HÔNG MÔN YẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim Lý Đại Huy cười lạnh, 'chị? Chính là cô ta sao?'

'Mẹ, chắc mẹ cũng không nghĩ tới, có một ngày, người mà mẹ tự tay dẫn vào cửa làm chị của con, sau khi mẹ rời khỏi nhân gian, cô ta sẽ đối xử như thế này với con trai của mẹ.'

'Nếu biết thân phận thật của mình, chắc hẳn, cô ta cũng không cam tâm đi!'

Ngồi bên cạnh, Chu Châu lo lắng nhìn Lý Đại Huy, tại sao Lý Đại Huy lại như vậy, ánh mắt nhìn qua rất kinh khủng, cô chưa bao giờ nhìn thấy Lý Đại Huy như thế này.

"Hwi Hwi! Hwi Hwi!"

Bên tai truyền tới giọng của Chu Châu, Lý Đại Huy giật mình, nhìn sang thấy Chu Châu đang lo lắng cho mình, Lý Đại Huy khẽ mỉm cười: Không có việc gì đâu, cũng đã kết thúc rồi, không phải sao, ngày hôm đó ở tiệc cưới, mình đã quyết định buông tay rồi!

Trái tim Chu Châu run lên: "Tiệc cưới? Lý Đại Huy biết rồi sao? Sao bây giờ mới nhắc tới? Là ai dám nói cho cậu ấy biết?"

Lý Đại Huy nhìn Chu Châu cắn răng có phần miễn cưỡng liền bật cười: "Được rồi, mình biết mọi người sợ mình biết sẽ đau lòng, cho nên mới cố ý gạt mình, nhưng cậu có biết không, có người thúc giục mình phải tới đó tận mắt chứng kiến hôn lễ của hai người họ."

Nghe vậy, Chu Châu cũng hiểu, nhớ đến gương mặt dối trá của Lý Lệ, tức giận nói: "Cái con người chết bầm này, chính là cô ta, thật không nghĩ đến cô ta lại độc ác như vậy, mắt Chu Khải đúng là bị mù mới đi coi trọng loại con gái như vậy". Nói xong liền rút lại tờ báo trên tay Lý Đại Huy, nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Lệ trên đó, hận không thể xé rách mặt cô ta như xé rách tờ báo này: "Cái con người chết bầm này, cái gì mà thiên kim tiểu thư, cái gì mà đoan trang, dịu dàng, tất cả đều là cái rắm, các người đều bị mù hết rồi!"

Nhưng, bài báo này lại đánh giá rất cao về Lý Lệ.

'Nhưng mà, thân phận của Lý Lệ bị bại lộ rồi? Sao cô ta dám? Không sợ tin tức Lý Thánh đức tham ô bị truyền ra ngoài sao, không phải sẽ làm cô ta khó xử hay sao?'

'Hay là, vụ án đó đã có manh mối mới rồi?'

Nhớ tới khi còn bé, cậu vĩnh viễn là đứa bé vĩ đại nhất trong mắt ba, Lý Đại Huy nhỏ nhắn ngồi trên vai ba, có thể nhìn thấy mọi cảnh vật xung quanh, trong lòng rất hài lòng, rất thỏa mãn.

Nhưng mà bây giờ, cậu tình nguyện lựa chọn điều đó chưa từng xảy ra!

Sao lại ngồi ngây ra đó, điện thoại vang lên cũng không nghe? Giọng nói của tổ trưởng cắt đứt suy nghĩ của Lý Đại Huy. Đầu tiên cậu liếc mắt nhìn tổ trưởng đang đứng trước mặt mình, sau đó bất tri bất giác cười, đến khi phản ứng kịp mới cuống quít nghe điện thoại, còn không ngừng cười cười nói xin lỗi với tổ trưởng. Chờ tổ trưởng đi xa rồi, Lý Đại Huy mới lấy giọng: "Dạ, Alo?"

Đầu dây bên kia, một giọng nói già nua nhưng đầy uy nghiêm vang lên: "Cậu Lý, không biết hôm nay cậu Lý có thể bớt chút thời gian đến thăm nhà họ Chu không?"

Lý Đại Huy nghe được giọng nói xa lạ này, đầu tiên là sững sỡ, sau đó nghe được ba chữ nhà họ Chu mới nhớ ra, đây là giọng của ông Chu, cậu hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Chu lão gia sẽ gọi điện thoại cho cậu.

"Ông Chu, thật xin lỗi, công việc của tôi hôm nay hơi nhiều, hơn nữa, hôn lễ của học trưởng, ngày hôm đó, tôi cũng đã tự mình đến chúc mừng rồi". Ngụ ý chính là, ông Chu, tôi dường như không có Lý do gì để dây dưa với nhà họ Chu của ngài.

Ở đầu dây bên kia, Chu lão gia khẽ cười, Lý Đại Huy rất hoài nghi, chân mày nhíu chặt lại, "Ha ha ha, cậu Lý, tôi cũng chỉ muốn mời cậu đến nhà họ Chu dùng một bữa cơm thôi, không có ư tứ gì khác, được rồi, bỏ chuyện cá nhân qua một bên, cậu Lý coi như vì lần hợp tác này đi tới gặp khách hàng, có gì không nên?"

Lý Đại Huy kinh sợ, đúng rồi, lần này nhà họ Chu là khách hàng lớn của công ty, bởi vì lần trước mình đắc tội với Chu Kỳ, mấy ngày nay cũng không thấy nhà họ Chu có động tĩnh gì, cậu cũng đã cảm thấy yên tâm được phần nào. Nhưng bây giờ, nếu như cậu không đến mà nhà họ Chu không muốn hợp tác nữa, như vậy cậu cũng không cần đến công ty lăn lộn nữa rồi!

"Như thế nào?" Ông Chu tiếp tục hỏi.

Lý Đại Huy cười lạnh, nhàn nhạt nói: "Được!", Nhà họ Chu các người, tôi không muốn dây dưa cùng các người, không ngờ các người lại tìm tới cửa.

Cậu nói với tổ trưởng mình phải đi tới nhà họ Chu.

Nơi này nhìn khá quen – biệt thự của nhà họ Chu, cậu thích nơi này từ lần đầu tiên cậu tới đây, lần đó, Chu Khải dẫn cậu tới gặp người lớn trong nhà, không ngờ cậu vừa đến liền bị khuất phục, vốn là thấp thỏm không yên vì sắp gặp cha mẹ chồng tương lai, nhưng bây giờ, chỉ còn là uất ức.

'Ngày hôm nay, còn muốn ra uy với cậu sao?'

Người giúp việc thấy Lý Đại Huy đứng ngoài cửa liền vội vàng chạy tới: "cậu Lý, lão gia đang đợi cậu ở bên trong."

Lý Đại Huy khẽ vuốt cằm: "Cảm ơn". Giống như một cậu Hoàng tử, bước đi ưu nhã, mỗi bước đi đều đáng giá ngàn vàng.

Nhà họ Chu các người cho rằng tôi là người dễ bị ức hiếp sao? Như vậy tôi sẽ cho các người nhận thức rõ, thế nào mới chân chính là một thiên kim tiểu thiếu gia.

Tiếng giày da thanh thúy vang lên truyền đến tai những người ngồi trong phòng khách, bà Chu vốn dĩ đang uống trà, động tác liền dừng lại, ý cười trong mắt từ từ thay thế bằng một tia khinh bỉ, sau đó vẫn niềm nở tiếp đón những người cao quư ngồi bên cạnh, nở nụ cười thân thiết. Lý phu nhân thì ngược lại, nghe được những âm thanh này liền liếc nhìn ra cửa, một giây sau, động tác uống trà cũng có chút mất tự nhiên, hai phu nhân mặc lễ phục ngồi bên cạnh nhìn theo ánh mắt của bà, cùng dần dần thấy không được tư nhiên.

Chỉ thấy một cậu trai mặc âu phục màu trắng, tóc được chải gọn gàng, trang sức trang nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn, càng nhìn càng thấy cậu trai ấy xinh đẹp động lòng người, chân mang đôi giày da màu bạc khảm kim cương, dáng người hoàn mỹ dưới ánh mặt trời càng tôn thêm một tầng hào quang.

Đúng là cao quý, xinh đẹp động lòng người!

Chu phu nhân ngồi quay lưng về phía cửa chính, khi Lý Đại Huy đến bà cũng biết, nhưng tại sao những người ở đây đều ngạc nhiên nhìn ra cửa? Chẳng lẽ có nhân vật lớn nào tới nhà?

Nghi ngờ quay đầu nhìn ra cửa chính, khi nhìn thấy cậu trai mặc âu phục màu trắng này bà vẫn chưa nhận ra là Lý Đại Huy, chỉ cảm thấy kinh ngạc: "Wow, đây là thiếu gia nhà ai?"

Sau khi nhìn kỹ lại thấy quen mắt, lại liếc thấy con trai mình ngồi trong góc, ánh mắt mê luyến thì mới nhớ ra, Lý Đại Huy?

Ánh mắt hâm mộ liền thay đổi, Lý Đại Huy, cậu mặc như vậy tới đây là muốn khiêu chiến với nhà họ Chu chúng tôi sao?

Lý Đại Huy vừa mới ra trận, tất cả những người ở đây đều không ai sánh kịp.

Khi nhìn thấy trong sân đỗ không ít xe hơi sang trọng cậu cũng đă biết, hôm nay nhà họ Chu mở Hồng Môn Yến. Vào không khách thấy mọi người ăn uống linh đình, cười nói vui vẻ, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên, kỳ thật, mười phần đều là trào phúng mà nhìn bọn họ.

Nhà họ Chu mấy người, nghĩ mình là đệ nhất Thành phố G này sao?

Ở thành phố A, đến đất chôn thây, nhà họ Chu các người cũng không có đâu! Thật là buồn cười.

Chu Kỳ ngồi trong góc, thấy bạn trai ngồi bên cạnh mình nhìn chằm chằm vào Lý Đại Huy thì cắn răng nghiến lợi, cô thật không phải là đèn đă cạn dầu!

Ông Chu ở trên lầu hai thấy Lý Đại Huy vừa vào, mọi người đều bắt đầu luống cuống, ông cũng có chút nghi ngờ, nhìn đi nhìn lại, dù có nhìn thế nào cũng thấy Lý Đại Huy không giống một cậu trai lớn lên trong một gia đình bình thường, mà còn có điểm giống như một cậu hoàng tử cao quý. Chẳng lẽ, ông thật sự đã nhìn lầm?

Nhớ tới ngày hôm đó, trên người Bùi Trân Ánh cũng có phong cách cao quý như thế này!

Nhưng, thuộc hạ của ông vừa mới báo cáo, Bùi Trân Ánh chỉ là một cô nhi, phần thân nhân đều để trống không điền.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi