[4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào - Cậu giật mình khi có người bá vai mình

- Chúng ta không có thân thiết đến mức này - cậu gỡ tay người đó ra bỏ đi

- Thì bây giờ làm quen , quen rồi sẽ thân , anh là Kim Jaehwan - Người đó đứng chắn trước mặt cậu cười nói . "Đúng là không nên quăng cuốn truyện đi , giờ sao lại xuất hiện nhiều người vậy trời"

- Nhưng tôi không có hứng thú làm quen với anh - Bỏ lại câu nói , tránh sang một bên bỏ về lớp , Jaehwan không tức giận ngược lại rất hứng thú nhìn bóng lưng xinh đẹp của cậu .

Về lớp học , nhưng từ đầu buổi đến giờ cậu chẳng biết mình ngáp bao nhiêu lần rồi , những thứ này cậu đã học qua hết rồi , buồn chán nằm ra bàn ngủ .

"Reng....reng..."

Cuối cùng cũng chuông rồi , cậu đang lúc đói , rời lớp đi đến căntin lắp đầy bao tử . 
Bình thường chỉ có Guanlin đi theo thôi ,  hôm nay lại có thêm đến 2 cái đuôi theo sau , cậu nhìn học sinh xếp hàng dài chẳng muốn chen vào

-Để anh lấy cho em - Guanlin , Daniel , Jaehwan cùng lên tiếng , cậu nhìn ba người rời đi , ngay lúc này đây nhờ vào câu nói của ba người cậu lại thành tâm điểm bàn tán .

- Cậu ta đúng là đáng sợ thật một lúc lại có thể dụ dỗ nhiều người như vậy

- Cả Jaehwan oppa nữa sao , cậu ta đúng là hồ ly mà , ngay cả Jaehwan cũnh không chừa

- Ji Dam , có cả Daniel của mày kìa - Mina nhìn bạn mình nói

Cậu nghe họ nói vậy thì đi tìm bàn trống ngồi , có người đi lấy thức ăn cho rồi , chỉ cần ngồi chờ thôi .

Một lúc cả ba người cùng quay lại , cậu nhìn mấy phần ăn trước mặt , ngước mắt nhìn họ , cậu chọn phần của Guanlin , anh mỉm cười tiến đến ngồi bên cạnh cậu , không trách cậu được cậu đâu có thân thiết với hai tên kia .
Daniel và Jaehwan cau mày nhìn Guanlin , tâm trạng xấu đi khi thấy cậu không chọn của mình . Cậu thì vẫn hồn nhiên ăn và trò chuyện với Guanlin .

- Niel~~~- một giọng nói nhão nhẹt vang lên , trước mặt cậu diễn màn ân ái

- Đây là căntin không phải khách sạn , có ham muốn cũng đừng làm ngay tại đây chứ ? - Cậu lên tiếng , đây là điểm cậu ghét ở Daniel mọi nơi mọi lúc đều ôm gái.

- Park thiếu gia không lẽ đang ghen tỵ sao ?

- Người mặt dày thuộc dạng như cô đúng là lần đầu tôi mới gặp đó , có thể suy diễn từ người khác chửi mình thành ghen tỵ mình - Cậu ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt cười xinh đẹp nói

Daniel khó chịu đẩy cô gái trên người ra , cô gái bất ngờ trở tay không kịp ngã xuống sàn .

- Niel anh .....

- Biến khỏi mắt tôi -Daniel khó chịu lên tiếng , cậu tròn mắt nhìn Daniel "Không đúng nha người này rất hám sắc , thế nào phải đuổi gái đẹp đi vậy chứ"

- Nè anh ta đuổi cô chứ tôi có đuổi cô đâu , sao lại trừng mắt với tôi - Cậu trưng vẻ mặt ngây thơ vộ tội nói , Jaehwan bật cười nhìn cậu lúc nãy trong phòng hội trưởng thì hung dữ , giờ lại trưng ra vẻ mặt ngây thơ này. 
- Park Jihoon cậu giỏi lắm - Yook Ji Dam tức giận bỏ đi.

- Daniel tôi có nên cảm ơn anh không , khi không rước thêm kẻ thù cho tôi - cậu nhìn Daniel nói

- Em mà cũng biết sợ sao ?- Daniel cười nhìn cậu nói

- Sợ ?Nếu tôi sợ thì chẳng chọc cô ta tức điên - cậu chậm rãi trả lời Daniel

Ung dung dùng bữa tiếp , trong khi Daniwl và Jaehwan càng hứng thú về cậu thì Guanlin và Donghan ngược lại , Guanlin cũng nhận ra cậu khác lạ , nhưng như vậy cũng tốt , cậu đã biết chăm sóc cho mình , không còn mù quáng bám theo Lee Joon .

Donghan trong tối quan sát cậu , anh càng lúc càng nghi ngờ về người mình đi theo bảo vệ , tính cách của Park Jihoon vốn không phải thế này. 

Ra về Donghan bên ngoài chờ sẵn , cậu không đi cùng ba người kia vì hiện giờ cậu đã đủ nổi tiếng rồi,  nếu còn đi cùng họ thì chỉ kể đến người yêu của Daniel cậu cũng mệt rồi , chưa nói đến đám nữ sinh thích Guanlin hay Jaehwan .

- Hôm nay thiếu gia không đợi Lee Joon về sao ? - Donghan đột nhiên lên tiếng hỏi

- Không - Cậu thuận miệng trả lời , rồi lên xe . Donghan cũng theo đó lên xe

- Thiếu gia bình thường luôn chờ Lee Joon để theo về , sao hôm nay lại không chờ nữa ? - Cậu nhướn mày nhìn người bên cạnh

- Lee Joon đã có người yêu rồi , tôi sao phải cần chờ anh ta về cùng - Cậu không biết câu trả lời của mình càng làm người bên cạnh hoài nghi hơn

- Thiếu gia chẳng phải lúc trước dù Lee Joon có người yêu cậu vẫn bám theo sao ? - Donghan ánh mắt sắc bén nhìn cậu

- Thì... tôi suy nghĩ lại không thích hắn nữa - Cậu có chút lấp bấp nói , Donghan đột ngột tiến sát lại gần cậu ép cậu lùi sát vào cửa kính , khoảng cách rất gần

- Cậu là ai ? - Donghan nhẹ giọng ôn nhu hỏi , khiến cả người cậu bỏ cảnh giác

-Là Jihoon - Vừa vặn tên cậu và nhân vật này giống nhau , nhận ra tình cảnh lúc này , nhanh lấy lại bình tĩnh

- Nếu là Jihoon cậu sẽ chẳng thân thiết với Lai Guanlin , nếu là Jihoon cậu sẽ bám theo Lee Joon chứ không phải lớn tiếng mắng hắn ta - Donghan chậm rãi nói

- Con người phải thay đổi , hiện tại tôi đổi ý muốn quen Guanlin thì đã sao ?- Cậu không ngờ tên này thông minh đến vậy

- Con người có lúc thay đổi,  nhưng thay đổi như cậu giống như một người khác hẳn .... - Donghan nói nửa chừng dừng lại vòng tay kéo cậu lại gần

- Làm phiền thiếu gia cởi áo - Cậu trợn mắt nhìn kẻ trước mắt , tên khốn này nói vậy là có ý gì chứ

- Buông tay , anh nên biết thân phận của mình - Cậu tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói

- Cậu không tự mình làm , tôi làm cho cậu - Donghan nói rồi mạnh tay giật cúc áo của cậu xuống

- Buông ra ..... -Cậu cố đẩy Donghan ra khỏi người mình , nhưng sức của cậu so với Donghan chẳng là gì cả

Chiếc áo bị giật phăng ra , cơ thể lộ rõ trước mắt Donghan , bên ngực trái của cậu có một vết bớt đỏ , Donghan giật mình khi nhìn thấy vết bớt , anh nghĩ có người giả thành Park Jihoon không ngờ trên cơ thể người này cũng có vết bớt .

- Không thể nào , cậu cũng có vết bớt - Cậu nghe những lời này tâm thả lỏng hơn  , là linh hồn cậu xuyên đến vết bớt đương nhiên vẫn còn , tưởng tên thông minh này tìm ra gì đúng là hù cậu sợ chết khiếp mà .

- Buông tôi ra được rồi chứ -  Giữ lấy áo của mình , ánh mắt hung dữ nhìn Donghan , Donghan biết mình đã gây họa nhanh chóng buông tay

- Xin lỗi thiếu gia

- Anh đụng vào người chủ nhân mình , chỉ đơn giản một câu xin lỗi như vậy ? - Cậu lên tiếng , Donghan nhìn cậu

- Tùy thiếu gia xử phạt - Donghan cúi đầu thấp giọng nói , cậu nhếch môi cười , lần trước dám bỏ mặc cậu bị ngâm mình dưới nước , giờ còn xé áo cậu nợ cũ nợ mới cậu đòi tất .

- Đpi bộ từ đây về nhà , tôi sẽ ở trên xe quan sát anh , với lại cởi áo ra đi , nếu tôi về nhà ba tôi mà thấy tôi thế này chừng đó anh gánh không nổi đâu .

Cậu cố tình bảo tài xế lái xe chậm , Donghan thì đi bộ bên ngoài , trời nắng chang chang anh thì cởi trần phơi nắng bên ngoài . Cậu thì lại thoải mái ngồi trong xe nhìn sắc mặt của Donghan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro