BÙI TRÂN ÁNH, ÔNG CHỦ R&D THẦN BÍ!!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe vừa đến nơi tổ chức bữa tiệc, Bùi Trân Ánh dừng xe trước hội trường, cũng không thấy xuống xe. Cậu đỗ xe đang đứng ở bãi đậu xe vừa nhìn thấy xe dừng lại, do dự tiến lên gõ cửa sổ xe, Bùi Trân Ánh từ tốn cũng không làm gì. Lý Đại Huy liếc mắt nhìn cậu thanh niên khó xử đang chờ ở ngoài, sau đó rồi nhìn lại dòng xe bị Bùi Trân Ánh chặn lại ở phía sau.

"Làm gì vậy, còn không xuống xe." Dứt lời cậu đẩy cửa ra.

Ai ngờ, Bùi Trân Ánh nghiêng người, kéo cánh tay Lý Đại Huy, ảo thuật tay biến ra một trâm cài tóc nhỏ màu bạc lóng lánh đẹp mắt, phía trên còn khảm vài viên kim cương xinh xắn làm cho Lý Đại Huy sáng cả hai mắt.

Bùi Trân Ánh thấy dáng vẻ yêu thích của Lý Đại Huy, trong lòng vô cùng kiêu ngạo. Mặc dù nó chỉ là một đồ vật nhỏ nhưng cũng có thể khiến người yêu của mình vui vẻ, đó chính là món quà lớn nhất.

Nghĩ tới đó, tay bắt đầu cử động, ngón tay thon dài hút mắt lượn quanh tóc Lý Đại Huy. Động tác linh xảo, chỉ hai ba bước đã cột được tóc Lý Đại Huy lên, cài bằng trâm, vuốt hai lọn tóc trên đỉnh đầu, trở nên vô cùng xinh đẹp.

Lý Đại Huy sững sờ, Bùi Trân Ánh đã hoàn thành xong, mỉm cười nhìn Lý Đại Huy vẫn còn đang ngây người. Lý Đại Huy phục hồi lại tinh thần, nhìn vào trong kính, hiệu quả không thua nhân viên chuyên nghiệp.

Bùi Trân Ánh thản nhiên nói: "Mấy năm rồi chưa làm, không được quen, chỉ là hiệu quả cũng tốt hơn lúc nãy em làm." Nói xong lập tức xuống xe, tao nhã bước vòng qua đầu xe, đi tới ghế phụ, mở cửa xe cho Lý Đại Huy như một quý ông.

Lý Đại Huy ngồi trong xe nhìn một loạt động tác của Bùi Trân Ánh, bật cười. Người đàn ông này cố ý, vốn dòng xe phía sau bị chận lại đang tuýt còi inh ỏi, nhưng cũng lập tức yên tĩnh vì hành động này của Bùi Trân Ánh. Bùi Trân Ánh, người bình thường không biết, nhưng những người nổi tiếng nay ở thành phố A đến tham gia bữa tiệc hôm nay đều biết, người đàn ông này bình thường rất khiêm tốn, căn bản ai ai cũng biết. Nhưng không có nhiều người từng thấy, người nào không biết tập đoàn R&D, người nào không biết ông chủ sửa dở thành hay phía sau tập đoàn này, nhưng hôm nay nhìn thấy anh, người ta không tránh khỏi bất ngờ.

Lý Đại Huy bắt lấy tay Bùi Trân Ánh, tao nhã xuống xe, sau đó nhìn thấy cậu thanh niên đỗ xe thở phào nhẹ nhõm, Lý Đại Huy giận hờn trợn mắt nhìn người đàn ông nào đó đang đắc chí, đã là người lớn còn tranh đua với trẻ con làm những chuyện như vậy.

Lý Đại Huy xuất hiện khiến những người đàn ông kia hơi mất khống chế. Cậu rất đẹp, ánh mắt giận hờn của cậu cũng khiến trong lòng đàn ông nảy lên. Không biết vì sao, đã có người nào chưa từng nhìn qua người đẹp, nhưng chính cậu lại làm cho bọn họ trở nên gấp gáp.

Bùi Trân Ánh nhìn thẳng, dịu dàng nắm tay Lý Đại Huy đi vào trong, những ánh mắt cuồng phong phóng điện kia dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt anh. Anh lạnh lùng quét mắt qua, những người đàn ông kia sững sờ, sau đó lúng túng quay đầu, không dám nhìn cậu trai kia lần nữa.

Lý Đại Huy trực tiếp giả bộ như không nhìn thấy động tác của anh, cười rất vui vẻ đi vào bên trong, nhìn quanh không thấy ai mới lặng lẽ ghé vào bên tai anh hỏi: "Tại sao tối nay muốn dẫn em đến chỗ này, trước kia không phải anh nói những thứ này rất nhàm chán sao?"

Bùi Trân Ánh, đừng nói là có tiền, nhưng lại rất lười biếng, có lúc lười đến mức không muốn ra cửa, cho nên thường xuyên không ra ngoài tụ tập những kiểu như vậy.

Hơi thở nhẹ nhàng của cậu thổi vào trong lỗ tai, hơi ngứa, còn chứa đựng mùi hương ngọt ngào, Bùi Trân Ánh hít sâu, yên lặng cảm nhận mùi hương đặc biệt trên người cậu, thật lâu mới lười biếng trả lời: "Tối nay có người quan trọng phải biết, em chịu khổ một chút, hãy ở bên cạnh anh, đừng có chạy lung tung." Anh không hề thích ánh mắt của những tên đàn ông kia, mặc dù biết Lý Đại Huy sẽ không nhìn những người đàn ông này, nhưng anh cũng không thoải mái, cảm giác giống như bảo bối cất giấu của mình bị người khác rình trộm, thật không tốt.

Lý Đại Huy khẽ mỉm cười, coi như trả lời.

Mục đích của bữa tiệc hôm nay là triệu tập những người có tiền ở thành phố A, thành phố có một kế hoạch, nghĩ tới vùng giải phóng cũ mới được xây điểm tô thành phố thêm đẹp. Từ một công trình lâu đời sau khi được xây dựng lại sẽ trở thành một công trình lớn. Tối nay có nhiều người tìm đến như vậy cũng là vì trao đổi vấn đề chia nhau!

Tối nay Bùi Trân Ánh thể hiện rất phách lối, bên kia ba người Tiếu Thâm nhìn Bùi Trân Ánh dẫn Lý Đại Huy đi vào, cầm ly rượu đỏ lại gần trêu chọc, "Oa, tiểu Hwi Hwi, tối nay sao có thể mời người đại giá quang lâm đến đây?"

Lý Đại Huy nhìn Tiếu Thâm, thầm liếc mắt xem thường, không nhịn được mở miệng chửi anh: "Đúng vậy, tối nay chỗ này có quá nhiều người đẹp, em cố ý đến xem Tiếu đại thiếu làm thế nào trong muôn vàn loài hoa."

Tiếu Thâm đúng là người không biết xấu hổ, đứng đó cười hết sức tự hào, sau đó rất đắc ý nói: "Tất nhiên, muốn giở môn công phu này, Tiếu Thâm đã nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất."

Mọi người ở đó khinh thường tập thể, Lý Duệ Thần cầm hai ly rượu trong tay, đưa một ly cho Lý Đại Huy, sau đó khẽ quan sát sắc mặt cậu: "Nhìn qua, gần đây có vẻ không tệ."

Lý Đại Huy cầm lấy ly rượu, cụng chén nhẹ nhàng, mỉm cười gật đầu, sau đó phục hồi tinh thần nhìn bốn người đang đùa giỡn, nói: "Thì sao, chỉ vì mấy hạng mục này cho nên bốn người mới để bổn thái tử phải tự mình ra tay sao?"

Coi như là từ nhỏ cậu đã đi theo bốn người, dĩ nhiên rất hiểu rõ bốn người này, lấy Tiếu Thâm làm ví dụ, lúc nào anh đến tham gia bữa tiệc thì không có phụ nữ? Lúc này cũng chưa có, có thể thấy được người này đã quyết tâm rồi.

Bốn người lần lượt chuyển mắt, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ngay cả Bùi Trân Ánh cũng không nói chuyện, nháy mắt Lý Đại Huy Hiểu ra, đây là kinh doanh bí mật?

Không đúng, từ khi nào bốn người này đã xem cậu là người ngoài? Đây là bí mật kinh thiên động địa còn muốn giấu giếm cậu thực hiện sao?

Bùi Trân Ánh thấy cậu lọt giữa mấy người, đi đến ôm cậu, giọng cực kỳ thấp, cố làm ra vẻ thần bí nháy mắt với cậu vài cái, "Hôm nay sẽ có nhân vật thần bí xuất hiện."

Nghe vậy, Lý Đại Huy suy nghĩ một lúc, nghĩ tới ai? Nhất định mình biết người này, nhưng thần bí...

Không nghĩ ra, đôi mắt to nhìn Bùi Trân Ánh, chân Bùi Trân Ánh mềm nhũn, thiếu chút nữa đầu hàng, mặt bất đắc dĩ nói với Lý Đại Huy: "Cục cưng, nếu em còn dùng ánh mắt này để nhìn anh, anh sẽ không nói được."

Trong một nhóm quan viên chính phủ, Lý Thánh Đức giơ ly rượu trong tay cười cười nói nói với mấy người đồng nghiệp, đột nhiên nghe thấy trong nhóm người có người nhỏ giọng chào hỏi: "Chào Bùi thiếu."

Người họ Bùi này, hiện tại Lý Thánh Đức hơi nhạy cảm, cảm thấy khá kiêng kỵ Bùi Trân Ánh, đến bây giờ ông ta vẫn chưa điều tra rõ lai lịch của Bùi Trân Ánh, trong lòng càng cảm thấy có dự cảm xấu. Lúc này nghe thấy có người gọi họ Bùi, Bùi thiếu? Người trẻ tuổi sao?

Không biết vì sao, đầu óc từ đầu đến cuối đều hiện lên vẻ mặt tươi cười nhưng lòng không cười của Bùi Trân Ánh.Theo tầm mắt của mọi người, vừa hay nhìn thấy một nhóm năm người đang đi về phía bên này, trên khóe môi Bùi Trân Ánh là nụ cười thản nhiên thần bí khó lường, Lý Đại Huy bên cạnh mặc bộ âu phục nâu đang hết sức lãnh đạm, hơi lạnh lùng giống y như một mỹ nhân băng, cả người đều ngập tràn khí thế cường đại.

Lúc đến thành phố G, Lý Thánh Đức cảm thấy hết sức quen thuộc, giống như người mình đã từng gặp qua mười mấy năm trước? Là ai? Không nghĩ ra, nhưng dù sao cũng rất quen.

Nhìn về sau, quả nhiên nhìn thấy bốn người ở thành phố G, bao gồm cả con nuôi mình.

Lý Thánh Đức nghĩ tới, Bùi thiếu rốt cuộc là thần thánh phương nào, bây giờ còn chưa tra được, đoán chừng là một ông chủ không dễ chọc. Hôm nay ông ta tới đây thực sự có hai nguyên nhân, thứ nhất, ông ta là cục trưởng cục Thuế, hạng mục muốn bắt đầu làm việc hôm nay rất được chính phủ coi trọng, bản thân ông ta là cục trưởng cục Thuế dĩ nhiên cũng phải ra mặt. Thứ hai, không phải ông ta còn có một thân phận sao, Tổng giám đốc tập đoàn Thánh Đức. Mặc dù đó chỉ là một cái bảng tên, một quan chức chính phủ còn có một nghề nghiệp khác nói ra cũng không quá dễ nghe. Nhưng công ty đó đúng là của mình, ông ta cũng biết đến kế hoạch giải thể nhà cũ xây lại nhà mới, trong đó đương nhiên phải nói, nếu tập đoàn Thánh Đức có thể trở thành một chủ đầu tư, vậy cũng đủ cho ông ta ăn trong mấy năm.

Chỉ là không ngờ, trong bữa tiệc này còn gặp được người quen, đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy năm người Bùi Trân Ánh, rất hưng phấn, xoa xoa tay không ngừng run. Lý Thánh Đức không rõ chân tướng, vừa muốn hỏi, mấy người làm thế chỉ vì một người trẻ tuổi?

Còn chưa hỏi, đoàn người Bùi Trân Ánh đã đến.

Lý Thánh Đức bên này dẫn nhóm quan viên liền cười đi đến trước mặt Bùi Trân Ánh, bắt tay Bùi Trân Ánh, cười ha ha nói: "Bùi tiên sinh, tối nay thật sự là phiền cậu."

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười, dáng vẻ cao quý, nói bâng quơ: "Không sao, tôi cũng không sao cả."

Lý Đại Huy đã thấy Lý Thánh Đức trong đám người đó, lúc này đang nhìn cấp trên bên này trò chuyện với Bùi Trân Ánh, vẻ mặt lơ đễnh. Lý Đại Huy nghĩ, lúc đầu mẹ cảm thấy người đàn ông này như thế nào. Chỉ là cậu thấy Lý Thánh Đức này đúng là một người đàn ông không có năng lực phân biệt tốt xấu, căn bản không đáng để mẹ mình bỏ nhà, chạy đến thành phố G xa xôi, không đáng giá.

Lý Thánh Đức vốn không để ý mấy người này, Lý Đại Huy chủ động đưa bàn tay mềm mại của mình ra, nghiêng đầu, dí dỏm nói: "Lý tiên sinh, đã lâu không gặp."

Lý Thánh Đức vốn đang nghịch nghịch ly rượu đỏ trong tay, không ngờ Lý Đại Huy chủ động chào hỏi, hơi không vui. Ông ta không muốn gặp lại cậu trai này, không thể giải thích tại sao, chính là không thích, trực giác mách bảo ông ta rằng ánh mắt người này luôn nhìn ông ta rất khác thường, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

Lý Đại Huy chủ động chào hỏi khiến mấy quan viên bên này chú ý, ánh mắt nhìn Lý Thánh Đức hết sức kỳ lạ, trên mặt luôn thắc mắc, chẳng lẽ cục trưởng cục thuế mới nhậm chức này biết Bùi Trân Ánh? Khó trách người này vào tù mười bảy năm còn có thể ra ngoài, hơn nữa còn bò được lên cái ghế cục trưởng cục thuế, cái ghế biết bao nhiêu người đỏ mắt mong chờ, thì ra là có một cây đại thụ để ôm.

Lý Thánh Đức chỉ nhìn Lý Đại Huy đang cười thản nhiên, cũng khẽ mỉm cười, đưa tay bắt lấy tay Lý Đại Huy. Lý Đại Huy giả vờ như vô tình rút tay về, sau đó thấy Lý Thánh Đức vươn tay ra, áy náy cười, "Tôi còn tưởng rằng Lý tiên sinh không muốn chào hỏi với tôi, không ngờ..., thật xin lỗi." Nói xong tao nhã xoay người đến cạnh Bùi Trân Ánh, nhìn Bùi Trân Ánh giao thiệp với mấy người bọn họ.

Lý Thánh Đức lúc này mới nhận ra, ông ta đã bị cậu trai này sắp xếp, nháy mắt ánh mắt trở nên tối tăm khó tả. Mà mấy người này nhìn thấy cảnh này, là Lý Thánh Đức không có lễ nghi trước. Bạn trai nhỏ Bùi thiếu nhà người ta chủ động tới chào hỏi, người này còn không thức thời chờ bạn trai nhỏ người ta rút tay về mới chịu vươn tay, người này cho rằng mình là ai?

Người này, quá không thức thời.

Lý Thánh Đức nhận ra ánh mắt đó của mấy đồng nghiệp bên cạnh, lửa giận trong lòng đối với Lý Đại Huy càng tăng thêm.

Bùi Trân Ánh không biến sắc kéo tay Lý Đại Huy, nắm thật chặt, giống như đang tán thưởng cậu nghịch ngợm. Là cậu kìm nén bản thân quá lâu, anh còn tưởng rằng cậu vẫn sẽ duy trì dáng vẻ mềm yếu đó.

Bùi Trân Ánh mỉm cười bắt tay với mọi người, họ còn xem như là cấp trên nắm tay Bùi Trân Ánh không buông, hơi kích động nói: "Bùi tiên sinh, cậu xem tối này tiệc rượu rất lớn... làm phiền Bùi tiên sinh rồi." Bữa tiệc hôm nay là do chính phủ ủy thác cho Bùi Trân Ánh giúp một tay tổ chức, địa điểm là nơi chuyên tổ chức tiệc của tập đoàn R&D, bình thường đều là nơi mà những người có tiền ở thành phố A tranh nhau dùng đến.

Người nọ hiển nhiên cũng biết Bùi Trân Ánh nói nhân tiện là khiêm tốn, từ lúc bọn họ ra sân đến nay vẫn chưa có một ngày nhãn rỗi, bây giờ còn không tìm được chút tiện nghi nào, Bùi Trân Ánh không ngừng cung cấp nơi chốn miễn phí, còn miễn phí tham gia bữa tiệc giao thiệp với xã hội, người tài ở bữa tiệc đều không hạn chế, người tới phía trên rất hài lòng, vậy công việc của bọn họ sau này dĩ nhiên đơn giản rất nhiều.

Đối với thái độ cung kính của những người đồng nghiệp đối với Bùi Trân Ánh, Lý Thánh Đức rất kinh ngạc, Bùi Trân Ánh thật sự chỉ là một nhân vật nho nhỏ không có tính thu hút? Ông ta kéo tay một người đồng nghiệp khá lớn tuổi bên cạnh hỏi: "Vị Bùi thiếu này là ai?"

Ông ta cố ý tìm một người lớn tuổi, lớn tuổi thường trải qua nhiều chuyện hơn, đáng tiếc ông ta hỏi sai người. Mặc dù người này khá lớn tuổi nhưng cũng chỉ mới được điều tới đây chưa được một năm, ông ta cũng chưa kịp nhìn thấy vị thái tử trong truyền thuyết, lúc đó Bùi Trân Ánh nghe được tin tức của Lý Đại Huy đã dẫn mấy người lần lượt nối đuôi nhau đến thành phố G, đối với câu hỏi của Lý Thánh Đức, ông ta cũng chỉ lắc đầu: "Không biết, nhìn còn trẻ như vậy, nhìn phong cách ăn mặc, có lẽ cũng là công tử nhà nào đó!"

Lời này thật ra cũng không sai, Bùi Trân Ánh không thích mặc âu phục chính thức, bởi vì Lý Đại Huy không thích. Trước kia Lý Đại Huy thích theo mốt, luôn đục khoét linh tinh trên người Bùi Trân Ánh. Dần dần, phong cách ăn mặc của Bùi Trân Ánh cũng dần thay đổi, nếu ngày nào đó ra đường không cẩn thận bị rách, cũng nói là phong cách thời thượng mới của Paris.

Mới mà không mất đi vẻ thành thục, đây là phong cách Bùi Trân Ánh theo đuổi. Đáng tiếc, Lý Thánh Đức ở trong tù ngây người mười bảy năm đã sớm bị xã hội mới đào thải rồi. Ông ta hỏi ông kia, căn bản ông này cũng là người có quan niệm bảo thủ, càng không thấy quen với phong cách của Bùi Trân Ánh, trong mắt hai người, xem ra Bùi Trân Ánh là một thiếu gia phong lưu.

Lý Thánh Đức nghe vậy, khẽ mỉm cười, trong lòng vẫn còn khá lo lắng, nhưng vẫn tốt hơn trước rất nhiều. Nhìn đến Lý Đại Huy đang khéo léo đi bên cạnh Bùi Trân Ánh, trong lòng Lý Thánh Đức càng bốc cháy, cậu trai này, núi dựa thế nào không nói, thế mà còn dám tới đây khiêu khích quyền uy của ông ta! Thật không biết nên nói cậu ngây thơ hay là nói cậu không biết thức thời!

Tục ngữ nói không sai, phú không đấu với quan*, rồi cậu sẽ thấy, nhà họ Bùi các người dám tùy tiện đắc tội với cục trưởng cục thuế mới nhậm chức là sao?

*thương gia/thương nhân không tranh đấu với người làm quan

Người mới nhậm chức phải biết thể hiện quyền uy, ông ta vốn không biết tìm ai để xả giận, bây giờ thì tốt rồi, xem như ông ta đã tìm được đối tượng.

Chín giờ tối, bữa tiệc chính thức bắt đầu, người chủ trì tối nay là một nữ nhân viên biết ăn nói, , rất xinh đẹp, váy dài màu đen lả lướt trên người, dáng người thon dài không sót cái gì.

Cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều nhìn người phụ nữ đang cười cười nói nói trên sân khấu, dường như mấy người đàn ông sẽ cố cười thiện ý vì câu chuyện cười của người phụ nữ này. Phụ nữ đâu hết rồi, nhìn ánh mắt cậu hơi kỳ quái, không phải nói hâm mộ, cũng không phải là ghen tị, càng không thể là oán hận, mà là, ai không muốn trở thành người được đàn ông mê cơ chứ!

Phía dưới, Bùi Trân Ánh một tay ôm Lý Đại Huy, làm như không thấy ánh mắt của người phụ nữ trên sân khấu, cúi đầu dán vào tai Lý Đại Huy nhỏ nhẹ nói: "Lúc nãy em cố ý?"

Lý Đại Huy ngứa cổ, lắc lắc đầu, thoáng cách xa miệng Bùi Trân Ánh, kết quả là bàn tay đang ôm eo kéo cậu trở về mạnh hơn, cổ lại dán lên cánh môi nóng rực, Lý Đại Huy khẽ cưỡng lại nhưng không được, chỉ có thể giả bộ duy trì vẻ mặt bình thường.

"Không phải ông ta là loại người như vậy sao, chỉ cần người khác nhẹ kích động sẽ hành động như vậy, em chỉ muốn ông ta hành động tiếp theo, nếu không, sao chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch được?" Lý Đại Huy dí dỏm nói, nói xong cúi đầu nháy mắt với Bùi Trân Ánh, có vẻ như đôi mắt đang cất giấu bí mật gì đó.

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười, nhướn lông mày, vội vàng xóa bỏ vẻ đùa cợt trên mặt, "Em nói cái gì? Kế hoạch gì? Em có chuyện gì cũng đừng kéo anh xuống nước cùng." Bùi Trân Ánh sao có thể không biết đạo lý. Người đàn ông này chính là một con sói đội lốt cừu, giả vờ cái gì mà giả vờ.

Lý Đại Huy liếc mắt nhìn: "Được rồi, Bùi Tiểu Tam cũng đường hoàng nói cho em biết, anh còn muốn biết gì nữa, em đều có thể nói hết cho anh."

Bùi Trân Ánh nghe vậy, im lặng thở dài, Bùi Tiểu Tam, người này căn bản không biết giấu bí mật.

Nhìn xung quanh, không ai chú ý đến bọn họ, Bùi Trân Ánh tiếp tục dán lên tai Lý Đại Huy: "Chúng ta trở về tính toán sổ sách sau!" Mấy ngày nay anh vừa mới tra ra, cậu nhóc xấu xa không có lương tâm mới vừa trút giận lên anh mấy ngày liên tiếp, anh vì chăm sóc tâm trạng cho cậu vẫn chịu đựng không hành động, thế nhưng tại sao có thể nhịn được, quá đau khổ.

Lý Đại Huy nhìn thấy lửa sáng chợt lóe lên trong mắt anh, mặt lập tức đỏ lên, dường như Bùi Trân Ánh lộ ra ánh mắt lang sói này trước mặt cậu cũng không phải lần một lần hai, nhưng bốn năm trước dù sao cậu vẫn còn nhỏ, coi như anh không nhịn được cũng phải nhịn, nhưng sau đó...

Lý Đại Huy gật đầu, cảm thấy da đầu tê dại, mấy ngày nay không phải rất tốt sao, sao nhất định phải như vậy?

Lý Thánh Đức nhân lúc người chủ trì đang diễn thuyết, mọi người đều tập trung ánh mắt lên sân khấu, một mình ông ta lặng lẽ rút khỏi, đi tới một bụi hoa cách đó không xa, Lý Duệ Thần đang nâng từng ly rượu lên uống.

Nghe thấy tiếng động phía sau, Lý Duệ Thần cười lạnh: "Ông thật sự chưa từ bỏ ý định." Cũng đã đến thành phố A rồi, sao không bỏ được tính khí cao ngạo, chẳng lẽ còn cho rằng thiên hạ bây giờ còn giống thiên hạ mười bảy năm trước, ông ta muốn làm mưa làm gió gì cũng được? Cũng không nhìn rõ thực tế, vĩnh viễn chưa đủ!

Lý Thánh Đức đứng sau nhin Lý Duệ Thần bình tĩnh ung dung, trong lòng vô cùng giận dữ, cũng không nhịn nổi tức giận gầm nhẹ: "Tôi là ba cậu, cậu đối đãi với ba mình như vậy sao?"

Lý Duệ Thần cũng không tức giận, chậm rãi xoay người lại, dáng vẻ hoàn toàn tao nhã, so với sự tao nhã của anh, Lý Thánh Đức lại có vẻ luống cuống. Nhận thấy được điều này, Lý Thánh Đức hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng mình xuống.

Lý Duệ Thần nhìn Lý Thánh Đức, mắt nhíu lại, mỉm cười nhìn ông ta, dường như tâm trạng rất tốt, nhưng lại khạc từ trong miệng những từ lạnh lùng hoàn toàn không giống với vẻ mặt, "Ông là ba tôi? Ông nuôi tôi mấy ngày? Tôi nhớ được là mẹ tôi dẫn tôi về nhà họ Lý, ăn mặc của tôi đều do người giúp tôi chuẩn bị, ông giúp tôi làm gì? Ông không cảm thấy bây giờ ông mở miệng xưng mình là ba là quá hấp tấp sao? Ông không kịp chờ tôi hồ đồ rồi coi như tạm lấy danh hiệu con nuôi xách tới bên người củng cố thế lực mạnh lên sao? Nếu hôm nay tôi chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ thì sao? Ông có hao tâm tổn trí đi tìm tôi không? Nói như vậy, lúc lần đầu tiên gặp ông tôi không nên ăn mặc quá đẹp, tôi nên cải trang thì tốt hơn."

Lý Thánh Đức trợn to hai mắt, ngón tay run run chỉ vào anh: "Cậu...cậu..." Ông ta có thể nói gì, nói lúc nghe thấy Lý Lệ nói 'anh trai sống ở thành phố A cực kỳ tốt', trong lòng ông ta đã nảy sinh ý định muốn đưa cậu ta về bên cạnh mình hay sao?

Ông ta không thể nói, tôn Lý của một người cha không cho phép ông ta mất uy trước mặt một tên trẻ tuổi.

Ông ta khẽ hừ: "Đừng cho là ta không biết cậu còn muốn gì, cậu cho rằng Bùi Trân Ánh đó đáng tin, đừng vội ảo tưởng." Cậu ta quay về lập kế hoạch mưu tính giúp đỡ cũng không nghĩ đến Bùi Trân Ánh cũng không họ Lý!

Lý Duệ Thần ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt kia dường như không tưởng tượng nổi, suy nghĩ từ từ rồi hiểu rõ, dần thay đổi thành miệt thị.

Người đàn ông này...

Có lẽ, kế hoạch của Hwi Hwi vẫn nên nhanh chóng áp dụng.

Lý Thánh Đức bị chính ánh mắt miệt thị của con nuôi mình càng tức giận hơn, những người này xảy ra chuyện gì, từng người đều nhìn ông ta với ánh mắt trên cao vọng xuống. Nghĩ lại, dù sao trước mắt vẫn là con trai mình, ông ta dạy dỗ con trai sai ở đâu?

Nghiến răng một cái, giơ tay lên muốn tát vào mặt Lý Duệ Thần. Mắt Lý Duệ Thần chợt lóe lên ánh nhìn độc ác, dễ dàng đưa tay đón lấy cái tay kia, nhíu mày khinh thường, "Ông nghĩ lại xem Lý Đại Huy là một cậu trai còn có thể làm như thế, ông còn tưởng rằng ông có thể chạm đến tôi?" Nói xong lập tức ném cánh tay già nua kia đi.

Nghe anh nói như vậy, Lý Thánh Đức chợt nhớ tới tình huống đêm đó ở thành phố G, cậu trai đó dễ dàng lấy được chiếc gậy trong tay ông Chu, vậy thì ông ta khẳng định cũng không thể làm gì được cậu ta.

Lý Thánh Đức sửng sốt, dường như không phản ứng kịp.

"Cậu...được được được, mấy người trẻ tuổi các người cứ tiếp tục phách lối như vậy, để ta xem cậu đi xem bọn người đó có thể phách lối đến khi nào!"

Lý Thánh Đức còn chưa nói hết, lập tức nghe thấy người phụ nữ chủ trì phía sau kích động nói: "Sau đây chúng ta mời tổng giám đốc thần bí tập đoàn R&D Bùi Trân Ánh tiên sinh."

Lý Thánh Đức hơi ù tai, ông ta vừa nghe gì? Không dám tin quay đầu nhìn về bên kia, đúng lúc thấy Bùi Trân Ánh tao nhã ung dung bước từng bước lên sân khấu, mọi người phía dưới trong nháy mắt trở nên kích động, tiếng vỗ tay như sấm, vang dội bầu trời đêm.

Phía sau, người phụ nữ chủ trì vẫn không ngừng nhắc tới thân phận ông chủ thần bí của R&D, người thần bí có thể biến đá thành vàng, ông trùm của thị trường chứng khoán, đầu tư đá quý...

Lý Thánh Đức ngây người, đầu óc trong phút chốc không thể xoay chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi