nhìn tin nhắn cuối cùng trong di động được Minh Hưởng gửi từ hai giờ trước: "Nhớ ăn cơm. Hôm nay bận, tối mới tới xem cậu được."

Đông Hách bĩu môi. Cắt, ai muốn cậu đạp cái xe hỏng đó qua hơn nửa cái thành phố tới xem tôi!

Cậu buông di động, nhìn trời bên ngoài như sắp có mưa, lại bắt đầu đứng ngồi không yên.

Mười phút sau, Đông Hách ăn mặc chỉnh tề xuống lầu. Cậu vừa đứng ở hiên nhà tìm cây dù trong ngăn tủ vừa gân cổ lên kêu: "Ba nhỏ ơi, con đi ra ngoài một chút."

Lí Hách Tể nghe thấy từ trong phòng đi ra: "Đi đâu? Bên ngoài trời sắp mưa rồi."

"Đi ra ngoài chơi." Đông Hách tùy tiện ứng phó một câu, quay đầu hỏi, "Nhà chúng ta còn có cái dù dư nào không?"

Hai cái dù, trên tay cầm một cái, trong lòng ôm một cái, Đông Hách cứ thế đi ra ngoài.

Tài xế của Lí gia đã cùng Lí Đông Hải đến công ty, Đông Hách gọi một chiếc xe, báo địa chỉ nơi làm việc của Minh Hưởng.

Lúc đến nơi, do hẻm quá nhỏ xe không đi vào được, cậu đành phải xuống xe đi bộ.

Vừa mới mưa một lúc, trên mặt đất gồ ghề lồi lõm chỗ nào cũng có nước. Một bước không chú ý làm giày bị bẩn, Đông Hách tức giận đến dậm chân, trong miệng lải nhải oán trách Minh Hưởng làm việc cũng không tìm chỗ nào đứng đắn một chút.

Kỳ thật chỗ này cũng không có gì không đứng đắn, chỉ là đường hơi nhỏ, còn có chút bẩn.

Nơi này là phố ẩm thực, chỗ Đông Hách đi là cửa sau, trên đường có không ít rác thải từ nhà bếp, nước mưa không những không có tác dụng cọ rửa mà ngược lại còn tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.

Đông Hách đi được nửa đường liền không chịu được, dựa vào ven tường che miệng muốn nôn.

Hai ngày trước lúc kiếm tra thai sản, cậu còn cùng bác sĩ khoe khoang không có phản ứng nôn nghén. Vậy mà rất nhanh đã bị nghiệp quật.

Đông Hách bị mùi hôi hun đến đầu óc choáng váng, lấy ra di động gọi cho Minh Hưởng, hơi thở mong manh nói: "Này, cậu có bận không... Bận? Bận cái gì... Có thể đừng bận một lúc không... ".
Thấy chính sách uyển chuyển không có hiệu quả, cậu lập tức thay đổi nói ra mệnh lệnh, "Tớ sắp tới nơi rồi, ra đón tớ."

Chưa đầy mười lăm phút sau, Đông Hách ngồi trong phòng riêng có gắn máy sưởi của nhà hàng, trên người đắp chăn lông, tay cầm tách trà nóng.

Minh Hưởng đi ra ngoài một lúc, lúc trở lại thì mang theo một ly nước chanh nóng: "Bà chủ đưa. Nóng đấy, uống chậm một chút."

Đông Hách muốn hỏi tại sao bà chủ lại đưa nước chanh đến, có phải là thấy cậu lớn lên đẹp trai hay không nhưng lại cảm thấy quản nhiều quá không tốt, ngón tay gõ gõ lên cái ly thủy tinh mà thì thầm "Ồ."

Còn hai ba tiếng đồng hồ nữa mới tan ca, Minh Hưởng cứ mỗi nửa giờ lại đến đây một lần. Sợ cậu nhàm chán còn đưa tới một bộ bài Poker.

Đông Hách tự mình chơi Tiểu Miêu Điếu Ngư, thiếu chút nữa thì ngủ luôn. Cậu đứng lên lười nhác vươn vai, thấy cặp sách của Minh Hưởng ở trên cái ghế trong góc.
Nghe Lí Hách Tể nói cậu ta buổi sáng học bài còn buổi chiều tới nhà hàng làm thêm. Một ngày cũng kiếm được hai trăm đồng.

Còn không đủ tiền mua cái dù cậu đang cầm nữa.

Đông Hách trong lòng khinh thường, thân thể vẫn thành thật mà hướng đến bên kia dựa vào. Lấy cớ hấp thụ ít tin tức tố mà tùy tiện ngó qua cặp sách của Minh Hưởng.

Vở ghi chép nội dung trật tự rõ ràng, cũng giống như những người khác.

Từ điển Anh - Trung đã được lật rất nhiều lần, sạch như mới. Cũng giống như.... Chờ một chút!

Đông Hách rút ra một cái phong thư màu hồng phấn ở giữa cuốn từ điển, sắc mặt đột nhiên giống như thời tiết ngoài cửa sổ kia, dùng mắt thường cũng có thể thấy thật ảm đạm.

Đây không phải là bức thư lần trước cậu giúp Song Hùng để vào. Đây là cái mới! Còn có mùi. Mặt trên còn mang theo tin tức tố của Omega xa lạ nào đó!

Lúc đi về, Đông Hách mang chiếc dù đã ôm trong ngực thật lâu đưa cho Minh Hưởng. Tự mình mở một cái dù, ngẩng đầu mà bước đi ở phía trước, sau ót viết "Lão tử mới không để bụng".

Minh Hưởng muốn đẩy xe nên không thể bung dù ra, bước nhanh tiến lên đi bên cạnh Đông Hách. Chỉ chốc lát sau nước mưa rơi xuống đầy đầu, trên vai đều ướt đẫm.

Đông Hách rất tức giận, nghĩ thầm học bá quả nhiên không được bình thường, chiêu bán thảm này so người khác cũng học thật nhanh.

Tố chất tâm lý cũng không giống người thường, lá thư kia vẫn còn ở trong túi cậu ta, vậy mà cậu ta vẫn mặt không biến sắc, còn không biết xấu hổ mà đuổi theo cậu!

Đi đến đầu hẻm, Minh Hưởng gọi xe cho Đông Hách: "Cậu đi về trước đi, tớ sẽ theo về sau."

Đông Hách không thèm để ý tới cậu ta, vùi đầu về phía trước mà đi. Minh Hưởng không có biện pháp, đi theo sau bắt lấy cánh tay cậu hỏi: "Làm sao vậy?"

Bước chân quá nhanh không dừng lại kịp, một chân cậu dẫm vào trong nước, Đông Hách nghẹn hồi lâu cảm xúc trong nháy mắt bùng nổ:

"Theo sau cái gì! Ai cho cậu đến nhà tôi?"

Minh Hưởng sửng sốt, buông tay cậu ra, nói: "Vậy tớ sẽ không đi, cậu nghỉ ngơi cho tốt."

Đông Hách càng tức hơn, cậu muốn nghe cậu ta nói những lời này sao??? Ngượng ngùng nói thẳng, hung dữ hỏi:

"Vậy giờ cậu muốn đi đâu?"

Minh Hưởng lại sửng sốt, nhớ đến bác sĩ nói có bầu tính tình nóng nảy, phải nhường nhịn một chút. Cậu suy nghĩ một lát, cẩn thận nói:

"Cậu muốn tớ đi đâu?"

"Tớ muốn... muốn..." Đông Hách nghẹn, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, mẹ nó vẫn không thể nói "Tớ muốn cậu đừng nhận thư tình của người khác nữa." được.

Minh Hưởng liếc nhìn cái cặp sách kéo khóa không chặt ở rổ xe, hỏi: "Cậu xem lá thư kia rồi?"
Đông Hách chờ chính là giờ khắc này, đúng lý hợp tình sửa lại: "Không phải là thư, là thư tình!"

Minh Hưởng nhìn cậu, giống như đang nhìn một con mèo hung dữ cắn người: "Vậy thì sao?"

Câu trả lời này nằm ngoài dự kiến của Đông Hách, cậu còn cho rằng... Cho rằng Minh Hưởng ít nhất cũng phải giải thích gì đó với cậu.

"Không phải là thư bình thường, là thư tình thì thế nào?" Minh Hưởng bị cậu vô cớ gây chuyện trầm mặt hỏi, "Cậu tức giận cái gì?"

Đông Hách nói không ra lời.

Cậu cũng không biết mình tức giận cái gì.

Cậu cảm thấy mình giống như một quả pháo, vừa muốn nổ ra thì đã bị mưa to tầm tã dập tắt.

Không thèm nói gì, cậu tiếp tục đi về phía trước. Cứ thế bước đi không muốn ngẩng đầu lên, ủ rũ cụp đuôi chán nản.

Hóa ra cảm giác bị người khác làm lơ, bị người khác khinh miệt là như vậy.

Vô thức làm Đông Hách nhớ tới buổi tối hôm đó, cậu tức giận không muốn nghe Minh Hưởng nói chuyện, làm cho cậu ấy rất tức giận.

Lúc ấy giải quyết như thế nào nhỉ? Chỉ cần hôn một cái là được rồi?

...Trước mặt mọi người, sợ là sẽ không thích hợp.

Đông Hách nghĩ tới nghĩ lui, nâng chiếc dù lên cao hơn một chút, hướng về phía Minh Hưởng.

Minh Hưởng không cự tuyệt, chủ động cúi thấp xuống, nhích lại gần Đông Hách hơn.

Đông Hách thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thở phào xong lại trở về biệt nữu. Rõ ràng cậu mới là người hỏi tội cậu ta, tại sao giờ lại thành người chịu thua tên Alpha đáng ghét này!

Đầu có thể bị cắt, máu có thể ngừng chảy, nhưng mặt mũi thì tuyệt đối không thể ném. Đông Hách giống như mấy lão thần già hắng giọng nói:

"Về sau không được như thế nữa."

Minh Hưởng giơ tay lau nước mưa trên mặt, nghiêng đầu hỏi: "Cái gì?"

Nước mưa rơi vào mắt làm khuôn mặt thanh tuấn nhiễm làn hơi nước làm trái tim Đông Hách đập loạn vài nhịp. Cậu nhanh quay đầu đi, một bên ở trong lòng mắng tin tức tố chết tiệt này, một bên nói lắp nói:

"Chính là về sau, không, không, không được phép nhận thư tình của người khác."

Không biết có phải do ảo giác hay không mà Đông Hách nghe được Minh Hưởng nhẹ nhàng cười một tiếng.

Vừa định hỏi cậu ta cười cái gì thì Minh Hưởng lại hỏi cậu: "Không phải cậu còn giúp người khác đưa thư tình, còn kẹp ở trong sách của tớ sao?"

Đông Hách ngây người, cậu đã quên mất việc đó luôn rồi.

Đây là cơ hội hiếm có đưa tới cửa, Minh Hưởng không thể bỏ lỡ được, tất nhiên sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.

Khóe miệng nhếch lên, Minh Hưởng thừa thắng vặn hỏi: "Không cho tớ nhận thư của người khác, vậy... cậu sẽ viết cho tớ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro