Chương 67: Anh và So Yeon chỉ có chết mới chia ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin không đưa So Yeon đi quá xa mà chỉ đến công viên gần đó đi dạo.

Ký ức buổi sáng của So Yeon lại về không nên bây giờ cô chỉ có thể nói chuyện với Jimin về hai vị khách hồi nãy. Cô hỏi: "Hai người họ làm gì vậy? Cô gái kia có đôi mắt rất đẹp."

Jimin: 【Nam là đạo diễn, nữ là trợ lý.】

So Yeon: "Câu chuyện tình yêu này mà viết thành kịch bản thì chắc chắn được rất nhiều nhà làm phim mua bản quyền đó."

Jimin không nói nên lời.

Cái ảnh cưới vừa rồi chỉ là anh bịa ra thôi. Seok Jin và Yoo Ahn chỉ là quan hệ sếp và trợ lý.

Seok Jin thích So Yeon.

Tháng ba, lúc Seok Jin về Busan, đi theo sau lưng So Yeon mấy tiếng liền. Khi đó bảo an kiêm người lái xe cho So Yeon đã nói chuyện này với anh.

Đàn ông cũng có giác quan thứ sáu, có khi còn chuẩn hơn của phụ nữ.

Lúc mà Seok Jin còn chưa lên chức tình địch thì anh đã sớm có dự cảm. Không ngờ nó lại trở thành thật.

Nói đến kịch bản, So Yeon cổ vũ Jimin, "Chờ khi nào chúng ta đều hết bệnh, em sẽ viết một kịch bản về riêng hai chúng ta. Lúc nãy em vừa mới nghĩ ra tên cho kịch bản."

Jimin: 【Gọi là gì?】

So Yeon: "<Lưu luyến ngôi sao của đại dương> Trong đó còn có một chữ trong tên của anh đó. Anh là biển sâu*, em là ngôi sao. Chỉ khi ngôi sao phản chiếu xuống biển sâu mới biết hình dáng của mình ra sao."

Cô xoay mặt hỏi Jimin: "Cái tên này được không?"

*深海 /Shēnhǎi/: biển sâu, đại dương.

Jimin dừng bước, xoay mặt nhìn cô.

Kịch bản này trước kia cô đã từng viết, còn mang đến TL cho Seok Jin xem nhưng bị Seok Jin từ chối. Sau đó anh nói cô đổi tên đi, nói cái tên này quá sến.

Anh không hề biết cái tên lại có ý nghĩa như vậy, còn tưởng là cô tùy ý đặt ra.

So Yeon lay cánh tay Jimin, thấy anh vẫn không gõ chữ, "Có phải không ra làm sao phải không?"

Jimin hoàn hồn: 【Rất êm tai. Sau này sẽ quay thành phim.】

So Yeon gật đầu: "Vậy để cho đạo diễn vừa rồi quay."

Cô chừa lại cho mình một chút ảo tưởng. Ảo tưởng rằng mình có thể hồi phục, Giấm Giấm vẫn còn ở bên cạnh cô, sau đó quay một bộ phim tình yêu giữa cô và Giấm Giấm.

Như vậy thì đời này không còn gì tiếc nuối.

Đi lòng vòng hai tiếng, Jimin đưa So Yeon về lại bệnh viện.

Lần này mới đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ở dưới lầu phòng bệnh VIP, Jimin gặp mẹ Chanyeol. Hốc mắt của bà hơi sưng, không mặc quần áo bệnh nhân mà mặc một bộ váy dài trang nhã.

Mẹ Chanyeol làm thủ tục xuất viện. Lời nói trước đó của Park Dong đã làm bà lạnh thấu tâm can. Vốn ở lại bệnh viện là muốn để cho Mạc đổng thỏa hiệp, giao nốt số cổ phần còn lại cho Chanyeol.

Bây giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Sự lạnh lùng của ông khiến bà bất ngờ.

Cửa thang máy hoàn toàn mở ra, mẹ Chanyeol chậm rãi đi ra.

Jimin làm như không thấy bà, bà cũng vậy, không chớp mắt đi thẳng ra ngoài giống như hai người xa lạ.

Trước đó mẹ Chanyeol còn có chút áo tưởng chuyện này sẽ xong gọn trong vòng một đêm. Bà xem như có thể dựa vào người đàn ông đã chung chăn gối hơn hai mươi năm, kết quả, bà vẫn là một người ngoài.

Mấy ngày trước khi mà Park thị thay đổi nhiệm kỳ, theo lý thuyết thì Park lão gia tử đau lòng cho Jimin như vậy thì sẽ cho Jimin số cổ phần của mình, đề phòng Jimin và Chanyeol tranh giành làm ảnh hưởng đến lợi ích Park thị lâu dài.

Nhưng không.

Số cổ phần Park lão gia tử nắm giữ cũng không chia một miếng nào cho Jimin.

Bà âm thầm cảm thấy may mắn. Suy đoán có lẽ là Jimin và So Yeon sẽ không có con nên ông cụ Park mới chậm chạp không nhượng lại cổ phần cho Jimin.

Cho Jimin cổ phần không chừng tương lai sẽ rơi vào trong tay Hwang gia.

Nếu Chanyeol kết hôn rồi có con, Park lão gia tử chắn chắn sẽ chia cổ phần cho chắt trai. Cho nên bây giờ đây trở thành chuyện duy nhất bà có thể tranh thủ lợi ích cho Chanyeol. Chanyeol cũng không còn trẻ, sớm nên thành gia lập thất.

Cửa thang máy đóng lại.

So Yeon hỏi Jimin: "Người phụ nữ vừa rồi," Cô không gọi là "dì" vì cảm thấy có một cuộc chiếc vô hình giữa Jimin và bà ấy.

"Anh có quen biết à?"

Jimin: 【Ba anh ngoại tình, đối tượng chính là bà ta. Sau đó hai người lấy nhau.】

"Em xin lỗi." So Yeon có lỗi nói. Nếu cô có ký ức thì tốt rồi, không phải hết lần này đến lần khác đâm vào vết sẹp của anh.

Jimin: 【Không có gì. Ngược lại anh còn muốn quên bà ta.】

Trở về phòng bệnh, So Yeon có hơi mệt nên cô đi rửa mặt rồi về giường nằm ngủ trưa.

Đợi cô ngủ say, Jimin bắt đầu sửa lại bút ký cho cô. Anh bỏ hết những ghi chép liên quan đến kịch bản mấy ngày trước, thêm vào chi tiết mấy ngày gần đây, còn có mỗi ngày đọc sách hái tiếng.

Sau đó anh lưu hết các tệp kịch bản thành file lớn rồi gửi qua hòm thư của anh, xong rồi xóa hết kịch bản trên máy tính

Vội vàng làm xong xuôi hết, So Yeon vẫn còn chưa tỉnh. Jimin thở phào. Anh ngồi xuống mép giường đắp chăn lên cho So Yeon. Đột nhiên phát hiện tư thế tay của cô không đúng, có chút mất tự nhiên.

Jimin vén chăn lên, So Yeon đang đặt một tay trong túi áo bệnh nhân.

Anh lấy cánh tay của ra đặt ngang người, So Yeon vô thức muốn để lại nhưng quá buồn ngủ, tay không có sức.

Jimin sờ sờ túi củ cô, bên trong có một tờ giấy. Anh cẩn thận nhẹ nhàng mở ra, đó là bản sao thẻ căn cước của anh, trên đó còn chi chít chữ viết.

Trước mặt Jimin có chút mơ hồ, mãi đến khi tầm mắt bị thứ gì đó che khuất.

Mấy ngày nay anh cũng không chú ý trong túi cô có cái gì. Mỗi lần hai tay cô bỏ vào túi là khóe miệng tự nhiên nhếch lên, ánh mắt xẹt qua tia giảo hoạt. Anh còn tưởng cô đang suy nghĩ một trò vui nào đóng tính dày vò anh.

Một lúc sau tâm tình Jimin mới từ từ bình tĩnh lại.

Jimin xếp lại tờ giấy rồi bỏ vào túi cô.

Anh sẽ không rời xa cô. Không gì có thể tách biệt bọn họ. Anh và So Yeon, chỉ có chết mới chia ly.

***

Tác dụng phụ trở nên rõ ràng hơn ở tuần thuốc thứ ba, nhưng So Yeon không hề biểu hiện ra ngoài lúc ở cùng với Jimin chơi cờ, đánh bài, đọc sách.

Bởi vì bệnh viện phải theo dõi số liệu của cô thường xuyên nên không thể nào chuồn ra ngoài chơi được nữa.

Mỗi buổi sáng khi bác sỹ kiểm tra phòng, So Yeon đều tìm cách bảo Jimin ra ngoài mua đồ ăn vặt cho cô.

Tình trạng của cô như thế nào Jimin đều biết nhưng mỗi ngày đều vờ như rất vui vẻ chơi cùng cô.

Mãi đến cuối tháng sáu, cơn đau đầu và buồn nôn của So Yeon mới chuyển biến tốt lên. Mỗi ngày Jimin đều ở phòng bệnh với cô. Lúc So Yeon ngủ, anh sẽ nắm tay cô. Lúc cô không thoải mái, anh dùng sức siết chặt lại.

Hôm nay So Yeon ngủ trưa không lâu, lúc mở mắt ra còn nhíu mày.

Jimin xoa xoa mi tâm cho cô: 【Chỗ nào khó chịu thì cứ nói với anh.】

So Yeon mơ mơ màng màng: "Ông xã, lỗ tai khó chịu. Trong lỗ tai có rất nhiều tiếng chói, rất ồn."

Jimin trố mắt. Cô có thể nghe được rồi? Anh vội vàng dựa sát vào cô, "So Yeon, là anh." Nói rất lớn, lặp lại nhiều lần.

So Yeon ôm cổ của anh, không có chút sức lực nào, mí mắt nặng trĩu, "Ông xã, lỗ tai rất khó chịu."

Jimin: "Chút nữa sẽ không sao." Anh dù sức ôm cô. Cô vẫn chưa nghe được âm thanh bên ngoài, chắc là do quá khó chịu. Đây là vấn đề đầu tiên xảy ra tù lúc cô nhập viện.

Anh gọi y tá nói rõ tình huống vừa rồi. Y tá rất kích động, vội vàng đi tìm Kyu giáo sư. Hôm nay ông không ở bệnh viện nên phải gọi điện qua.

"Đó là một hiện tượng tốt."

Jimin kiềm chế hưng phấn: "Vậy bao lâu nữa mới có thể nghe được?"

"Cái này cũng khó mà nói, tùy từng người mà thời gian sẽ khác nhau. Nhưng cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý trước, thính lực có thể khôi phục lại như trước kia nhưng có khả năng sẽ không thể nói chuyện bình thường như trước."

Kyu giáo sư: "Sáu giờ tôi sẽ về bệnh viện một chuyến, chúng ta gặp mặt trò chuyện."

Hai tháng nằm viện vừa qua, đây là thời khắc thoải mái thả lỏng của Jimin. Hi vọng một ngày không xa.

Trận chói tai đi qua, So Yeon mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Jimin dùng khăn mặt lau mồ hôi trên trán cho cô, vừa rồi cô đau đến mức chân tóc cũng đổ mồ hôi.

Điện thoại rung lên, thư ký Jeong gửi tin nhắn cho anh: 【Buổi tối bảy giờ có cuộc họp video từ nước ngoài. Lý đổng nói rằng không ai được vắng mặt.】

Jimin: 【Được, tôi biết rồi.】

Jimin gọi điện cho Jeong Ha nói anh phải có mặt ở bệnh viện trong vòng ba mươi phút nữa.

Mỗi ngày sau khi tan làm Jeong Ha đều đến bệnh viện.

Hai tháng này đều là do Jimin chăm sóc So Yeon. Anh và ba mẹ muốn ở lại phòng bệnh chăm sóc cô nhưng Jimin nói cô không quen.

Ngoài trừ im lặng ra thì Jeong Ha không thể nói được gì.

So Yeon là do bọn họ nuôi lớn, sao lại không quen cho được.

Ngay từ đầu, ba mẹ cũng ở phòng bệnh ban ngày phụ Jimin chăm sóc So Yeon. Nhưng cả người So Yeon và Jimin như dán keo 502 lại với nhau. Jimin còn không ái ngại mà ôm So Yeon vào ngực chơi đùa với cô, dỗ giống như là dỗ con nít làm cho ba mẹ anh buộc phải rút lui. Dứt khoát không đến ở cùng nữa, để cho đôi vợ chồng trẻ có thời gian riêng tư.

Trên đường kẹt xe, phải mất gần một tiếng sau Jeong Ha mới tới bệnh viện. Còn mười phút nữa là đến sáu giờ.

Jimin nói với So Yeon: 【Tình trạng của em chuyển biến tốt, anh đi tìm bác sỹ bàn về phương án trị liệu tiếp theo. Jeong Ha sẽ ở cùng em, có việc gì thì nói Jeong Ha nói anh biết.】

So Yeon níu tay anh không buông: "Vậy anh mau trở về nhé."

Jimin gật đầu, 【Sẽ nhanh thôi. Trước khi em ngủ anh sẽ về.】

So Yeon gật đầu, vô thức sờ tay vào túi. Cô có bản sao căn cước của anh và phương thức liên lạc, có thể tìm được anh.

Jimin bàn giao với Jeong Ha vài câu rồi vội vàng rời khỏi phòng bệnh.

Kyu giáo sư đang chờ anh ở văn phòng, bản báo cáo bệnh tình của So Yeon cũng vừa mới ra, so với ảnh chụp trước đó rõ ràng là có thay đổi.

Ông chỉ vào một tấm cho Jimin xem, "Lúc trước dây thần kinh thị giác bị chèn ép rất ghê gớm nhưng bây giờ cậu nhìn xem, đã có chuyện biến tốt. Thính lực cũng có dấu hiệu chuyển biến tích cực."

Jimin nhìn không hiểu.

Đầu tiên Kyu giáo sư nói tin tốt, bây giờ đến tin xấu, "Không thể tra được ổ bệnh trong não bộ cho nên sau khi trị liệu thì khó mà nói So Yeon sẽ biến thành như thế nào. Trí nhớ và ký ức của con bé có thể hồi phục hay không thì khó mà nói được."

Jimin vẫn đang đắm chìm trong tin tốt của Kyu giáo sư, mấy cái kia anh không quan tâm. Chỉ cần không có thêm biến chứng nào thì khôi phục hay không cũng không thành vấn đề.

Ra khỏi văn phòng của Kyu giáo sư, Jimin không về phòng bệnh mà đi thẳng ra bãi đỗ xe. Anh vội vàng mở cuộc họp video, ở phòng bệnh không tiện.

Bảy giờ, mặt trờ cuối cùng cũng lặn xuống. Tia nắng cuối ngày cũng biến mất.

Jeong Ha mát xa lỗ tai cho So Yeon, còn cô thì thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.

【Ngồi yên nào.】Jeong Ha nhắc nhở.

So Yeon ngồi thẳng lên, nhưng chưa được mấy phút lại bắt đầu ngọ nguậy nhìn về cửa.

Jeong Ha: 【Nhìn cái gì vậy?】

So Yeon: "Anh hai, sao Jimin vẫn chưa về? Trời tối rồi."

Jeong Ha: 【Chắc là vẫn chưa họp với bác sỹ xong, xong việc sẽ về ngay.】

So Yeon đáp một tiếng, không quan tâm. Bác sỹ phải tan tầm sớm rồi chứ.

Hoàng hôn dần dần khép lại. So Yeon nhìn thấy trăng khuyết đang treo lơ lửng trên ngọn cây ngoài cửa sổ. Gần đây con mắt trở nên dễ chịu đi rất nhiều, còn có thể thấy được ngôi sao sáng nhất trên kia.

Tám giờ rưỡi, Giấm Giấm vẫn chưa về.

Jeong Ha nấu cháo yến mạch với sữa bò cho So Yeon, 【Còn nóng, đợi chút nữa rồi ăn.】

So Yeon cảm thấy Giấm Giấm sẽ không về nữa, "Anh hai, cho em mượn điện thoại của anh chơi một chút."

Jeong Ha không cho, "Nếu em thấy chán thì để anh đánh bài với em."

So Yeon càng chắc chắn anh hai đang gạt cô, nói là Giấm Giấm bàn bạc xong với bác sỹ sẽ về nhưng thật ra không phải vậy. Anh hai đang chờ ký ức của cô về không, lúc đó cô sẽ không nhớ được Giấm Giấm là ai.

So Yeon không để ý Jeong Ha nữa, bắt đầu ăn cháo, chỉ ăn được mấy muỗng cô đang buông xuống, "Em ăn no quá, đi ra hành lang dạo tiêu cơm một chút."

Jeong Ha gật đầu, thu dọn chén muỗng.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, So Yeon lập tức lấy giấy trong túi ra chạy lại chỗ mấy y tá đang đứng. Trong đó có một người cô nhìn thấy quen quen, mới nãy còn đo huyết áp cho cô, "Chào cô, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Ông xã tôi đang cầm điện thoại của tôi, tôi có việc cần tìm anh ấy."

Y tá biết cô không nghe được nên trực tiếp đưa điện thoại cho cô.

"Cảm ơn cô."

Y tá mỉm cười.

So Yeon đi tới góc tường, bấm dãy số trên giấy rồi nhấn gọi.

Cuộc họp của Jimin còn chưa kết thúc, anh nhấn từ chối, tin nhắn đến: 【Xin chào, cho hỏi ai ở đầu giây bên kia? Tôi đang họp, không tiện nghe máy.】

So Yeon thở phào, hóa ra anh vẫn đang họp cùng bác sỹ. 【Ông xã, là em, So Yeon. Em mượn điện thoại của y tá gọi cho anh. Anh cứ bận tiếp đi, nhớ về sớm một chút nha.】

Jimin không thể nói rõ trong lòng anh đang dâng lên cảm xúc gì. Cô tưởng là anh sẽ không về. 【Chắc khoảng nửa tiếng nữa mới xong. Em đọc sách chờ anh.】

Lúc này So Yeon mới yên tâm, trả lại di động cho y tá, nói cảm ơn.

Cô không về phòng bệnh mà đi xuống cuối hành lang tựa bên cửa sổ chờ Jimin về.

Jeong Ha dọn dẹp xong rồi đi ra tìm So Yeon. Xa xa, có một thân ảnh đang đứng bên cửa sổ. Bây giờ thân thể cô yếu, không thể cảm lạnh, anh về phòng cầm một cái áo len dệt kim ra.

Bên cạnh có người, So Yeon quay mặt, "Em ở đây ngắm cảnh đêm một chút."

Jeong Ha khoác áo vào cho cô, biết cô ở đây chờ Jimin nên anh cũng đứng đây với cô, nhìn ánh đèn dưới lầu.

Ánh mắt của So Yeon từ đầu đến cuối đều dán ở con đường kia, đã nửa tiếng trôi qua rồi.

Jeong Ha gửi tin nhắn cho Jimin: 【So Yeonie đang chờ cậu ở cửa sổ, khi nào về thì nói cho con bé biết.】

Jimin vừa kết thúc cuộc họp, đang từ bãi đỗ xe đi ra. Anh đi đến tòa nhà nội trú, trả lời Jeong Ha: 【Em đang ở dưới lầu.】

So Yeon thấy ven đường có người, cô cẩn thận nhìn kỹ. Ánh sáng không tốt, cô không dám khẳng định có phải là anh hay không.

Jeong Ha: 【Là Park Jimin.】

So Yeon vẫy tay với người dưới lầu, "Ông xã."

Jimin mở đèn pin trên điện thoại, rọi vào mặt Jeong Ha, ý đáp lời So Yeon.

Jeong Ha: "..." Thiếu điều bị chói cho mù mắt.

So Yeon vọng xuống dưới vừa cười vừa nói, "Đã nhận được tín hiệu."

Jimin tắt đèn pin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro