[6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu so với lúc trước thì bây giờ cậu càng nổi tiếng hơn nữa , và điều đáng nói hơn chính là cậu lại bị ghét thêm , cậu nghĩ cũng phải thôi lúc trước chỉ đeo bám theo một người , bây giờ có đến 3 người bám theo cậu . Mà ghét thì đã sao , đã là nam phụ còn mang danh phản diện thì cần gì phải ngoan hiền .

-------

Reng....reng....

Cậu thầm cảm ơn tiếng chuông cuối cùng nó cũng đã reo rồi , quăng sách vở qua một bên , để đi ăn

- Hoonie - Cậu đoán không sai nha , là cả 3 người cùng đến lớp tìm cậu , "Nhưng đột ngột thay đổi sẽ không tốt , càng tránh thì họ mới càng bám theo" những điều này cậu đều rõ , dù gì thì cậu cũng đọc rất nhiều truyện rồi nha , chỉ có cuốn này chọc cậu tức giận nên mới ném đi thôi.

Vẫn như lần trước cậu chỉ đi với Guanlin , vui vẻ cười nói với Guanlin , cậu đối với Guanlin cũng có chút tình cảm , nhưng chỉ là một chút thôi , cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy .

- Thiếu gia - Cậu giật mình nhìn người trước mặt , là cái tên đáng ghét này lúc nào cũng bất thình lình xuất hiện 
- Anh cứ như ma , chẳng thể xuất hiện bình thường sao - Cậu khó chịu lên tiếng

- Tôi đứng trước mặt thiếu gia từ nãy giờ rồi - Donghan có chút bất lực nói

- Vậy sao , sao anh không lên tiếng , để tôi đứng như tượng nãy giờ - Cậu cãi ngang , nhưng bộ dạng lúc này của cậu rất đáng yêu , Donghan cao hơn cậu một cái đầu , cậu ngẩng đầu nhìn anh nói , vẻ mặt phụng phịu cãi lại đó làm Donghan có chút ngẩn ra 
- Nè bây giờ đến lượt anh sao , còn không lên xe , hay thích đi bộ luôn rồi - Cậu ló mặt ra cửa sổ lên tiếng , Donghan lắc đầu buồn cười với bộ dạng trẻ con này của cậu , nhanh chóng lên xe đưa cậu về , lần đi bộ kia là quá đủ rồi .

Trên xe

-Donhan anh có cảm giác thích ai chưa ? - Cậu đột ngột lên tiếng hỏi

- Chưa - Donghan trả lời

- Phải rồi người cứ nghiêm như anh thì làm gì thích ai - Donghan thật hết nói nổi cậu , anh chọn im lặng để yên ổn

Hôm nay  là lần đầu cậu nói chuyện với anh với bộ dạng này , còn gọi tên của anh , lúc trước dùng giọng điệu ra lệnh không thôi , điều này làm anh có cảm giác rất lạ , anh hôm nay không chú tâm vào gì khác chỉ nhìn cậu không thôi , cậu thì vì cái suy nghĩ củ chuối trong đầu mà không hay biết có người đang ngây ngốc nhìn mình .

Park gia

Từ lúc về cho đến lúc ngồi trên bàn ăn , cậu vẫn bộ dạng suy nghĩ gì đó , ông Park thắc mắc lên tiếng hỏi

- Hoonie , con có chuyện gì sao ?

- Dạ , đâu có chuyện gì ạ - Cậu nhìn ông trả lời

Sau bữa ăn ông gặp Donghan hỏi nhưng không có chuyện gì , ông nghe Donghan báo lại chuyện sáng nay cậu cãi nhau ở trường , ông mừng là cậu đã không còn vì thằng nhóc kia mà mù quáng nữa , nhưng bộ dạng thẩn thờ từ lúc đi học về đến giờ khiến ông lo lắng .

- Hoonie con đi đâu vậy ? - Ông Park nhìn thấy cậu ra ngoài lên tiếng hỏi

- Dạ chỉ đi dạo thôi ạ - Cậu nói

- Vậy để Donghan lái xe đưa con đi

- Không cần đâu ạ , con muốn đi bộ , mà không Donghan đi theo đâu ba à , con lớn rồi đâu phải con nít - Cậu nhìn ông nói

- Được rồi , nhớ về sớm - Ông Park nói với cậu như vậy nhưng cậu vừa đi khỏi liền bảo Donghan đi theo .

Cậu đi bộ lòng vòng khắp nơi , nhìn thấy quán coffee trang trí rất bắt mắt , cậu tiến vào quán coffee , chọn cho mình chỗ ngồi thoải mái

-Quý khách dùng gì ? - Cậu nhận lấy menu , nhưng nhanh chóng tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy mặt của người phục vụ

- À... cho tôi cà phê đen - Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , ngượng ngùng nói , người phục vụ đó hơi bất ngờ rồi lại mỉm cười lịch sự nhận lại menu , rời đi

Mắt cậu vẫn dõi theo bóng dáng người phục vụ đó "không thể nào lại giống như vậy ?" Cậu tự gõ đầu mình , cậu không biết có phải do nhớ người ấy quá không .

- Của quý khách - Chàng phục vụ quay lại

- Cảm ơn - Cậu mỉm cười nói , cậu cảm thấy rất kì lạ "Trong truyện và ngoài đời thật có thể giống nhau đến vậy sao, đúng là kì lạ quá"

Cậu thưởng thức tách cà phê , Donghan bên này quan sát cậu từ nãy giờ , anh nhận thấy sự kì lạ của cậu , mắt không tự giác nhìn về phía người phục vụ lúc nãy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro