Chương 70 : Thuốc này mỗi ngày nhìn ba mươi giây, chữa khỏi bách bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài hành lang phòng bệnh có bốn người đang đứng. Mắt lớn trừng mắt nhỏ, chờ trong héo mòn.

Hai mươi phút trôi qua rồi, không biết bên trong đã thân mật xong chưa.

Jung Kyung ra hiệu cho Jeong Ha: "Con mau vào trong xem đi."

Jeong Ha chỉ chỉ con mắt: "Con còn muốn giữ nó đi tìm vợ." Nói đến mắt, anh méc mẹ: "Mẹ, mẹ không biết đâu, mắt của con thiếu điều bị Jimin chói cho mù. Nó chói đèn pin vào mắt con."

Jung Kyung "Vậy sao Jimime nó không chiếu người khác."

Jeong Ha nghẹn: "Bên cạnh So Yeonie lúc đó không còn ai khác ngoài con."

Jung Kyung tiếp lời: "Vậy thì đúng rồi, không chiếu con thì chiếu ai."

Jeong Ha: "....."

Woo Yang bật cười, quay mặt ra chỗ khác. Đột nhiên anh cảm thấy mình cũng không phải là người khổ nhất thế giới.

So Yeon Lam đẩy Jeong Ha: "Mau vào xem."

Jeong Ha im lặng, chỉ có thể xong pha chiến trường.

Jimin đang dùng trà chiều với So Yeon. Anh tự tay nướng một ít bánh quy, một ly sữa tươi, một dĩa trái cây và các món nguội.

So Yeon ngồi xếp bằng trên đùi Jimin. "Ông xã."

"Ừm."

Cô cũng không muốn nói gì, chỉ là lâu lâu lại

muốn gọi một lần.

Jimin lấy một cái bánh quy hình con cá cho So Yeon. Cô cắn đầu cá rồi đưa miệng đến gần anh, Jimin cắn phần đuôi con cá.

Cửa mở.

Jeong Ha nhìn thấy hết màn này. Hai con người như đường như mật suốt ngày dính nhau.

"Vào đi." Anh mở cửa lớn ra.

Trình độ thân mật như vậy đã nằm trong phạm vi tiếp nhận của bọn họ.

Jung Kyung nói chuyện mấy câu với con gái, xác định cô có thể nghe được rồi. Jung Kyung thở dài một hơi, xoa xoa tóc con gái, ra hiệu cô tiếp tục ăn bánh.

So Yeon ăn không ít, buổi trưa quá hưng phấn quên cả ngủ, lúc này mới bắt đầu rã rời. Jung Kyung đưa cô vào phòng nghỉ trưa.

So Yeon nằm trên trên giường, cả người như nằm trên bông, thoải mái.

"Mẹ ơi, con không sao. Không cần canh con ngủ, mẹ ra ngoài nói chuyện với mọi người đi."

Jung Kyung không đi, ngồi xuống mép giường. Bà vén tóc So Yeon qua một bên rồi lấy khăn mặt lau tay cho cô.

So Yeon lấy tay sờ sờ nếp nhăn trên khóe mắt mẹ mình. Mẹ già đi không ít, trước kia đâu có nhiều nếp nhăn như vậy, một năm này xuất hiện lên rất nhiều.

"Mẹ ơi, bây giờ con đã dần bình phục rồi. Sau này mẹ ngủ sớm một chút, thức khuya không đẹp. Có phải mẹ không muốn làm tiểu tiên nữ của ba nữa không?"

Jung Kyung cười, "Làm mẹ của tiểu tiên nữ là được rồi." Bà cầm tay con gái, "Ngủ đi."

So Yeon gật đầu, nhắm mắt lại.

Chưa được một lát lại mở ra.

"Mẹ, Giấm Giấm vì con mà bỏ bê công việc nửa năm, không biết việc buôn bán của anh thế nào. Con có nhiều tiền như vậy, đợi khi nào xuất viện sẽ đầu tư cho câu lạc bộ của anh, bảo đảm vòng vốn cho câu lạc bộ. Con không rành mấy cái thủ tục pháp lý, đến lúc đó mẹ giúp con nhé."

Jung Kyung gật đầu, "Không thành vấn đề, ngày nào mẹ cũng rảnh."

Bà không nói cho So Yeon biết Jimin không thiếu chút tiền đó của cô.

Jung Kyung hỏi: "Còn có nhớ mình có bao nhiêu tiền à?"

So Yeon cười: "Đương nhiên nhớ kỹ rồi."

Jung Kyung cười, đúng là có máu mê tiền từ trong tuỷ. Từ nhỏ So Yeon đã mê tiền, tất cả tiền tiêu vặt của anh cả và anh hai đều bị cô dụ lấy hết. Còn nói là để dành sau này mua ngựa.

So Yeon: "Còn sợ có ngày sẽ quên nên con đã ghi ra giấy cất trong người."

Cô thò tay vào chăn lấy tờ giấy trong túi ra.

Mặt chính là bản sao thẻ căn cước của Jimin, mặt sau là chi tiết toàn bộ tài sản của cô.

Bất cứ lúc nào cũng không được quên tiền và Giấm Giấm.

So Yeon xếp lại tờ giấy bỏ vào túi. Tờ giấy kia bị gấp nhiều lần đã bắt đầu có vết rách nhưng cô vẫn xem nó là báu vật.

Trước khi ngủ, So Yeon dặn Jung Kyung nhớ nhắc cô về chuyện đầu tư câu lạc bộ của Jimin.

Không có gánh nặng trong lòng, rất nhanh So Yeon chìm vào giấc ngủ.

Lúc này Jung Kyung mới ra ngoài phòng khách. Phòng khách không có ai, bọn họ sợ nói chuyện làm ồn đến So Yeon nên đều đi ra ngoài hành lang hết. Jung Kyung đi ra ngoài hành lang tìm bọn họ, đóng cửa lại.

Jimin thấy mẹ vợ đi ra, vội vàng hỏi: "Mẹ, So Yeon thế nào?"

"Ngủ rồi, tâm tình không tệ." Jung Kyung cũng vui mừng theo.

Jimin vẫn không yên lòng, "Con vào xem thử. Nếu cô ấy tỉnh lại mà không thấy con sẽ rất hoảng."

Jeong Ha: "Vừa mới ngủ thôi mà."

Jimin: "Nếu tỉnh lại thì sao?" Anh vào phòng bệnh xem một chút rồi để lại mảnh giấy trên đầu giường cho So Yeon: 【Anh ở ngoài phòng bệnh nói chuyện phiếm với ba mẹ và Jeong Ha, tỉnh dậy thì gọi anh.】

Ngoài cửa, Jung Kyung nhịn không được cằn nhằn Jeong Ha: "Con học Jimin một chút, xem nó đối xử với vợ mình ra sao. Con nhìn con xem..."

Jimin đi ra.

Jeong Ha cắt ngang mẹ, nói sang chuyện khác: "Mẹ, anh cả vừa gọi điện tới nói bên trung tâm nghiên cứu dược phẩm ở Thụy Sỹ đã đi vào kỳ thử nghiệm lâm sàng lần ba, không có tác dụng phụ rõ ràng, So Yeonie có hy vọng hồi phục."

Jung Kyung không thẻ tin được, "Thật không?" Bà nắm lấy tay Jeong Hee, dùng sức xoa xoa nắn nắn.

"Nên vui vẻ thì vui vẻ, bà khóc cái gì chứ." Jeong Hee lấy khăn giấy lau cho bà. Một năm này, bà đã khóc hết tất cả nước mắt của kiếp sau rồi.

Có Woo Yang ở đây, Jung Kyung cũng cảm thấy thất thố, bà quay mặt ra chỗ khác, hít sâu mấy cái.

Năm phút trước, Hwang Doo Hyuk gọi điện cho Jeong Ha nói thử nghiệm lâm sàng đợt hai đã kết thúc, báo cáo cũng có, không có bất kỳ phản ứng tiêu cực nào trên người bệnh, hiệu quả điều trị rõ ràng.

Hiệu quả điều trị của thuốc mới đối với So Yeon như thế nào khó mà nói được.

Thuốc của nhóm nghiên cứu của Kyu giáo sư chậm nhất phải sang năm mới có thể đưa vào thử nghiệm lâm sàng. Không chừng còn năm sau nữa. Trong khoảng thời gian chờ đợi này, trước tiên dùng thuốc bên Thụy Sỹ, ai biết được sẽ có hiệu quả hơn mong đợi thì sao.

Đầu tháng sau sẽ bắt đầu thử nghiệm lâm sàng lần ba trên toàn cầu. Anh cả đã xin cho So Yeon tham gia thử thuốc đợt ba. Lần này không cần nằm viện, các chuyên gia nghiên cứu sẽ trực tiếp theo dõi.

Ngày mai anh sẽ về nước.

Jimin đề xuất, "Mẹ, chờ So Yeon xuất viện, chúng con sẽ về nhà bên đó ở." Ai cũng không biết được sau khi uống thuốc, ký ức của So Yeon sẽ bắt đầu lại từ đâu.

Bây giờ cô ở nhà mình, cho dù ký ức có dừng ở năm nào thì cũng sẽ không cảm thấy xa lạ.

Nếu anh và So Yeon về biệt thự bên kia thì khó mà nói. Nếu So Yeon tỉnh lại sau giấc ngủ lại tự cho mình mới vừa tình một đêm xong... sẽ ảnh hưởng tâm tình của cô.

Trong lòng Jung Kyung tràn đầy vui vẻ: "Trong nhà vốn là có phòng của các con. Đến lúc đó tầng ba cho các con ở, đầy đủ thư phòng thiết bị cho con làm việc."

Bà suy nghĩ một chút, quyết định: "Doo Hyuk và Jeong Ha cũng về nhà ở đi, nhiều người cũng thuận tiện chăm sóc cho So Yeonie."

Jeong Hee đồng ý.

Jeong Ha cũng không có ý kiến. Sau khi thành niên, anh và anh cả đều dọn ra ngoài ở riêng. Chẳng ai muốn ở nhà nghe mẹ lải nhải.

Người một nhà ở cùng một chỗ náo nhiệt chỉ còn lại trong ký ức khi bé của anh. Anh sắp không nhớ được bầu không khí ấm áp náo nhiệt đó nên đột nhiên rất hoài niệm.

Jung Kyung nói với Jeong Ha: "Tầng hai để cho anh cả con ở, đến lúc đó con ở tầng một với ba mẹ. Phòng ngủ phụ cho con ở, phòng cho khách sửa lại làm thư phòng nhỏ cho con."

Jeong Ha: "....."

Tầng hai tầng ba đều có thư phòng, phòng gym và phòng chiếu phim gia đình. Anh không những không được hưởng những thứ này mà còn phải lấy phòng cho khách đổi thành cái thư phòng nhỏ xíu.

Vì sao anh không yêu đương? Vì sao lại có máu tra nam trong người? Chắc chắn là do nguyên nhân gia đình tạo thành.

Điện thoại rung lên, Jimin gửi qua một đường link với tiêu đề "Tra nam luôn tìm thấy một vạn lời biện bộ cho sự cặn bã của mình."

***

So Yeon ngủ một giấc đến chạng vạng tối tự nhiên tỉnh.

Hưng phấn quá khích qua đi, bây giờ tâm tình đang từ từ bình tĩnh lại.

Bây giờ mục tiêu của cô đổi thành: Nhớ được Giấm Giấm và số điện thoại của anh mà không cần nhìn vào bút ký và thẻ căn cước.

Ngủ mấy tiếng rồi nhưng So Yeon vẫn chưa quên vụ ảnh chụp chung với Seok Jin, "Ông xã, anh chưa sửa ảnh xong à?"

Jimin nhìn chằm chằm cô: "Ảnh gì?"

So Yeon: "Tấm em chụp với thần tượng của em đó, anh quên rồi hả?"

Chưa quên.

Chỉ là kinh ngạc, sáu tiếng trôi qua rồi vẫn còn nhớ được chuyện ảnh chụp. Trí nhớ của cô đã bắt đầu kéo dài ra.

Tâm tình của Jimin không tệ, không so đo với gương mặt của Seok Jin. Anh nghiêm túc sửa ảnh, khôi phục lại gương mặt bị biến hình của Seok Jin.

So Yeon ngồi bên cạnh Jimin không có chuyện gì làm, cô mở máy chiếu phim bật nhạc, cất cao giọng hát. Bảy tám tháng không được nghe thấy âm thanh, lúc này thật tưởng niệm.

Khúc dạo đầu bài hát vang lên, Jimin xoay mặt hỏi: "Em còn nhớ bài này?"

So Yeon lắc đầu, ánh mắt mơ màng, hỏi anh: "Có ý nghĩa đặc biệt nào sao?"

Cũng xem là như vậy. Là bài chủ đề của <Quãng đời còn lại>. Sợ cô nghĩ nhiều đau đầu, Jimin không nhiều lời, tìm lý do lấp liếm cho qua, "Phim do thần tượng Seok Jin của em làm đạo diễn."

Khó trách lần đầu tiên đọc tên cô đã thích bài hát này.

So Yeon: "Vậy anh sửa nhanh lên đi, em muốn đăng weibo."

Jimin dừng động tác, khuyên cô: "Nếu em đăng thì sẽ bị fan của Seok Jin nghĩ rằng hai người đang yêu đương."

"Sao lại thế?"

Jimin: "Vì em đẹp nên người ta sẽ nghĩ như vậy."

So Yeon lấy tay nâng má, nhìn chằm chằm tấm ảnh. Tay nghề chụp hình của cô trợ lý nhỏ này không tồi. Đằng sau là hoa quế nở rộ, khung cảnh lãng man, nhìn qua tưởng như chụp ảnh đi chơi.

Cô nghiêm túc gật đầu: "Vậy không đăng nữa, giữ lại mình em xem."

Jimin thuận theo tiếp tục sửa anh, cố gắng không biến hình khuôn mặt Seok Jin.

So Yeon dựa lên người Jimin chơi điện thoại, lâu rồi cô không đăng weibo. Hôm nay tâm huyết dâng trào, đăng một trạng thái: 【Giấm Giấm.】

Bây giờ weibo của So Yeon đã có hơn ba mươi triệu fan hâm mộ. Một cái trạng thái của cô thôi nháy mắt có biết bao nhiêu bình luận đến.

Seok Jin cũng nhận được thông báo. So Yeon nằm trong mục chú ý đặc biệt của anh. Tất cả nhân viên cốt cán của <Quãng đời còn lại> đều có mặt trong mục chú ý đặc biệt của anh.

Bao gồm cả Yoo Ahn.

Lúc Yoo Ahn được Seok Jin theo dõi, còn thêm vào chú ý đặc biệt, cô đã ngửi được mùi mờ ám. Ông chủ muốn thêm chị So Yeon vào chú ý đặc biệt nên lấy cả đoàn phim bọn họ che mắt người khác.

Seok Jin nhìn hai chữ kia, không hiểu mô tê gì. Nhìn hồi lâu cũng không còn bối rối. Bây giờ não mạch của cô như vậy, một ngày nào đó đăng tên anh lên cũng là bình thường.

Yoo Ahn gõ cửa đi vào.

Hôm nay Seok Jin đến công ty họp, tan họp anh cũng không vội về mà vào văn phòng ngồi một lát.

Yoo Ahn đi vào thấy Seok Jin nhìn chằm chằm điện thoại, không cần nghĩ cũng biết anh đang xem weibo của chị So Yeon. Cô cũng mới để lại lời khen, còn đăng trạng thái lên: Hi vọng nguyện vọng sinh nhật của tôi có thể trở thành sự thật.

"Kim đạo."

"Ừm." Seok Jin không ngẩng đầu lên.

Yoo Ahn nhắc nhở anh: "Kim đạo, đến giờ uống thuốc dạ dày rồi."

Seok Jin ngẩng mặt, trong tay Yoo Ahn làm gì có thuốc, nước cũng không có. "Thuốc đâu?"

Yio Ahn đưa màn hình điện thoại của mình ra cho Seok Jin xem, "Kim đạo, thuốc này mỗi ngày nhìn ba mươi giây, chữa khỏi bách bệnh. Chị So Yeon là fan hâm mộ của anh, anh quá may mắn rồi."

Trên màn hình là tấm ảnh anh chụp cùng với So Yeon ở bệnh viện.

Seok Jin: "...Yoo Ahn, ngày nào không làm tôi tức chết là cô sẽ không vui phải không. Đến đây ngồi lên ghế đạo diễn luôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro