CÓ GÌ KHÔNG ĐÚNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đến công ty, Lý Đại Huy nhìn đồng hồ một cái, tám giờ năm mươi lăm phút, Bùi Trân Ánh mà lái xe, cậu muốn đến muộn cũng khó ~

Tâm tình Lý Đại Huy không tệ, xét anh siêng năng bảo vệ cậu cũng nên có thưởng chứ nhỉ, khóe môi từ từ nhếch lên, cậu khom lưng ghé vào tai Bùi Trân Ánh nói: "Quay về rồi hãy giải thích rõ với bọn họ tại sao anh lại làm động tác giống khỉ làm xiếc kia nha!"

Sau đó không đợi Bùi Trân Ánh nổi giận, cậu mau chóng bước xuống xe, vừa xoay người lại nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Bùi Trân Ánh.

Lý Đại Huy cười trộm, từ khi nào thì mặt lạnh lại trở nên bối rối như vậy.

Cái gì gọi là vui quá hóa buồn, Lý Đại Huy vừa bước vào đại sảng công ty liền nếm được rồi.

Nhìn người đàn ông đến sớm đợi mình trong đại sảnh, vui vẻ trong lòng lập tức tiêu tan không dấu vết, chỉ cảm thấy lòng mình hơi trầm xuống.

Sáng sớm Chu Khải đã đến nơi này chờ Lý Đại Huy rồi, nhưng mà không ngờ, Lý Đại Huy sẽ bước xuống từ xe của người đàn ông kia, những hối hận trong lòng dần dần cũng biến mất, trong nháy mắt lại tràn ngập chua xót.

Anh có chút tức giận, tại sao anh chỉ rời xa cậu có hai tháng thôi, cậu lại có thể thân mật với người đàn ông khác như vậy, thậm chí, người đàn ông kia còn thân mật gọi cậu là 'bà xã' trước mặt mọi người.

Còn cậu và anh yêu nhau hai năm, lúc ban đầu, khi anh muốn thân mật với cậu hơn một chút, cậu đều bị dọa sợ mà chạy đi thật xa.

"Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, tại sao em lại thân mật với anh ta như vậy?"

Lý Đại Huy vốn không muốn để ý đến anh ta, ai ngờ mặt anh ta lại đằng đằng sát khí, tức giận xông tới trước mặt cậu, còn hỏi cậu một câu như vậy.

Lý Đại Huy dừng bước, nhìn Chu Khải bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: "Có liên quan đến anh sao? Chu thiếu gia, anh bây giờ nên ở nhà trông chừng bà xã của mình mới đúng chứ!" Nói xong cũng không để ý đến Chu Khải, bước tiếp về phía thang máy.

Bây giờ là giờ cao điểm, có rất nhiều người đang chờ thang máy, Chu Khải cố tình làm bóng đèn cũng đi về phía cậu.

"HwiHwi, anh biết rõ chuyện kia là anh không đúng, nhưng xin em cũng đừng tự làm khổ mình có được không. Còn nữa, anh sẽ ly hôn, HwiHwi, em tha thứ cho anh được không, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"

Lý Đại Huy quả thật không thể tin vào tai mình, những người xung quanh đứng chờ thang máy nghe xong những lời này cùng bắt đầu nhìn hai người họ bằng ánh mắt khác thường, không phải là họ chưa từng thấy người khác ngoại tình, chỉ là chưa từng thấy ai không biết xấu hổ, lộ liễu như thế này.

Trong nháy mắt, bọn họ cũng đều biết Lý Đại Huy là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Lý Đại Huy nhớ Chu Khải là người thông minh, tại sao lại đi làm loại chuyện như thế này?

Tức giận lườm anh ta một cái, giọng không vui: "Vị thiếu gia này, tôi biết anh sao? Thật xin lỗi, tôi sắp trễ làm rồi, anh không phải nhân viên công ty, mời anh đi đi, được không?"

Chu Khải nói những lời kia cũng là nhất thời nóng lòng nên mới không lựa lời mà nói, nói ra mới ý thức được nói trước mặt mọi người như vậy thật không thích hợp, lại nhìn sắc mặt Lý Đại Huy lạnh đi vào phần, trong lòng anh càng hối hận, liền túm cánh tay Lý Đại Huy nói: "HwiHwi, nơi này không phải chỗ thích hợp nói chuyện, có thể tìm một chỗ khác uống một cốc nước không?"

Lúc này cửa thang máy cũng mở ra, Lý Đại Huy chỉ lạnh lùng lườm Chu Khải đứng bên cạnh một cái, thanh âm lạnh lùng: "Thật xin lỗi, Chu thiếu gia, tôi còn phải làm việc, sắp trễ giờ rồi". Nói xong phất tay một cái thoát khỏi tay Chu Khải, cất bước đi vào thang máy.

Trái tim Chu Khải cứng đờ, trong mắt tản ra nồng nặc mất mát, Lý Đại Huy giống như không nhìn thấy quay mặt đi.

Trong mắt Chu Khải giãy giụa, tại sao, mình thật vất vả mới tìm được một người con trai đáng để yêu thương, chẳng lẽ cứ như vậy buông tay?

Nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, gương mặt nhỏ nhắn của Lý Đại Huy một chút xíu nữa sẽ biến mất, lòng Chu Khải càng nhộn nhạo, càng mãnh liệt, anh không cam tâm!

Nhìn thang máy từ từ khép lại, bên ngoài thang máy là vẻ mặt cậu đơn, mất mát của Chu Khải, Lý Đại Huy thở dài một hơi, đáy lòng buông lỏng.

Nhớ tới câu nói mới vừa rồi của Chu Khải, cậu lại không khỏi cười lạnh, A! Ly hôn? Anh ta dám sao?

Một cô gái, lễ cưới đã không tiến hành thuận lợi, giờ lại bị người chồng mới cưới vứt bỏ, nếu vậy, sau này Lư Lệ làm sao mà sống tiếp đây?

Chu Khải, từ khi nào thì anh là người không có trách nhiệm như vậy rồi?

Một giây trước khi thang máy đóng lại, bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay, ngón tay thon dài trắng thuần, móng tay cắt sửa chỉnh tề, khớp xương cân xứng, là một bàn tay rất đẹp, cũng rất quen thuộc.

Hơn nữa, ngót út của bàn tay kia còn đang đeo một chiếc nhẫn ngang tàng, phách lối.

Nếu như cậu nhớ không nhầm, thì năm cậu mười sáu tuổi đó, cậu đã tặng nó cho Bùi Trân Ánh mừng sinh nhật hai mươi tuổi của anh.

Lúc ấy Bùi Trân Ánh cười nhìn cậu, rồi nhìn lại chiếc nhẫn trong tay, còn nói giỡn với cậu: "Thế nào, Hwi Hwi, đây là em cầu hôn với anh nha, tặng nhẫn cũng không thể tặng loạn nha". Lý Đại Huy mới mười sáu tuổi, làm sao biết nhiều như thế, chỉ sững sờ mở miệng: "Không phải, không phải đâu, chỉ là đi ngang qua thấy chiếc nhẫn này giảm nửa giá, cho nên em mua ngay".

Nghe vậy, khóe miệng Bùi Trân Ánh giựt giựt, thầm nghĩ, bình thường anh cho cậu tiền tiêu vặt quá ít rồi, nếu không làm sao cậu bé này lại trở nên keo kiệt như vậy?

Chuyện sau đó cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ, tối hôm đó, lúc cậu đang mơ màng ngủ thì mơ hồ nghe được một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Nhớ, chỉ cho phép em tặng nhẫn cho một mình anh, nếu không, anh sẽ làm cho đàn ông trên thế giới này biến mất hết".

Khóe miệng Lý Đại Huy đột nhiên nâng lên một nụ cười.

Sau đó, thang máy mở ra, hai người đàn ông đứng song song trước cửa thang máy liền nhìn thấy khóe miệng Lý Đại Huy khẽ nhếch lên như vậy, trong mắt mang theo hoài niệm.

Bùi Trân Ánh nhướn mày, đồng thời nhìn thấy ánh sáng chiếu từ chiếc nhẫn ra, hình như hơi trầm tư một lát, sau đó cũng nghĩ đến chuyện kia, khẽ nâng tay phải của mình lên, lộ ra chiếc nhẫn đã hơi cũ, rồi sau đó cười cười nhìn Lý Đại Huy.

Lý Đại Huy bị Bùi Trân Ánh cười, mặt càng thêm lúng túng, giống như đứa bé làm gì sai bị bắt quả tang, chột dạ quay mặt đi, nhưng lại nhìn bắt gặp một đôi mắt vô cùng kinh ngạc.

Chu Khải?

Lý Đại Huy bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu, ai cũng không nhìn.

Bùi Trân Ánh là người đầu tiên bước vào thang máy, anh không nói gì, ngược lại lại nhìn về phía người vẫn nhìn Lý Đại Huy đến ngẩn người – Chu Khải rồi chậm rãi mở miệng: "Tổng giám đốc Chu cũng vào đi, bây giờ là giờ làm việc, có rất nhiều người đang chờ thang máy". Giọng nói giống như hai người là bạn làm ăn.

Lý Đại Huy kinh ngạc, giờ phút này Bùi Trân Ánh giống như một người mà cậu hoàn toàn không quen biết, hoàn toàn không giống như người như thuốc cao bôi trên da chó, mà là một người lãnh đạo cao cao tại thượng.

Nói chuyện với Chu Khải chính là như vậy, Lý Đại Huy mờ mờ ảo ảo cảm thấy không tầm thường.

Bùi Trân Ánh lại đang giở trò gì? Ý nghĩ vừa lóe lên, cậu thoáng liếc mắt nhìn sang bên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Trân Ánh, nghiễm nhiên là dáng vẻ đang làm việc.

Một dự cảm xấu lướt qua trái tim, gương mặt Lý Đại Huy nặng nề, không nhờ khi cậu thu hồi tầm mắt, Bùi Trân Ánh lại bày ra vẻ mặt làm bộ đáng yêu, nháy mắt với cậu mấy cái.

Rốt cuộc, Lý Đại Huy càng thêm hồ đồ.

Đáng thương nhất là Chu Khải đứng ở trên cùng, căn bản không nhìn thấy hai người sau lưng nháy mắt với nhau, còn những nhân viên kia lại bởi vì đôi mắt câu hồn của Bùi Trân Ánh mà nhìn đến mơ màng, ai còn tâm tư nào mà nhìn Lý Đại Huy đứng bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi