Chương 92 : Đại kết cục ( hạ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jae không nghĩ tới Chanyeol sẽ liên hệ với cô. Anh chỉ nói hai câu trong điện thoại, anh đợi em dưới lầu, ngày mai anh bay rồi.

Ý tại ngôn ngoại, anh tới nói lời từ biệt.

Kim Jae không hiểu, giữa cô và anh chỉ có oán hận, không có giao tình, cần gì nói lời từ biệt.

Kim Jae suy nghĩ thật lâu. Có thể là do đầu óc chập mạch cũng có thể là do trưởng thành, tư tưởng không còn đơn giản, vô thức nghĩ anh theo hướng xấu xa.

Lỡ anh gọi phóng viên giải trí, chụp lại ảnh cô gặp anh nói chuyện, lúc đó lại một trận gió tang mưa máu.

Trong điện thoại im lặng đến mức ngộp thở.

Kim Jae cự tuyệt, "Tôi không ở nhà, có việc gì thì nói qua điện thoại đi."

Chanyeol nhìn lên lầu, đèn trên nhà của cô vẫn sáng, anh ở ngoài cổng tiểu khu đợi nửa ngày, thấy được xe của cô đã vào nên mới theo sát phía sau.

Lần này từ biệt có thể sẽ không thể gặp lại nữa.

Cô không muốn xuống, anh cũng không thể ép buộc. "Em bận đi, cũng không có chuyện gì."

Kim Jae âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì cô có dự kiến trước. Hôm qua anh đột nhiên tuyên bố từ chức, cô cảm thấy anh bị Jimin làm cho bất lực.

Nói không chừng vì thế mà muốn trả thù bạn của Jimin.

Chanyeol: "Có đồ muốn đưa cho em, đã để trong hòm thư của em."

Kim Jae: "Ừm, khi nào về nhà tôi sẽ đến hòm thư lấy." Cô không hỏi là thứ gì. Có thể nhét vừa hòm thư thì chắc không phải là thứ gì quý giá.

Chanyeol đi vào đại sảnh, nhét một phong thư mỏng vào hòm thư của cô.

Lại đứng nhìn hòm thư một lát rồi mới rời đi.

Đêm đó Kim Jae không xuống dưới lầu, cô không biết anh đã đi hay chưa.

Sau đó cô bận quay phim, người đại diện đều trực tiếp đón cô ở bãi đỗ xe nên cô cũng quên mất chuyện hòm thư.

Lần nữa nhớ lại đã là hai tháng sau khi cô tham gia tuyên truyền cho <Quãng đời còn lại> ở Ansan.

Trong lúc đó phóng viên có đề cập chuyện nửa bức thư tình cô từng nói qua, hỏi cô đã một năm trôi qua, đã tìm được manh mối gì chưa.

Cô cười nói vẫn còn chưa đâu.

MC nói đùa: "Cô thử kiểm tra hộp thư xem, có khi người thích thầm cô đã để lại nửa bức thư tình trong hộp thư của cô rồi đấy."

Chẳng biết vì sao Kim Jae lại nghĩ tới Chanyeol, nhớ lại đêm đó anh nói đặt thứ gì đó ở hòm thư.

Đêm đó sau khi hoạt động kết thúc, Kim Jae nhờ trợ lý mua vé máy bay chuyến trễ nhất, đi suốt một đêm về Busan.

Người đại diện ghẹo cô, "Không biết còn tưởng em đi gặp tình nhân đấy."

Kim Jae lấy cớ: "Khoảng thời gian này giấc ngủ không tốt, ở khách sạn ngủ không quen." Cô chỉ tò mò không biết liệu Chanyeol có phải là chủ nhân của nửa bức thư tình kia không.

Chuyến bay hơn một tiếng, cô suy diễn không ít.

Vẫn không thể tưởng tượng được sao Chanyeol có thể thích cô? Rõ ràng cô chán ghét anh như vậy, nói không ít lời độc mồm dèm pha anh.

Về tới Busan đã là nửa đêm, về đến nhà là hai giờ. Kim Jae không có chút mệt mỏi nào, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hiếu kỳ về một chuyện như vậy.

Mở hòm thư ra, bên trong quả nhiên có một phong thư làm từ da trâu.

Kim Jae đứng xé mở tại chỗ, nhìn thấy một góc lá thư. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý rồi nhưng vẫn rất sốc. Hóa ra anh thật sự là người viết thư tình cho cô.

Phần còn lại của bức thư tình nằm trong phong thư này. Kim Jae bình ổn lại mấy giây, cầm lên nhà mới lấy hết bức thư ra.

Phần còn lại của bức thư tình chỉ có một câu:

【Hy vọng ước mơ của em sẽ trở thành sự thật, hạnh phúc vui vẻ.

- Chanyeol.】

Kim Jae ghép một nửa sau này với nửa trước đó gấp lại bỏ vào trong phong thư. Có lẽ anh đã xem tiết mục đó, cô nói nhiều năm như vậy vẫn chưa thể phá án, đó là tâm tư của cô.

Năm đó anh xé phần còn lại của bức thư giữ lại hẳn là vì anh cũng biết giữa bọn họ không có khả năng.

Bởi vì cô chán ghét anh.

Cũng bởi vì cô là bạn thân của Jimin, cô không thể để Jimin khó xử.

Kim Jae rót nửa ly rượu đỏ, không bật đèn, người ngả vào lan can.

Gió xuân đầu mùa, ấm áp nhu hòa gợi lên những năm tháng tuổi trẻ và những bí mật xưa cũ giấu ở đáy lòng.

Người đại diện gửi tin nhắn đến: 【Cuối tuần này <Quãng đời còn lại sẽ đến Daegu tuyên truyền.】

Mỗi lần tuyên truyền <Quãng đời còn lại> là phóng viên lại hỏi đến bệnh tình của So Yeon. Mỗi khi phóng viên hỏi "Ha biên kịch dạo gần đây thế nào?" Là Kim Jae thấy được một hiện tượng rất lạ. Tất cả các phóng viên ở đây sẽ tự giác tắt máy ghi âm và máy thu hình.

Ai cũng không biết So Yeon bây giờ thế nào vì đã hơn nửa năm trôi qua rồi mà Jimin vẫn chưa chia sẻ tin tức gì tốt.

Ngày phát sóng của <Quãng đời còn lại> đã định là mùa hè năm sau. Lúc này đã cách ba năm kể từ khi phim khai máy.

Trước ngày phát sóng hai ngày, Jimin đăng một tấm hình chụp So Yeon ở phim trường <Quãng đời còn lại>.

【Chia sẻ với mọi người một tin tốt, vợ của tôi @SoYeon đã hồi phục được 60% ký ức trước kia. Bây giờ cô ấy đã có thể nhớ được tôi, ngày nào cũng vậy. Một lần nữa cảm ơn những ấm áp và thiện lương của mọi người. Chồng của So Yeon, Jimin.】

Jimin cất điện thoại, tiếp tục câu cá.

So Yeon đang nói chuyện với Lee lão tiên sinh, hai người họ ngồi ở băng ghế đá bên cạnh.

Hai năm nay tai của Lee lão tiên sinh đã bị lãng nhiều hơn, nhỏ giọng nói chuyện sẽ không nghe được.

"Trưa nay gia gia sẽ nướng cá cho cháu ăn. Lần trước nướng cháu cũng không ăn được một miếng. Hôm nay ta sẽ tự mình xuống bếp." Giọng nói của Lee lão tiên sinh rất lớn, còn lẩm bẩm chuyện của hai năm về trước.

Cá ngày đó đều là ông và Jimin ăn, So Yeon uống thuốc Đông y, kỵ thức ăn mặn.

So Yeon cũng nói lớn tiếng: "Ông ơi, ông sẽ nấu cơm ạ?"

Lee lão tiên sinh: "Nhờ dì giúp việc trong nhà chuẩn bị sẵn gia vị, ông chỉ việc bỏ cá vào cũng là nấu rồi."

Nói rồi Lee lão tiên sinh và So Yeon đều cười ha ha.

Mười giờ hơn, mặt trời lên cao gần giữa không trung, nhiệt độ ngoài trời cũng tăng.

Bọn họ thu hoạch một giỏ, Hề Gia cầm thùng nhỏ, Jimin xách bộ dụng cụ câu cá. Hai người từng bước từng bước cùng Lee lão tiên sinh đi về.

Về đến nhà, Jimin làm trợ thủ giúp đỡ dì nấu cơm, So Yeon ngồi ngoài sân nói chuyện với Lee lão tiên sinh.

Dưới bóng cây, gió núi phơ phất.

Lee lão tiên sinh: "Lúc trước các cháu ở bên kia lấy cảnh à?" Ông dùng quải trượng chỉ về mặt hồ xa xa.

So Yeon gật đầu, "Phải ạ. Bên đó đẹp như chốn thần tiên vậy."

Lee lão tiên sinh nghe không rõ, dùng nhánh cây viết lên bùn đất: Ông lớn tuổi rồi, lãng tai, nghe không rõ.

So Yeon cũng học câu nói Lee lão tiên sinh từng an ủi cô: Thính lực của cháu cũng không tốt, không biết bao giờ mới khôi phục. Sau này chúng ta dùng tim nghe âm thanh.

Nhạc lão tiên sinh cười.

Ống khói nhỏ ở phòng bếp tỏa ra khói xanh lượn lờ.

Một lát sau đã truyền đến mùi thơm của hành lá.

Lee lão tiên sinh chống gậy đứng dậy, "Gia vị sắp xong rồi, ông sẽ thả cá vào nồi, vậy cũng xem như là ông làm rồi."

So Yeon bật cười, đi theo Nhạc lão tiên sinh vào phòng bếp.

Jimin đứng ngay cạnh bếp lò, nghiêm túc nhìn dì nấu ăn nêm gia vị thế nào, xắt cá ra sao.

So Yeon kéo Jimin: "Anh đứng gần như vậy làm gì? Làm phiền dì nấu cơm." Cô kéo anh ra chỗ khác đúng lúc cho Lee lão tiên sinh có không gian.

Jimin bị túm về sau vài mét lại vội vàng bước lên. Anh nắm tay So Yeon, "Đừng nhúc nhích, anh muốn xem cách làm cá nướng."

Dì nấu cơm cười cười, quay người nói với So Yeon: "Không sao, không sao cả. Jiminie muốn học cách làm cá nướng của dì, nó nói lâu rồi con không ăn mấy món này nên muốn học để về Busan làm cho con ăn."

So Yeon nhìn Jimin, ánh mắt của Jimin vẫn luôn dán lên nồi cá kia, thần sắc tập trung.

Lee lão tiên sinh: "Mau mau mau, các người mau lùi về sau để ông thả cá vào nồi. Thả cá vào nồi cũng cần có kỹ thuật đấy."

Mọi người không hẹn mà cùng bật cười.

Đây là lần đầu tiên So Yeon ăn cá trên núi, thịt cá tươi ngon. Cô giơ ngón cái lên với Lee lão tiên sinh.

Sau bữa trưa, Jimin và So Yeon rời đi để lại không gian cho Lee lão tiên sinh nghỉ trưa.

Hôm nay vẫn là cháu của Lee lão tiên sinh đến đưa bọn họ đến khách sạn trên phố ẩm thực.

So Yeon còn nhớ lần đầu tiên đến nhà ông Nhạc là ngồi cùng xe với Jimin. Lúc ngoặt cua, cô bị quán tính quăng lên người Jimin, tay để ở một nơi không nên để.

Hôm nay tốc độ xe bình thường, cũng có thể là do chưa tới khúc ngoặt.

So Yeon dựa vào ngực Jimin, tay đặt ở tim anh. Mấy giây sau từ từ đi xuống dưới, dưới nữa, dưới mãi.

Jimin nhìn cô bằng một đôi con ngươi sâu thẳm, So Yeon cười, "Ông xã."

"Hm?"

Tay So Yeon cầm lấy thắt lưng của anh, "Anh đừng nghĩ lung tung."

Jimin: "..."

Lái xe đưa bọn họ đến cửa khách sạn, nói với họ mùa hè trên núi mưa nhiều, nếu có ra ngoài thì nên mang theo ô dù hoặc áo mưa.

Jimin cảm ơn bác tài. Trên phố mỹ thực có rất nhiều chỗ bán áo mưa, anh đi mua một cây dù và mua cho So Yeon một cái áo mưa.

Bắt đầu từ buổi chiều là mưa to gió lớn tiếng sấm ầm ầm.

Jimin và So Yeon ở trong phòng không ra ngoài. Một buổi chiều, hết nửa hộp bị tiêu hao.

So Yeon ôm cổ Jimin, "Sau này không cần mua nữa, chúng ta sinh em bé đi."

Jimin không biết cô có vấn đề gì về sinh sản hay không, anh cũng không dám đưa cô đi kiểm tra. Cô đã ngừng thuốc được nửa năm rồi, hẳn là muốn có con nếu như cô có thể sinh.

Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Lần này cái gì bọn họ cũng không dùng.

Khiến So Yeon động tâm và động tình hơn bao giờ hết.

Năm giờ, mưa to dần dần nhỏ lại.

So Yeon và Jimin đói bụng, ra phố mỹ thực kiếm ăn. Đúng lúc gặp được cháu ngoại của lão bà đang chơi với con ở khoảng đất trống.

Cu cậu năm nào cho Jimin bột tiêu cay nay đã kết hôn, con cũng đã biết nói chuyện.

"Anh, chị." Chàng trai trẻ đã quen miệng gọi, không có ý đổi cách xưng hô, "Hai người muốn ăn gì để em làm cho."

So Yeon ngại làm phiến cậu ấy, "Chúng tôi không đói bụng, chỉ tùy ý đi dạo thôi."

Chàng trai trẻ: "Chị đừng khách sáo với em." Cậu đưa con cho So Yeon ôm, "Tối nay em làm cho hai người thịt cừu xiên nướng thì là."

Bé gái mũm mĩm hồng hồng, không sợ người lạ, nháy mắt, "Giải giải (chị ơi)."

So Yeon vui vẻ bật cười, cô chỉ Jimin, "Vậy người này gọi là gì?"

Bé gái: "Tô tô (chú ơi)."

Jimin: "... là anh."

So Yeon đẩy anh ra, "Ra chỗ khác chơi. Anh cũng ba mươi mấy rồi mà còn đòi làm anh bé hả?"

Hai người vừa đùa vừa chơi với bé gái một lúc lâu.

Ăn xong thịt cừu xiên nướng thì là, Jimin đưa So Yeon về nhà lão bà. Bọn họ tới đây đã được một tuần, buổi tối So Yeon sẽ về nhà lão bà ở, còn anh thì về khách sạn xử lý công việc.

Lão bà không biết anh nhưng vẫn nhớ So Yeon, bà còn lẩm bẩm nói phải đi nấu thuốc.

Jimin nắm tay So Yeon đi về phía nhà của lão bà. Con đường này bọn họ đã đi qua hơn một trăm lần.

So Yeon: "Mùa hè trên núi có nhiều công trùng kêu lắm, mùa đông thì không có."

Jimin: "Có mà."

So Yeon: "Anh còn gạt em."

Jimin siết chặt tay cô.

Bảy giờ tối mùa hè, trời vẫn chưa tối, độ ẩm trong không khí cao. Đây là thời điểm dễ chịu nhất trong ngày.

Lão bà đang ở trong sân chăm vườn. Mỗi lần So Yeon tới đều giới thiệu Jimin cho bà nhưng bà phản ứng châm chạp, gật gật đầu như thể đã biết đây là ai.

"So Yeonie, bà nướng bắp ngô cho cháu đấy, mau ăn lúc còn nóng đi."

So Yeon lên tiếng: "Dạ được."

Bắp ngô màu vàng óng ánh, có vài hạt bắp khô vàng xen lẫn. Cắn một miếng ngoài giòn trong mềm, hương vị thơm ngon lan tràn khoang miệng.

Đồng hồ cũ trong nhà truyền tới ba tiếng "ding - ding - ding" báo đã đến giờ. Âm thanh xa xăm làm cho lòng người bình yên.

Lão bà: "Bảy giờ rồi, ta phải đi nấu cơm. Ông của các cháu sắp về rồi."

Hạt bắp trong miệng của So Yeon bỗng biến thành chua chát.

Bà chống gậy, lưng đã còng hơn nhiều so với ba năm trước, đi đường cũng run rẩy.

Jimin không nhịn được muốn đi lên đỡ lão bà nhưng lần nào cũng bị So Yeon kéo về, "Bà nghĩ mình còn trẻ, còn muốn nấu cơm cho ông đấy."

Chú Chu đã dặn là bà muốn làm gì thì cứ chiều theo ý bà. Sức khỏe không tốt thì vừa khéo rèn luyện thân thể.

Lão bà vừa mới đi đến cửa phòng bếp thì quay người lại, "So Yeonie, cháu muốn đọc sách thì có thể đến giá sách của ông mà tìm, sách gì cũng có cả."

So Yeon: "Dạ được, cháu sẽ đi ngay."

Lão bà lại chậm rãi xoay người, cẩn thận bước đi từng bước.

Lúc này ngoài trời bắt đầu nhỏ mưa tí tách.

Sau một lát, ào ào, nước mưa chảy thành sông.

Jimin lấy cái ghế dựa cho So Yeon ngồi xuống ngắm phong cảnh bên hồ.

Anh nửa ngồi xuống kế bên cô, "Em vừa mới ăn dê nướng rồi mà còn ăn trái bắp to như vậy sẽ rất no. Để anh gói lại buổi tối đói bụng thì lấy ra ăn."

So Yeon: "Em ăn từng hột từng hột, sẽ không quá no đâu." Cô bóc một hạt bắp thả vào miệng Jimin. Jimin nhai chậm nuốt kỹ. "Hẹp hòi, cho anh hai hạt."

So Yeon lại bóc đúng hai hạt cho thật, nhiều hơn một hạt cũng không.

Jimin xoa đầu của cô, căn dặn: "Buổi tối không cho phép thức khuya sửa kịch bản."

So Yeon đang sửa chữa <Lưu luyến ngôi sao của đại dương>. Mấy ngày trước Seok Jin chủ liên lạc với cô hỏi giá kịch bản là bao nhiêu, So Yeon nói càng nhiều càng tốt.

"So Yeonie hai đứa ở nhà nhé, bà đi đón ông đây. Buổi trưa ông ấy đi gấp, không mang theo áo mưa hay giày đi mưa theo. Bà phải đi đưa cho ông ấy, nếu không thì không biết làm sao về nhà."

So Yeon: "Bà ơi, chúng cháu đi cùng bà. Đúng lúc đi dạo trong mưa, lãng mạn."

Lão bà: "Lãng mạn cái gì chứ, làm ướt hết người sẽ rất khó chịu. Các cháu ở nhà đợi đi."

Làm sao So Yeon có thể để một mình bà ra ngoài, cô đặt bắp ngô xuống, "Bà ơi, bà không biết chứ thanh niên chúng cháu rất lưu hành kiểu đi dạo trong mưa, rất lãng mạn nha."

Jimin giúp bà mặc áo mưa vào, sau đó cài hết tất cả các nút.

So Yeon lấy một cái ghế đẩu để cho bà ngồi xuống, "Bà ơi lại đây ngồi đi ạ, giày của bà không chống thấm nước."

"Để anh." Jimin cầm giày đi mưa qua.

Lão bà ngại ngùng, "Không cần, ta tự mang được." Bà kiên trì, So Yeon cũng không khăng khăng giúp đỡ.

Đã hơn bảy giờ, sắc trời dần tối, lúc này mưa còn nặng hạt hơn hồi nãy.

So Yeon không biết bà muốn đi đón người ở đâu. Vì lý do an toàn nên cô và Jimin bàn nhau đưa bà đi vài vòng trên con đường nhỏ gần nhà.

Trước khi ra cửa, So Yeon gửi tin nhắn cho chú Chu: 【Bà nói muốn đi đón ông tan tầm, con và Jimin đưa bà đi dạo vài vòng. Khi trời tối, chú gọi điện về nhà nói là ông đi công tác rồi, đêm nay không về nhé.】

Thư ký Chu trả lời rất nhanh: 【Vất vả cho con và Jiminie rồi.】

So Yeon: 【Không vất vả, là chuyện tụi con nên làm.】Cô cất di động vào túi, mặc áo mưa lên, dẫn bà đi ra ngoài.

Jimin một tay cầm ô một tay đỡ cánh tay của bà.

Cô nghiêng mặt nhìn Jimin, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, khóe miệng cô giương lên.

So Yeon thu tầm mắt lại, nói chuyện phiếm với lão bà, "Ông đi làm ở đâu vậy ạ?"

Lão bà: "Ông ấy là giáo viên cấp hai*, dạy môn ngữ văn. Từ lớp một đến lớp ba đều là do ông ấy dạy. Không đủ giáo viên nên ông ấy cũng dạy luôn tiểu học."

Nói đến cụ ông, trên mặt bà mới xuất hiện một nét tươi cười đã lâu không thấy, "Ông của cháu còn dạy ta viết tên của mình, ngày nào ông ấy cũng dạy ta nhưng ngày nào ta cũng quên. Ta sợ ông ấy phiền nên mới nói mình không học được. Tính tình của ông ấy rất tốt, nói là viết nhiều là sẽ nhớ."

Dừng lại mấy giây, lão bà giống như đang lẩm bẩm một mình, "Phải quay về thôi, ta còn phải luyện viết nữa, luyện nhiều một chút sẽ nhớ."

Giọng nói của So Yeon khàn khàn, "Vâng, về nhà cháu luyện cùng bà nhé."

Sắc trời tối dần, mưa vẫn nặng hạt. Jimin và So Yeon kiên nhẫn đi lòng vòng với bà một hồi nhưng bà thì đợi mãi cũng không đợi được người.

Lão bà nhắc nhở, "Trời sắp tối rồi, chúng ta mau đi nhanh lên, nếu không ông của các cháu sẽ gấp lắm. Ông ấy còn phải về nhà sửa bài tập, xong rồi còn phải dạy ta viết tên của ta."

So Yeon không biết nên nói như thế nào, trong mắt toàn là nước.

Cô đã từng giống như bà bây giờ, lặp đi lặp lại một chuyện vô nghĩa, nhưng bao năm rồi Jimin vẫn như vậy, vẫn không cảm thấy cô phiền.

Giống như bà nói, ông ngày nào cũng dạy, nhưng bà ngày nào cũng quên.

Mà bây giờ bà lại giống như cô ngày đó, cho dù em có quên cả thế giới nhưng vẫn sẽ liều mạng để nhớ kỹ anh.

Liều mạng nhớ kỹ anh tốt với em như vậy, yêu em bao nhiêu.

Liều mạng nhớ kỹ anh kề bên bầu bạn, nhớ kỹ lời tỏ tình thầm kín của anh.

Liều mạng nhớ kỹ những chuyện nhỏ nhặt bình phàm mà chúng ta trải qua cùng nhau.

-HOÀN CHÍNH VĂN-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro