MÀN TỎ TÌNH ĐẸP NHẤT LỊCH SỬ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợt Lý Đại Huy cảm thấy mới vừa rồi những người Nhật Bản kia khả ái hóa thành lạnh lùng, hình như những người kia nhìn cậu với ánh mắt bài xích nồng nặc. Không có Bùi Trân Ánh, cậu liền cảm thấy luống cuống.

Tìm nhiều lần ở tấ cả mọi nơi, nhìn những khuôn mặt xa lạ mang theo ánh mắt lạnh lùng, ven đường còn có mấy những con gấu người phát ra truyền đơn.

Chợt Lý Đại Huy không nhịn được ngồi chổm hổm trên đất khóc, không thích loại cảm giác trống rỗng này. Bùi Trân Ánh, anh đang ở đâu, em không cần phải xa anh.

Một trong những con gấu người màu vàng nhạt giật giật, Bùi Trân Ánh rất bất đắc dĩ, vốn hảo hảo chơi trò chơi tìm người, thế nhưng cậu trai nhỏ lại không có tính nhẫn lại trực tiếp khóc rồi. Đưa cánh tay mập mập vỗ vỗ đầu gấu của mình, đôi mắt xuyên thấu qua mắt gấu nhìn Lý Đại Huy ngồi chổm hổm trên đất khóc giống như đứa bé, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, tim của anh đúng là quá mềm, nhìn cậu rơi lệ liền không được, xem ra sau này nhất định trở thành người bị vợ quản nhất tộc mất.

Có chút khó khắn nện từng bước chân đi qua, sau đó khom lưng cúi xuống xoa đầu Lý Đại Huy. Vốn Lý Đại Huy đang khóc đến lợi hại cảm thấy có người chụp đầu mình, trong nội tâm liền vui vẻ, ánh mắt hiện ra vui mừng. Ý thức được tay bắt được một cánh tay lông xù, chợt ngây ngẩn cả người. Cảm giác rất không đúng, đây là bắt được cái gì nha, liền sợ hãi lập tức ném đi. Ngẩng đầu lên nhìn, bị giật mình ngã người về sau khi nhìn thấy một con thú đầy lông lá.

Sau đó Bùi Trân Ánh liền bất đắc dĩ đưa tay ra kéo cậu, nói một tiếng: "Chỉ đi tìm người thôi mà em cũng có thể khóc."

Lý Đại Huy nghe được âm thanh rất quen, sau đó nhìn chằm chằm gấu lớn, ánh mắt chăm chú, cảm thấy ánh mắt bất đắc dĩ cùng cưng chiều của ai đó, cậu chầm chậm mở to mắt: "Bùi Trân Ánh?" tiếng của cậu rất đáng thương, thận trọng thăm dò.

Bùi Trân Ánh bất đắc dĩ, Lý Đại Huy liền nhìn thấy gấu lớn gian gật đầu một cái, vừa gật đầu vừa nghe được âm thanh của Bùi Trân Ánh: "Em nói ngộ nhỡ một ngày anh bị vu bà sử dụng ma pháp bị biến thân, đoán chừng dù là anh đứng ở trước mặt em, em cũng không nhận ra mất."

Mắt Lý Đại Huy long lanh nhìn Bùi Trân Ánh, càng nhìn càng kích động, thật tốt, cậu tìm được Bùi Trân Ánh rồi sao? Sau đó lập tức nhảy dựng lên ôm gấu lớn Bùi Trân Ánh.

"Bùi Trân Ánh, em sai lầm rồi, từ nay về sau anh cũng không cần loại trò chơi này, em cũng không cần anh rời đi...... Anh mãi sống bên cạnh em có được không?"

Lần này Lý Đại Huy đã trải qua đại bi đại hỉ, tâm tình kỳ cục đến cỡ nào rồi. Đầu tiên là bi thương nhìn dòng người khóc đến ruột gan đứt từng khúc, sau đó lại xuất hiện làm cho người ta kinh ngạc, Bùi Trân Ánh, anh thật khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.

Gấu lớn Bùi Trân Ánh dang rộng hai tay ôm Lý Đại Huy để phòng ngừa cậu ngã xuống. Lý Đại Huy dùng sức lấy đầu gấu trên đầu Bùi Trân Ánh xuống, sau đó liền thấy Bùi Trân Ánh bên trong mồ hôi sớm chảy đầy mặt, tóc bị mồ hôi dính chặt, từng giọt từng giọt. Trên mặt vì nóng bức cũng xuất hiện một tầng đỏ ửng, Lý Đại Huy nhìn không nhịn được bật cười. Bùi Trân Ánh đời này luôn xuất hiện với hình tượng cao quý bức người, có khi nào có bộ dạng này.

Bùi Trân Ánh nhìn nụ cười của Lý Đại Huy, dáng vẻ ta đây hả hê, sau đó liền im lặng trừng mắt một cái, hiện tại em cười, rồi đợi đến khi về xem em cười không nổi nữa.

Lý Đại Huy liếc nhìn gấu lớn Bùi Trân Ánh dùng tay móc vào bụng, móc thật lâu, sau đó trong ánh mắt tò mò của Lý Đại Huy móc ra một hộp nhung nhỏ màu đỏ. Lý Đại Huy nhìn bộ dáng kia, lập tức ngây dại, không thể nào?

Bùi Trân Ánh dùng đôi tay gấu của mình vất vả mở hộp nhung ra, sau đó một chiếc nhẫn kim cương tám cara tỏa sáng lấp lánh xuất hiện ở trước mặt Lý Đại Huy. Hình dáng chiếc nhẫn vô cũng đơn giản, trên vòng tròn khắc hoa văn đơn giản, ở giữa hoa văn đính một viên kim cương thật to. Viên kim cương kia lại rất đặc biệt, hình trái tim xinh đẹp.

Chiếc nhẫn kia rất đẹp, khiến cho Lý Đại Huy có cảm giác không thành thật, sau đó nhìn khóe miệng Bùi Trân Ánh chứa một nụ cười nhẹ nhàng quỳ một chân xuống đất nói: "Hwi Hwi, anh yêu em, từ lúc bắt đầu em xuất hiện trước mặt anh, anh đã yêu em 17 năm. Mười bảy năm này anh khi dễ em, cưng chiều em, đều nói lên một điều rằng anh yêu em. Dù em có bỏ đi trong bốn năm, anh vẫn yêu em. Gả cho anh đi, xin em cho con đường theo đuổi vợ trong mười bảy năm của anh một dấu chấm trọn vẹn."

Lý Đại Huy trực tiếp ngây dại, nhìn ánh mắt tràn ngập nghiêm túc của Bùi Trân Ánh, Lý Đại Huy biết, Bùi Trân Ánh chưa bao giờ dùng ánh mắt đó để nói giỡn, nhưng tại sao lại là hôm nay?

Không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu, lúc này trên đường Tokyo một chàng trai anh tuấn đẹp trai cầm chiếc nhẫn kim cương đắt giá cầu hôn, chuyện này lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Có người còn trực tiếp lấy điện thoại di động ra lưu lại khoảnh khắc này.

Cũng cùng chứng kiến là người yêu xinh đẹp của chàng trai anh tuấn này.

Tầm mắt của Lý Đại Huy dần dần mờ đi, hôm nay chuyện gì xảy ra? Thế nào lại luôn muốn khóc đây? Đột nhiên Lý Đại Huy cảm thấy hôm nay nước mắt của mình nhiều không thể tưởng tượng được, không hề giống mình chút nào.

Mọi người vây quanh bọn họ đồng loạt nói tiếng Nhật mà cậu không hiểu: "Gả cho hắn đi."

Khóe miệng Bùi Trân Ánh nhếch lên cười thành tiếng phiên dịch cho cậu: "Bọn họ đang nói..., em hãy gả cho anh."

Lý Đại Huy không nhịn được dùng ánh mắt cáu giận liếc Bùi Trân Ánh, dáng vẻ thẹn thùng vô hạn. Bùi Trân Ánh liền cười, trực tiếp lấy cầm chiếc nhẫn kia ra, lại chợt nhận ra hiện tại tay mình là tay gấu, không lấy ra được chiếc nhẫn nhỏ nhắn, bất đắc dĩ nhìn Lý Đại Huy, trực tiếp đưa tay ra sau lưng kéo khóa ra, giải phóng chính mình, cầm chiếc nhẫn kim cương do anh tỉ mỉ thiết kế đeo vào ngón tay của Lý Đại Huy.

Sau đó nhẹ nhàng hôn lên bàn tay trắng noãn của Lý Đại Huy, thâm tình khẩn thiết nhìn Lý Đại Huy nói: "Em hiện tai đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi, không cho phép đổi ý."

Lý Đại Huy cười cười nhìn chiếc nhẫn kia, gật đầu một cái, hiện tại cậu không thể nói thành lời.

Người bên cạnh có lẽ không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy Lý Đại Huy đeo chiếc nhẫn kia cũng biết cầu hôn thành công, vỗ tay chúc mừng.

Hiện tại Bùi Trân Ánh nóng sắp chết rồi, Lý Đại Huy đeo nhẫn xong, Bùi Trân Ánh trực tiếp nhảy ra khỏi da gấu. Mọi người lúc này mới thấy được đại suất ca đẹp trai bức người trước mắt thì ra cũng là một thân sĩ thành công đi giày tây.

Đêm đã khuya, Lý Đại Huy bị Bùi Trân Ánh nắm tay đi dạo lung tung ở đương phố Tokyo. Khi trở lại khách sạn Lý Đại Huy trực tiếp vào toilet, ngồi trên bồn cầu ngẩn cười nhìn chiếc nhẫn trên tay, càng nhìn càng thích. Đây là nhẫn Bùi Trân Ánh tự tay thiết kế, viên kim cương này là khi Bùi Trân Ánh tuần tra ở châu Phi vô tình phát hiện được. Chiếc nhẫn này trực tiếp đại diện cho Bùi Trân Ánh thật lòng với cậu. Lý Đại Huy nhìn chiếc nhẫn ngẩn người, nụ cười trên khóe miệng càng lớn.

Chờ lúc đi ra bất tri bất giác đã trôi qua hai giờ rồi. Tối nay không biết Bùi Trân Ánh đang làm gì, đặc biệt có kiên nhẫn. Lý Đại Huy ở bên trong khi tỉnh hồn lại phát hiện đã qua nửa giờ, nhanh chóng tắm qua rồi đi ra liền nhìn thấy Bùi Trân Ánh đang ngồi trước máy tính ngẩn người.

Lý Đại Huy cảm thấy buồn bực, Bùi Trân Ánh có khi nào ngẩn người?

Đi tới mới phát hiện ra anh đang nhìn một tấm hình, trên hình là......

Chu Khải?

Lý Đại Huy nhìn thấy tấm hình kia không tự chủ nhíu mày lại, bởi vì trên tấm hình kia không chỉ có Chu Khải, còn có một người tiểu thụ có động tác thân mật với Chu Khải, người đó đang nghiêng mặt, không phải là cậu thì là ai?

Lý Đại Huy không dám tin, ảnh này sao lại có ở trong máy tính của Bùi Trân Ánh, chuyện gì vậy?

Phóng đại hình lên, cũng không nhận ra bộ dạng của cậu?

Nhưng nhìn Chu Khải trần trụi nửa người trên nằm ở phía sau cậu trai dáng vẻ nỗ lực, bộ mặt cậu giá đó nhìn thật là chói mắt. Lý Đại Huy càng nhìn càng kinh hãi, nhìn vài tờ, mỗi tờ đều là người tiểu thụ kia cùng Chu Khải kích tình. Bối cảnh hình như là trong một khách sạn, hai người cứ như vậy trống trơn ở chung một chỗ thân mật như người tình.

Phản ứng đầu tiên của Lý Đại Huy là nhìn Bùi Trân Ánh, đầu lập tức nghiêng nhìn anh, có chút vội vàng, vội vàng nghĩ hỏi ý tứ của anh, có tin người tiểu thụ kia không phải là cậu hay không?

Bùi Trân Ánh híp mắt lại nhìn hỉnh ảnh trước mắt, không biết đang nghĩ cái gì, cũng không nhìn ra ý tưởng trong lòng anh, vậy làm sao bây giờ?

Lý Đại Huy trực tiếp chỉ vào người tiểu thụ trong màn hình: "Anh cảm thấy người bên trong này là em?"

Bùi Trân Ánh híp mắt nhìn hình, hồi lâu sau mới thở dài, xoay đầu lại nhìn Lý Đại Huy: "Em cảm thấy là ai gửi cho anh loại hình này?"

Bùi Trân Ánh thật sự rất muốn vỗ đầu Lý Đại Huy nói cho cậu biết: Hwi Hwi, trong óc em đều là nước tương hay sao?

Nhưng anh không có nói. Anh đã nghĩ rất lâu, ai gửi loại hình này cho anh vừa nhìn cũng biết, nhưng làm sao lại gửi hình này cho anh? Có mục đích gì, có phải hay không muốn anh nhìn thấy hình ảnh Lý Đại Huy và Chu Khải thân mật, chính là muốn bỏ Lý Đại Huy? Lý Đại Huy vừa nghe liền hiểu, trong lòng cậu thở một hơi dài, vì Bùi Trân Ánh tin tưởng mà khai tâm:

"Cám ơn anh Bùi Trân Ánh, cám ơn anh đã nguyện ý tin tưởng em."

Bùi Trân Ánh bất đắc dĩ nhìn Lý Đại Huy như vậy, đưa tay vỗ đầu Lý Đại Huy như vỗ Tiểu Yêu. Thật ra thì loại chuyện này suy nghĩ một chút liền hiểu, trên thế giới này có bao nhiêu người dáng dấp giống nhau, nhưng tại sao mấy tấm hình này chỉ có mặt bên của người tiểu thụ kia?

Có phải nói lên người tiểu thụ này có mặt bên cực kỳ giống Lý Đại Huy hay không?

Bùi Trân Ánh không ngốc, lúc đầu khi nhìn thấy hình này anh có tức giận, sau đó đại não liền hoạt động, đầu tiên gửi hình cho Bùi Tiểu Tam điều tra thời gian cụ thể. Bởi vì những hình này đều là thật, cho nên sẽ xuất hiện một số tin thật. BùiTiểu Tam căn cứ từ những thông tin của hình tìm được địa chỉ, tra được thời gian được chụp. Bùi Trân Ánh kết luận, mấy ngày đó Bùi Trân Ánh và Lý Đại Huy như hình với bóng, chưa từng thấy Chu Khải.

Sau đó điều tra khách sạn biết được, ngày đó đúng là Chu Khải có mang theo một người tiểu thụ đến, chỉ là không rõ là ai. Một loạt thông tin được điều tra rõ, đại não Bùi Trân Ánh bắt đầu hoạt động, là do Lý Lệ làm?

Mục đích?

Dĩ nhiên là muốn anh vì hành động không kiểm soát của Lý Đại Huy mà vứt bỏ cậu, hai người sau một buổi tối thương lượng liền quyết định tương kế tựu kế.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Đại Huy một mình một người mang theo một cái mắt kính lớn xuất hiện ở sân bay thành phố A, không ít ký giả truyền thông không biết từ đâu nghe được thông tin đã mai phục ở sân bay từ sớm. Mọi người đều chờ đợi chuyến bay sớm nhất từ Nhật Bản đến thành phố A, chờ nhìn thấy Lý Đại Huy và Bùi Trân Ánh xuất hiện.

Lý Đại Huy vẻ mặt tái nhợt tóc tùy ý khoác lên đầu vai, đeo mắt kính có thể che phân nửa khuôn mặt xuất hiện, đám ký giả lập tức xông tới.

Lý Đại Huy sợ hết hồn khi nhìn thấy trận chiến này, cậu muốn nói tại sao ư? cậu không phải minh tinh, dù tình cảm của cậu và Bùi Trân Ánh thật sự có vấn đề thì như thế nào?

Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, làm sao lại khiến mọi người chí ý đến đời sống tình cảm của hai người?

"Lý tiểu thiếu gia, nghe nói cậu và Bùi tiên sinh cùng đi Nhật Bản, tại sao lại không cùng trở lại?"

"Nghe nói tình cảm giữa cậu và Bùi tiên sinh xuất hiện rạn nứt, có phải có tiểu tam xuất hiện hay không?"

"Lý tiểu thiếu gia, thực không dám dấu diếm, chúng tôi nhận được thông báo cậu với bạn trai cũ Thiếu gia Chu Khải của Chu thị tro tàn lại cháy, xin hỏi có phải thật sự là như vậy không? Đã có nhân chứng chứng thực chính mắt nhìn thấy cậu cùng Chu Khải xuất hiện ở bên ngoài, có hành động thân mật. Lý tiểu thiếu gia cậu không phải đã biết Chu Khải đã kết hôn rồi sao? Xin hỏi, cậu có cảm thụ gì khi bây giờ trở thành người thứ ba trong hôn nhân của người khác?"

"Lý tiểu thiểu gia, nghe nói trước kia cậu và Chu Khải lui tới trong hai năm. Sau lại bị Lý Lệ nhúng tay vào, nhưng vậy hành động bây giờ của cậu là trả thù hay sao? Lý tiểu thiếu gia mời cậu nói tâm tình của mình lúc này!"

"Lý tiểu thiếu gia, Bùi tiên sinh có phải rất thất vọng về cậu?" hay không

Lý Đại Huy cảm giác mình bị đám ký giả này làm phiền đến chết rồi, thật sự rất muốn nói với đám ký giả lắm mồm này một câu: "Tình cảm của chúng tôi XXX các ngươi chuyện gì?"

Nhưng không được, Lý Đại Huy nhịn, những ký giả kia vẫn chụp hình, ánh đèn chiếu vào mặt Lý Đại Huy, Lý Đại Huy theo bản năng giơ tay lên ngăn lại, tránh cho bản thân bị ánh đèn quá sáng quá mà đâm mù mắt. Kết quả giơ tay lên khiến mọi người thấy trên ngón tay vô danh của Lý Đại Huy có một viên kim cương sáng láng kia.

Đám ký giả chợt dừng lại, các loại vấn đề sắc bén lại được đưa ra: "Lý tiểu thiếu gia, cậu đã nhận nhẫn cầu hôn của Bùi tiên sinh sao? Vậy sao cậu còn chưa từ bỏ ý định nhúng tay vào hôn nhân của Chu Khải và Lý Lệ? Lý tiểu thiếu gia không sợ Bùi tiên sinh vì vậy mà bỏ cậu hay sao?"

Lý Đại Huy trực tiếp coi như không nghe thấy, cái gì cũng thế, còn là người thứ ba nhúng tay vào? cậu? Người thứ ba?

Đùa gì thế, Lý Lệ thật sự vì lợi ích của cô ta mà không chừa thủ đoạn nào nha, còn có ký giả càng lớn mật, trực tiếp đưa ra câu hỏi: "Lý tiểu thiếu gia, xin hỏi chiếc nhẫn cậu đang đeo là Bùi Trân Ánh đưa hay là Chu Khải đưa?"

Cũng không thể trách những ký giả này tò mò, bởi vì từ chiếc nhẫn này thật sự không nhìn ra được là ai đưa, cậu nói là Bùi Trân Ánh đưa, đối với Bùi Trân Ánh mà nói, đưa viên kim cương tám cara có chút nhỏ? Đối với Chu Khải mà nói giá trị con người Chu Khải lại có chút không bằng, rốt cuộc là ai đưa? Hoặc là nói, căn bản không phải là của hai người đàn ông này đưa, nghe nói bên ngoài Lý tiểu thiếu gia còn rất nhiều đàn ông mà.

Lý Đại Huy thật vất vả mới rời khỏi được sân bay, cậu vừa mới ra khỏi sân bay những ký giả kia liền bị an ninh chạy tới ngăn cản kịp thời, sau đó Lý Đại Huy liền vào trong xe đã được chuẩn bị sẵn, đóng kín cửa. Nhìn những ký giả vẫn còn vỗ ở bên ngoài, Lý Đại Huy bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói với tài xế trước mặt: "Lái xe, đi đến nhà họ Lý."

Tài xế trước mặt đeo một mắt kính thật to, toàn thân màu đen anh tuấn, thấy bộ dáng Lý Đại Huy như trút được gánh nặng liền không nhịn được cười, hắng giọng mở miệng: "Trận chiến như vậy mà đã mệt mỏi?"

Lý Đại Huy vẫn còn đang cử động cái cổ cứng ngắc của mình, vừa nghe âm thanh của Bùi Trân Ánh có chút không dám tin, nằm ở trên ghế nhìn tài xế đang lái xe, sau đó liền hét lên một tiếng: "Bùi Trân Ánh!"

Làm sao anh có thể tới thành phố A trước cậu được? Hơn nữa còn tự mình giả làm tài xế tới đón cậu?

Bùi Trân Ánh vừa lái xe vừa quan sát một đám chó săn phía sau, sau khi bỏ rơi tất cả ký giả anh mới giảm tốc độ nói: "Anh hôm qua bay đến Hongkong, sau đó bay thẳng về. Anh lo lắng em sẽ không ứng phó được, dù sao đám chó săn này chỗ nào cũng nhúng tay vào." Bây giờ nhìn lại, đúng là anh tới đúng rồi, mặc dù chỉ có thể nhìn Lý Đại Huy bị đám lý giả kia vây quanh, nhưng dầu gì mình cũng ở bên người cậu, như vậy tối thiểu có thể cho anh một chút lòng tin.

Lý Đại Huy ở phía sau nghe thấy liền cảm động, ngồi máy bay như vậy rất mệt mỏi, trực tiếp xoa bóp bả vai anh, đau lòng nói: "Anh khổ cực rồi, trước không phải nói tốt lắm hay sao, anh theo kế hoạch công tác, ngày mai mới trở về mà. Hôm nay em một mình trở lại là tốt rồi."

Bùi Trân Ánh cười cười: "Không có việc gì, trước hết tối nay em vẫn nên ở nhà họ Ly, hôm nay ký giả còn rất nhiều, đoán chừng là đợi tin truyền ra, mấy ngày gần đây em cứ ở nhà họ Lý nha. Anh tin tưởng, những ký giả to gan cũng không dám tới nhà họ Lý chặn em."

Lý Đại Huy liền cong môi không vui: "Làm gì mà để cho em tới nhà họ Lý, ký giả không dám nhìn chằm chằm vào nhà họ Lý chẳng lẽ bọn họ không dám nhìn chằm chằm nhà họ Bùi? Tại sao không để cho em tới ngây ngô ở nhà họ Bùi, tại sao vậy?" Lý Đại Huy cách ghế ngồi kéo lấy cổ áo của Bùi Trân Ánh bắt đầu tra hỏi.

Bùi Trân Ánh kịp thời dừng lại: "Đó không phải là vì để cho kẻ địch của chúng ta càng thêm tin tưởng hay sao? Em mà ở nhà họ Bùi kẻ địch sẽ hoài nghi, em trực tiếp trở về nhà họ Lý không phải sáng tỏ việc giữa hai chúng ta có vấn đề hay sao?"

Lý Đại Huy biết, nhưng Lý Đại Huy không vui chút nào, buông Cổ áo Bùi Trân Ánh ra, ngồi lại ghế sau thở dài: "Anh nói thế lực của chúng ta cũng đủ rồi, nhưng bây giờ lại vì một Lý Lệ mà diễn trò, rõ là......,có đáng giá không?"Lý Đại Huy thật sự không muốn cùng Lý Lệ làm ầm ĩ lên như vậy, cậu chỉ muốn chém Lý Lệ một đao, sau đó coi như chuyện gì cũng không tồn tại. Nhưng hiện tại không được, tại sao?

Bởi vì trong lòng Bùi Trân Ánh muốn chơi, anh cũng muốn lập tức chém chết Lý Lệ, nhưng đối với người như vậy, một đao chém chết không dễ dàng, còn phải diệt trừ tận gốc của cô ta. Anh cũng muốn lập tức cưới Lý Đại Huy, hơn nữa có thể ở trước mặt công chúng không cố kỵ biểu đạt cậu là người yêu của mình. Nhưng Hwi Hwi vợ anh thật đáng yêu, có rất nhiều con gián đáng chết ước ao ghen tỵ, vẫn lượn quanh bên người cậu. Điều này làm cho anh_thợ săn theo đuổi con mồi_Hwi Hwi hết sức khó chịu. Anh tình nguyện tạm thời không ăn, trước hết xử lý sạch sẽ những con gián ghê tởm kia đi đã, sau đó có thể vô cùng yên tâm mà ăn đến mức xương cật không còn.

Lý Lệ đã sớm biết sáng nay Lý Đại Huy sẽ về, vấn đề xảy ra giữa Lý Đại Huy và Bùi Trân Ánh là do cô ta tiết lộ. Gần đây các đại mình tinh không nhiều, xì căng đan cũng không nhiều, các ký giả rất nhàn nhã. Quả nhiên cô cung cấp tin này khiến cho bọn họ như chó ngửi thấy mùi thịt, gấp gáp bổ nhào tới.

Lý Lệ ngồi ở trong phòng làm việc của mình nhàn rỗi nhàm chán tin tức mới nhất của thành phố A, Lý Đại Huy mới trở lại được một canh giờ đã trở thành tiểu tam bị tất cả thị dân thành phố A truy đuổi. Lý Lệ nhìn lời nói phía dưới của ký giả, càng đọc càng thoải mái. Lý Đại Huy, không phải cậu nói tôi là tiểu tam hay sao? cậu khiến tôi khó chịu, vậy hiện tại tôi liền ném cho cậu danh hiệu tiểu tam, cậu cứ chầm chậm mà hưởng thụ.

Hội đồng quản trị của Thánh Đức nghe được tin tức, cũng nửa tin nửa ngờ đối với cái tin tức này, chuyện gì đã xảy ra?

Lý Lệ tìm mấy đổng sự thương lượng chuyện Thánh Đức hợp tác với Triệu thị, nhưng mấy lão gia này còn đang suy nghĩ Bùi Trân Ánh sẽ vì mặt mũi của Lý Đại Huy mà hợp tác với Thánh Đức. Đối với tin tức đột nhiên truyền ra của hôm nay, bọn họ nguyện ý ôm thái độ đứng nhìn, xem trước một chút, không được liền trực tiếp hợp tác với Triệu thị.

Lý Lệ nhìn mấy người kia trầm tư, cười lạnh trong lòng. Những đổng sự này, mấy ngày trước đều vì chuyện của Lý Đại Huy mà nói những lời cay nghiệt với cô ta, hiện tại thì tốt rồi, Lý Đại Huy xảy ra chuyện, núi lớn làm chỗ dựa sau lưng của cậu ta cũng không còn. Nhưng mấy lão gia này vẫn còn muốn đứng nhìn. Vẫn còn ôm kỳ vọng địa vị của Lý Đại Huy trong lòng Bùi Trân Ánh, thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Lý Lệ cười cười, nhẹ nói: "Vậy cũng tốt, chính tôi sẽ nói chuyện với người phụ trách bên Triệu thị một chút."

Sau khi ra khỏi phòng làm việc móng tay dài của Lý Lệ cắm chặt vào lòng bàn tay của cô ta, Lý Đại Huy, xem ra thường ngày hình tượng của cậu trong lòng người khác tốt thật? Vậy tôi sẽ hủy diệt hình tượng của cậu trong lòng bọn hắn.

Ngày thứ hai, nguyên bản là ngày Bùi Trân Ánh quyết định trở về, trải qua chuyện ngày hôm qua Lý Đại Huy trở về cùng tin tức hai người tình được truyền bá, sớm hôm nay ký giả chạy đến sân bay chặn Bùi Trân Ánh tăng gấp đôi. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Bùi Trân Ánh chưa từng xuất hiện. Tất cả ký giả đều không chết tâm vẫn đứng chờ ở sân bay, đã đến mười một rưỡi rồi, một đồng nghiệp cắm điểm tại cao ốc R&D mới báo tin: "Bùi Trân Ánh đã sớm trở lại tổng bộ R&D rồi."

Tin tức vừa truyền ra, tất cả ký giả lại nhanh chóng chạy tới cao ốc R&D. Kết quả sau khi tới lại bị chặn ở bên ngoài không vào được. Tất cá ký giả liền ôm cây đợi thỏ, cắm điểm ở các đầu đường của cao ốc R&D. Kỳ quái là ngồi xổm tới mười giờ tối, mọi người đều đã về hết, cao ốc cũng đã đóng cửa, đại suất ca trong truyền thuyết Bùi Trân Ánh cũng không xuất hiện, mọi người lúc này mới giật mình bị Bùi Trân Ánh đùa giỡn.

Buổi trưa Bùi Trân Ánh rời khỏi công ty cũng không trở lại, người của anh làm chuyện kia rất vừa lòng, công ty cực kỳ lớn nhưng đều có nhân tài trấn giữ, tổng tài anh chỉ cần dùng điện thoại di động quản lý tài liệu, sau đó phê bình, sau đó ký tên là được. Ai nói lão bản nhất định phải ở trong công ty làm việc giống như chó?

Bùi Trân Ánh anh cũng không, một đường lái xe trở lại nhà trọ thu thập vài món vật phẩm Lý Đại Huy thường dùng, mang theo Tiểu Yêu, thay đổi hình dạng mình một phen, sau đó liền đổi một chiếc Audi tiện nghi ra cửa.

Lý Đại Huy sống ở nhà họ Lý đang tiếp nhận Lý Thăng khi dễ.

Cậu có chút buồn bực, ngươi nói tiểu tử Lý Thăng này có tật xấu gì, cậu ta nói cậu nhìn mình không vừa mắt, tại sao khi nói chuyện với mình miệng luôn có gai?

Lý Thăng cũng không biết tại sao, chính là thấy vị anh họ kém tuổi này không vừa mắt, cứ như vậy khiến bản thân mình gọi cậu là anh, tại sao?

Gần giống như dân châu Phi chạy nạn, thật là không có bản lĩnh, Lý nhị gia liền xác định ghét bỏ Lý Đại Huy nói: "cậu nhìn cậu một chút, bình thường không thấy cậu trở lại ở, lúc này thì tốt lắm rồi, bị người đàn ông từ bỏ, mới biết nhà mẹ mình tốt lắm, sớm đi chỗ nào rồi, cậu không sợ người nhà mẹ cậu đã sớm bị cho cái người tính tình lãnh huyết kia làm bị thương rồi, ai dám lưu cậu?"

Lý Đại Huy ngồi xếp bằng trên ghế sô pha xem TV, không hề có chút xíu gì dáng vẻ người bị vứt bỏ, ngược lại rất hưởng thụ, toàn bộ mái tóc dài được cuộc lại kẹp trên đầu, sau đó cầm một quả táo gặm, một tay cầm điều khiển TV chuyển kênh. Lý Thăng nhìn cậu không vừa mắt không phải một hai lần, lần này rỗ ràng bị Lý Đại Huy coi như tiếng kêu của Tiểu Yêu, bình thường khi ở nhà Tiểu Yêu kêu thì làm như thế nào?

Phương pháp xử lý của Bùi Trân Ánh chính là không để ý tới, Lý Đại Huy đau lòng, nhưng sau một thời gian dài liền phát hiện ta, tiểu tử này quá khôn khóe, không phải nói không thoải mái ở chỗ nào, chính là đang giả bộ, muốn Lý Đại Huy vuốt ve mà thôi.

Dần dà Lý Đại Huy liền luyện thành bản lĩnh, cậu muốn nghe liền nghe, không muốn nghe liền không nghe, lỗ tai của cậu cũng có thể tự động loại bỏ, không hề kém Lý Thăng nửa điểm.

Lý Thăng ở nhà họ Lý nổi danh chanh chua, bình thường với cái miệng của hắn, ai cũng không chịu nổi. Không nhịn được liền nói đôi câu có gai, cho nên đai gia Lý Thăng hắn trước nay chưa từng có người nào dám nhìn thắng. Lúc này thì tốt rồi, Lý Đại Huy trực tiếp coi như không nhìn thấy, nói chuyện với hắn cậu không thích nghe cậu có thể trách bạn, vậy cậu trực tiếp không nghe chứ sao.

Lý Thăng không chịu nổi, hắn bị coi là không khí?

Tại sao!

Vừa muốn mở miệng tiếp tục không ngừng cố gắng, Lý Đại Huy không biết trách, hưng phấn ném điều khiển ti vi chạy ra ngoài, chờ Lý Thăng phục hồi tinh thần nhìn qua thì phát hiện, Bùi Trân Ánh tới.

Nhưng mà nhìn một thân hiện tại của Bùi Trân Ánh, nhiều tiện nghe a, quả thật chính là một thân quần áo thể thao 100 đồng bán ở trên đường, ngược lại mắt đeo một cái kính to, nhưng nhìn tiếp Lý Thăng thiếu chút nữa muốn ném đi. Không phải đeo mắt kính a, đó chính là một khối nylon màu đen, trên đường cái khắp nơi đều bán, 10 đồng liền có thể tùy tiện chọn.

Nghiêm Thăng nhìn toàn thân Bùi Trân Ánh trước mắt không quá 110 đồng, lại nhìn cỗ xe rách nát Audi kia của Bùi Trân Ánh, sau đó không nhịn được ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời hạ hồng vũ rồi hả?

Hay là R&D phá sản?

Nếu không tại sao một người luôn một thân hàng hiệu trong nháy mắt liền trở thành một người không quá 100 đồng?

Lý Đại Huy cũng nhìn thấy, nhưng không thèm để ý. Hiện tại một thân đồng nhất của Bùi Trân Ánh đẹp trai ngây người, thấy Bùi Trân Ánh liền vui sướng chạy tới.

Cậu cũng biết là Bùi Trân Ánh mà, cái này gọi là cái gì, cái này gọi là tâm ý tương thông nha.

Bùi Trân Ánh cười ha hả trực tiếp chạy như bay đến bên Lý Đại Huy, cảm thấy kể từ buổi tối Lý Đại Huy không tìm được mình khóc nức nở, cậu đối với tình cảm bản thân biểu đạt càng thêm rõ ràng, là bởi vì khi tìm người đột nhiên phát hiện ra hay sao? Đột nhiên cậu phát hiện thật ra thì cậu không thể rời bỏ anh nha! Cho nên quyết định về sau nhất định ngoan ngoãn ở bên cạnh anh?

Khóe miệng Bùi Trân Ánh câu nụ cười vui mừng, nếu như là vậy, không tồi.

Sau đó Tiểu Yêu vui vẻ xuất hiện, dùng sức cọ giữa hai người, tại sao chỉ hai người ôm nhau, nó cũng muốn. Lý Đại Huy bất đắc dĩ, Tiểu Yêu đang dùng sức quấn lấy ống quần cậu.

Khom lưng ôm qua loa Tiểu Yêu, sau đó liền đứng lên lôi kéo Bùi Trân Ánh đi vào bên trong, khi đi qua Lý Thăng Lý Đại Huy trực tiếp cao ngạo không để ý tới hắn. Thôi đi, hiện tại đại gia nhà ta tới, ta mới không để ý tới ngươi.

Bùi Trân Ánh phát hiện Lý Đại Huy không thích hợp, thấy Lý Thăng mí mắt sắp rút gân, không nhịn được liền cười. Nhưng cũng không quản nhiều, tùy Lý Đại Huy đi, Lý Thăng đúng thật là cần ăn đòn.

Bùi Trân Ánh đi vào phòng của Lý Đại Huy liền trở tay ôm lấy, ngửi mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc trên người cậu, anh tràn đầy hoài niệm nói: "Rất nhớ em a, vợ bé nhỏ, em mới ở đây một đêm anh liền nhớ tới em, em nhìn tơ máu trong mắt anh đi, tối hôm qua anh một đêm không ngủ, luôn mở mắt chờ trời sáng nha. Không có em thế giới thật không có ý nghĩa."

Lý Đại Huy nhìn ký mắt của Bùi Trân Ánh, đúng vậy, tia máu kia rất nghiêm trọng, liền đau lòng nói: "Tối hôm qua em ngủ cũng không ngon, hiện tại em cũng rất mệt, vừa ở bên cạnh anh em liền an tâm."

Sau đó người người một đêm không ngủ chỉ đơn giản ôm nhau ngủ cả một buổi chiều. Đáng thương cho những ký giả ở bên ngoài đang lật tung toàn bộ thế giới cũng không tìm thấy Bùi Trân Ánh và Lý Đại Huy.

Tin tức Bùi Trân Ánh trở về nước bị hội đồng quản trị Thánh Đức biết, có người đề nghị, trực tiếp liên lạc với tổng tài R&D.

Có người phản đối, dù sao hiện tại Thánh Đức là nhà mẹ đẻ của Lý Đại Huy, có chút quan hệ. Trước kia quan hệ hai người tốt, dĩ nhiên Thánh Đức sẽ sử dụng tầng quan hệ này, nhưng đồng dạng, ngộ nhỡ quan hệ của hai người thật sự như bài báo của đám ký giả vậy phải làm như thế nào?

Bùi Trân Ánh còn có thể cho bọn họ buôn bán?

Không vì ái sinh hận muốn thu mua lại Thánh Đức là không tệ rồi.

Lý Lệ thờ ơ lạnh nhạt nhìn mấy lão gia hỏa này tranh chấp, cuối cùng nhìn đồng hồ, lười biếng nói một câu: "Được rồi, hiện tại thời gian không còn sớm, đã qua giờ tan việc rồi, cũng nên về thôi. Về vấn đề này, ngày mai lại bàn tiếp."

Khi ra khỏi phòng họp Lý Lệ liền cười, ngày mai bàn tiếp? Tốt, vậy ngày mai chờ xem kịch vui đi!

Ngày thứ hai trang đầu vẫn là chuyện của Lý Đại Huy, mấy ngày nay mỹ thụ xinh đẹp Lý Đại Huy coi như là đã chiếm hết trang đầu các tờ báo lớn rồi, vậy hôm nay là cái gì?

Sặc, đây không phải là hình khiêu dâm của Lý đại mỹ nhân hay sao? Người nào thất đức như vậy, trực tếp đem hình như vậy đăng lên.

Theo thứ tự là Chu Khải và 'Lý Đại Huy", hình ảnh và góc độ được xử lý rất tốt. Lúc này Chu Khải đưa lưng về ống kính, nhưng vấn đề là 'Lý Đại Huy' trong tấm hình vừa đúng dùng vẻ mặt mê loạn quay đầu lại, làm cho người nhìn biết là động tác kích tình.

Cả thành phố sôi trào, Lý Đại Huy trước nay luôn là hình tượng tiên tiểu nam cao cao tại thượng lập tức biến thành bộ dáng dơ bẩn không chịu nổi.

Sau đó hội đồng quản trị Thánh Đức sáng nay đặc biệt thuận lợi thông qua kế hoạch của Lý Lệ. Loại hình ảnh này của Lý Đại Huy bị lộ ra, có thể thấy những chuyện kia là thật, như vậy bên R&D thật sự không còn hi vọng rồi.

-----------lời ngoài mặt----------

Vui nhiều buồn nhiều không đơn thuần nói về Lý Đại Huy, còn cả sự kiện kia. Hiện tại Lý Lệ đang có trạng thái mừng rỡ, sau này đại bi.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi