CÓ MẤT VẪN KHÔNG KHIẾN ANH TỈNH RA HAY SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng anh không ngờ rằng, vừa xoay người lại thấy Chu Khải đang đi đến, Bùi Trân Ánh nhìn rõ người đến là Chu Khải thì đôi mắt lại biến thành hai con dao găm sắc lạnh trong nháy mắt.

Chu Khải nhìn thấy Bùi Trân Ánh, trên mặt cũng thoáng qua một tia kinh ngạc.

Bùi Trân Ánh nhớ đến Lý Lệ, cười châm chọc: "A, đây không phải là Chu đại thiếu gia sao! Nghe nói, bà xã anh vừa mới mất đứa bé chưa đầy ba tháng, sao không ở bên cạnh chăm sóc cho bà xã của mình, chạy đến đây làm gì?"

Bùi Trân Ánh cười như không có ác ý, khiến lão viện trưởng không rõ chân tướng lại cho rằng hai người họ có quen biết, liền mở miệng trả lời thay Chu Khải: "Chu thiếu đây có phải là không yên tâm về thân thể của Chu thiếu phu nhân không? Trước tiên cho tôi hỏi cặn kẽ một chút, tôi nhất thời quên mất, thật may là cuộc hẹn với Bùi thiếu gia cũng vừa kết thúc, nếu không, tôi có thể đã gây ra đại loạn rồi."

Viên trưởng nói đùa không những không làm dịu đi ánh mắt rét lạnh của Bùi Trân Ánh mà ngược lại càng làm cho nó có khuynh hướng nghiêm trọng hơn.

"Ồ! Là như vậy sao, thì ra tình cảm giữa Chu thiếu gia và Chu thiếu phu nhân lại tốt như vậy."

Mặt Bùi Trân Ánh đầy hâm mộ.

Hình như lão viện trưởng ý thức được sắc mặt Chu Khải không đúng lắm, tầm mắt ông di chuyển qua lại giữa Bùi Trân Ánh và Chu Khải. Đột nhiên hai mắt ông sáng bừng, hình như nhớ tới cái gì đó, sau đó lại giật mình, chuyện này không thể nói ra ngoài được, ông vội vàng ngậm chặt miệng lại, cái gì cũng không nói.

Bùi Trân Ánh mặc kệ vẻ mặt kỳ quái của viện trưởng, chỉ nghĩ thầm, cái gai Chu Khải này thật làm cho anh rất khó chịu, giọng châm chọc tiếp tục vang lên: "Ai? Nhưng mà, tôi nhớ hôn lễ của Chu thiếu gia và Chu thiếu phu nhân mới tổ chức được hơn một tháng thôi mà? Hả?" Bùi Trân Ánh di chuyển tầm mắt, nhìn viện trưởng một cái rồi mới "Hả?" một tiếng, viện trưởng sợ đến ngây người.

Thật sự ông không hiểu, lúc nào thì ông đắc tội với hai vị tôn thần này vậy!

Bùi Trân Ánh tiếp tục bày tỏ nghi vấn của mình: "Như vậy, tại sao mới kết hôn một tháng mà đã có thai ba tháng?"

Ý tứ rất rõ ràng, chính là châm chọc Chu Khải lên xe trước rồi mới mua vé, kỳ thực hiện tại cũng có rất nhiều người có con rồi mới cưới, ngay cả Bùi Trân Ánh anh nghĩ muốn dâng tặng anh còn không có cơ hội đấy đâu. Nhưng mà, vấn đề là ở ngay chỗ, ba tháng trước, dường như Chu Khải còn chưa chia tay với Lý Đại Huy, câu hỏi này nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng khi truyền vào tai Chu Khải thì đã có thể không còn là chuyện như vậy nữa rồi.

Trong một tháng nay Chu Khải vẫn dây dưa không dứt với Lý Đại Huy, Bùi Trân Ánh nhẫn tâm nói ra chuyện này nhất định là đang mỉa mai, Chu Khải bắt cá hai tay thật bỉ ổi.

Ở đây đều là người thông minh, coi như lão viện trường đã già nên có phần ngu ngốc thì Bùi Trân Ánh nói rõ ràng như vậy, ông ấy có ngu ngốc thế nào cũng vẫn hiểu ra, nhưng ông ấy cũng chỉ có thể liều mạng mà chọn không hiểu gì thôi.

Sắc mặt Chu Khải rất khó coi, nhìn bộ mặt giễu cợt của Bùi Trân Ánh, Chu Khải vẫn phải cố nén sự không thoải mái xuống đáy lòng, miễn cưỡng nhếch miệng cười một cái: "Lý Đại Huy có khỏe không, đã nằm viện một tuần rồi, có phải có chuyện gì rồi không?"

Vấn đề này anh vẫn rất quan tâm, ngày đó vốn nhìn thấy Lý Đại Huy trong phòng bệnh, thấy cậu không có gì đáng ngại thì trong lòng mới nhẹ nhõm thở phào một cái, nhưng lại không ngờ đến ngày hôm qua anh gọi điện thoại cho Lưu Thế Hiền mới biết, Lý Đại Huy vẫn chưa xuất viện, hơn nữa còn được Bùi Trân Ánh bảo vệ hết sức chặt chẽ, ngay cả Tiểu Yêu cũng không được phép vào gặp.

Chu Khải cảm thấy có điểm không đúng, vẫn muốn tìm một cơ hội đi thăm cậu một chút, cũng không ngờ hôm nay lại đúng lúc đụng phải Bùi Trân Ánh.

Bùi Trân Ánh khinh thường nhìn Chu Khải, khẽ cười một tiếng, dùng giọng hết sức gọi đòn nói: "Chu Khải, thôi đi, coi như Lý Đại Huy chết thì anh có thể làm cái gì? Hả? Anh sẽ cầm dao phay chém bà xã của anh sao?"

Thật là khôi hài, rõ ràng chính là mình mềm yếu không muốn buông Lý Đại Huy ra, hiện tại lại còn chạy đến trước mặt giả bộ thâm tình.

Chu Khải nghẹn lời, chợt không biết nên nói thế nào, trân trối nhìn Bùi Trân Ánh.

Bùi Trân Ánh nhìn vẻ mặt này của anh ta thì cũng hiểu được vài phần, tiếp tục châm chọc: "Coi như anh không chém cô ta, thì anh có chút khí phách nào của đàn ông hay không? Anh như vậy cùng với việc làm con rể tập đoàn Thánh Đức thì có cái gì khác biệt hả? Nhà họ Chu của anh như thế này chỉ vì thiếu ba tỷ đô la?"

Nghe vậy, Chu Khải liền trợn mắt thật to, dáng vẻ không tin được nhìn Bùi Trân Ánh chằm chằm: "Làm sao anh biết, rốt cuộc anh là ai?"

Bùi Trân Ánh lại khinh thường tiếp tục châm chọc: "Đối thủ của mình là ai cũng không biết, anh, nhất định là kẻ thua cuộc!" Nói xong liền nghênh ngang tiêu sái rời đi.

Bỏ lại Chu Khải với vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, Chu Khải nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Bùi Trân Ánh biến mất.

Chu Khải quay lại phòng bệnh, Lý Lệ nhìn dáng vẻ buồn bực không yên lòng của anh, "Khải, anh làm sao vậy?"

Ngay cả Chu Kỳ cũng nhìn không nổi: "Sẽ không phải là vừa bị thằng tiện nhân Lý Đại Huy câu mất hồn rồi chứ?"

Chu Khải hoàn hồn đúng lúc nghe được câu này, lập tức hét lớn: "Chu Kỳ, em nói cái gì?"

Chu Kỳ uất ức: "Thế nào, em nói sai sao, vậy anh nói đi, cậu ta không bị làm sao, tại sao còn không chịu xuất viện, tại sao còn ở cùng một bệnh viện không chịu rời đi, chẳng lẽ không phải là vì mượn cơ hội này để quyến rũ anh sao?"

Chu Khải cảm thấy nhức đầu vỗ vỗ lên trán, thấp giọng nói: "Em nói bậy bạ cái gì, Lý Đại Huy ở cùng với Bùi Trân Ánh, nói không chừng thật sự là có vấn đề gì đó."

Chu Kỳ khinh thường nói: "Bùi Trân Ánh? Anh ta? Trừ bộ dạng đẹp trai ra thì anh ta còn có cái gì khác? Căn bản cũng giống như Lý Đại Huy, nói không chừng chính là được phụ nữ nuôi thành mặt trắng, anh ta cùng thằng tiện nhân Lý Đại Huy ở chung một chỗ, có thể có chuyện gì tốt."

Chu Khải cũng bắt đầu cho là như vậy, người bình thường nhìn Bùi Trân Ánh trắng trẻo đẹp trai thì tất yếu cũng sẽ nghĩ như vậy, chính là được phụ nữ nuôi thành mặt trắng.

Nhưng mà, nhớ lại vừa rồi ở trong văn phòng của viện trưởng, thái độ của viện trưởng đối với Bùi Trân Ánh là một mực cung kính, chẳng hiểu tại sao, lần đầu tiên trái tim Chu Khải có một dự cảm xấu.

Thấy Chu Khải không nói lời nào, Lý Lệ ngồi trên giường lặng lẽ đưa tay kéo anh, ngữ điệu chua xót van xin: "Khải, anh không bỏ được cậu ấy sao? Cho dù cậu ấy ác độc hại chết con của chúng ta, anh cũng vẫn thiên vị cậu ấy sao? Khải, em cầu xin anh công bằng với em một chút, không sai, em gả cho anh là lỗi của em, mất con xem như là báo ứng của em thì tại sao, cái giá phải trả là sinh mệnh của con chúng ta mà vẫn không thể khiến anh tỉnh ngộ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi