THIẾU PHU NHÂN NHÀ HỌ CHU, THẬT LÀ HẸP HÒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Chiêu nghe vậy liền sững sờ, vẻ mặt cổ quái liếc nhìn Lý Lệ, hình như có chút khó khăn, mở miệng muốn nói lại thôi.

Lý Lệ ngồi đối diện cũng bật cười thành tiếng, giống như bạn bè lâu năm nói, "Hwi Hwi, cậu thật là thú vị nha, ở đây là quán cà phê, lấy đâu ra Phân Chồn chứ, Moka là loại cà phê cao cấp nhất rồi!" Lời nói nhẹ nhàng nhưng ý vị sâu xa, cuối cùng còn nhìn chằm chằm Lý Đại Huy, ý kia hình như là đang cười Lý Đại Huy không biết gì.

Lý Đại Huy nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Lý Lệ thì khẽ nhếch môi, Tiểu Chiêu nhìn ánh mắt Lý Lệ cũng hiểu một chút, lại nhìn vẻ mặt lơ đễnh cười ưu nhã của Lý Đại Huy, cũng hiểu không nên nói nhiều.

Ngược lại, ánh mắt nhìn Lý Đại Huy có một tia tôn trọng, giống như đối với khách hàng cao cấp: "Thật xin lỗi thiếu gia, người pha chế đặc biệt nấu Phân Chồn trong tiệm của chúng tôi hôm nay có chuyện không ở đây, chúng tôi lại không dám tùy ý động vào những đồ dùng kia", cho nên Ngụ ý, hôm nay không thể uống Phân Chồn được rồi.

Mặt Lý Lệ vì những lời này của Tiểu Chiêu mà trắng bệch, thấy ánh mắt Tiểu Chiêu nhìn mình có chút coi thường, Lý Lệ rất muốn đạp cửa bỏ đi.

Cô đúng là thất sách, không ngờ Lý Đại Huy chỉ tùy tiện gọi một ly cà phê có thể dập tắt khí thế của cô.

Nhìn lại Lý Đại Huy, vốn là nụ cười nhàn nhạt nay đã biến mất không dấu vết.

Lý Đại Huy nhìn vẻ mặt áy náy của Tiểu Chiêu, cười cười ôn hòa, giống như một tiểu thiếu gia được nuôi dạy thật tốt, giọng nói mềm mại: "Không sao, tự tôi nấu vậy, những thứ này, thật sự tôi uống không quen".

Uống không quen?

Lý Lệ miễn cưỡng duy trì nụ cười càng thêm vặn vẹo, trái tim cũng đang cười lạnh, Lý Đại Huy, cậu diễn đạt lắm, tôi thật muốn quỳ bái phục cậu nha!

Chỉ là, đôi mắt độc đoán kia chỉ lộ ra trong nhát mắt, rồi nhanh chóng xẹt qua thần thái xem kịch vui, hừ, coi như loại cà phê kia vô cùng đắt giá, người bình thường nhất định chưa từng uống, mình ở nhà họ Chu cũng chưa từng nghe qua tên của nó, Lý Đại Huy thế nhưng không biết điều mà nói tự mình đi nấu.

Lý Lệ chờ đợi cảnh Lý Đại Huy mất mặt, nhưng mà, khi cô thấy Lý Đại Huy ưu nhã đứng dậy, đi tới quầy pha chế thuần thục nghiền nát hạt cà phê, lúc này, cô mới biết mình sai lầm rồi.

Lý Đại Huy còn nhớ rõ, trước kia, Bùi Trân Ánh vô cùng yêu loại cà phê này, nói rằng loại cà phê này cao quý nhất trên thế giới, mùi thơm của nó hoàn toàn khác biệt với những loại cà phê khác, vừa nhấp môi liền có thể cẩm nhận được hương thơm nồng đậm của nó, anh còn dạy cậu nấu loại cà phê này như thế nào, ngửi thấy hương cà phê nồng nàn lan tỏa trong không khí, cậu nhịn không được liền nhắm mắt lại.

Xung quanh bỗng chốc tràn ngập mùi hương của loại cà phê này, làm cho người ta không khỏi yêu thích, giống như lời tâm tình của người yêu, thanh âm mềm mại.

Vô cùng yêu thích.

Chốc lát, cả quán cà phê đều có thể ngửi được hương vị nồng đậm này, có người không nhịn được mở miệng: "Trời ạ, loại cảm giác này, giống như.." Nhất thời giống như không tìm được từ để hình dung, lại suy nghĩ nửa ngày. Lúc này, người ngồi đối diện mới nhẹ nhàng tiếp lời: "Hạnh phúc, ta ngửi thấy hạnh phúc ở trong đó, còn có cả hoài niệm".

Lý Lệ cũng vô cùng kinh ngạc, cô thật không biết có loại cà phê này, mà tên gọi của nó lại tục như vậy, cũng không ngờ rằng câu hỏi của cô lại làm người ta coi thường mình.

Nhìn Lý Đại Huy nghiêm túc nấu cà phê trước quầy pha chế, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt, lại khiến người khác cảm thấy lúc cậu pha cà phê có vài phần thâm tình.

Giờ phút này, cho dù Lý Lệ không cam lòng nhưng cũng không thể không thừa nhận, Lý Đại Huy mặc dù rất bình thường, nhưng lại giống như hoàng tử xinh đẹp bước ra tù lâu đài cổ, tất cả những thứ đẹp nhất trên thế giới cũng không sáng bằng một cái nhãn mày, một nụ cười của Lý Đại Huy.

Lý Lệ thở dài một hơi, trong lòng ứ động, hình như mơ hồ hiểu ra bất luận là cô có thân phận gì cũng không thể vượt qua Lý Đại Huy, ngay cả tình yêu của Chu Khải, cũng không thể lấy được.

Đứng trước một đám người hâm mộ mê mẩn, nụ cười nhạt trên khóe miệng Lý Đại Huy cũng chưa từng biến mất, cậu đổ cà phê vào chén, sau khi cậu quay lại chỉ thấy cái bàn đã sớm không có một bóng người.

Trên bàn vẫn đặt hai ly Moka với mùi hương nhàn nhạt.

Lúc này Tiểu Chiêu đi tới, thấy bàn không có ai cũng sững sờ, rồi sau đó liếc mắt nhìn Lý Đại Huy, cầm hóa đơn đưa cho Lý Đại Huy, giờ phút này, cậu đã không còn chút sức lực nào, vừa rồi nhìn Lý Đại Huy pha cà phê toát ra khí thế ưu nhã, quý tộc mà kinh diễm, khi cậu thấy bàn này đã sớm không còn ai thì mới nhớ tới, bàn này còn chưa thanh toán.

Lý Đại Huy đặt ly cà phê trên tay xuống, liếc nhìn tờ hóa đơn Tiểu Chiêu đưa cho cậu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn Tiểu Chiêu nhẹ nhàng nói: "Tôi hiểu, đợi tôi thanh toán".

Tiểu Chiêu nhìn Lý Đại Huy không nhúc nhích, không hiểu xảy ra chuyện gì, cậu vẫn cảm thấy cậu trai xinh đẹp trước mắt này là một người quý tộc cao quý, quý tộc cũng sẽ có người ăn cơm chùa hay sao?

Không giống với cô gái vừa rồi, rõ ràng là cái gì cũng không biết còn chạy tới đây tự mình là xấu mặt mình, thật là buồn cười chết mất, nếu bây giờ cô ta vẫn còn ở đây, vậy chắc là mắc cỡ đến chết mất.

Cậu cười trấn an nhìn Tiểu Chiêu, đến khi Tiểu Chiêu rời đi mới bất đắc dĩ bĩu môi, nghĩ tới những con số trên tờ hóa đơn kia liền nhức nhối, hai ly Moka cộng thêm một ly Phân Chồn, liền đi tong hai tháng lương của cậu.

Đây chính là cuộc sống trước kia của cậu sao?

Sao lại phá của như vậy?

Không thể làm gì khác hơn, Lý Đại Huy đành phải lấy điện thoại di động ra mở danh bạ, nhìn thấy hai chữ Bùi Trân Ánh liền dừng lại, tại sao bây giờ mình lại bắt đầu ỷ lại vào Bùi Trân Ánh rồi? Thật vất vả mới thoát khỏi cuộc sống không thể thiếu anh, thế nào mà sau khi anh xuất hiện không tới ba ngày, lại một lần nữa quên đi cái cảm giác đau nhức nơi trái tim?

Trong mắt đều là do dự, sương mù nhanh chóng bao phủ, cuối cùng là kiên quyết, nhất định không thể dẫm lên vết xe đổ.

Ngón tay tiếp tục bấm xuống, khi tìm thấy cái tên Chu Khải lại không chút do dự bấm phím gọi đi.

Chính vợ anh ta thiếu nợ, không phải anh ta trả thì là ai?

Lý Lệ chui vào chiếc xe Porsche màu trắng liền tăng tốc phóng đi, nghĩ tới dáng vẻ ưu nhã của Lý Đại Huy kho pha cà phê hoàn toàn khác với những người khác,. Lý Lệ nghi ngờ, rõ ràng Lý Đại Huy chỉ là một cậu trai mới tốt nghiệp đại học có gia cảnh hoàn toàn bình thường, vì sao trên người lại lại toát ra loại khí thế ưu nhã khiến người ta kinh ngạc như vậy, loại ưu nhã quý tộc này giống như bẩm sinh, hoàn toàn không phải cậu ta đang đóng kịch.

Nhớ tới người đàn ông tên là Bùi Trân Ánh đã gặp mặt hai lần kia, trên người anh ta cũng có loại ưu nhã này, hai người họ giống như đức vua và hoàng hậu cao cao tại thượng.

Cũng nghĩ đến, nhà họ Chu không xứng với loại khí thế cao quý này.

Chẳng lẽ, Lý Đại Huy ếm còn có một bối cảnh khác?

"Reng, reng, reng."

điện thoại di động trên ghế phụ không ngừng vang lên.

Trong mắt Lý Lệ vẫn còn có chút không cam lòng, lườm một cái, không thèm quan tâm, một lúc sau điện thoại lại vang lên một lần nữa, lúc này Lý Lệ mới tiện tay cầm điện thoại lên, liếc thấy tên người gọi đến vẻ mặt liền thay đổi.

"Alo, mẹ, có chuyện gì vậy?" đeo tai nghe, giọng nói vô cùng dịu dàng, ngọt ngào, nghe không ra một điểm khó chịu trước đó.

Đầu dây bên kia, Chu phu nhân rất vui vẻ, thậm chí có chút hưng phấn," À, Lý Lệ, con nhanh về nhà đi, cha con ra ngoài rồi."

Tay cầm tay lái đột nhiên nắm thật chặt, ánh mắt Lý Lệ đều là khiếp sợ, nghi hoặc hỏi: "Mẹ? Mẹ nói ai? Cha làm sao?"

Chu phu nhân tưởng Lý Lệ quá vui mừng mà hồ đồ, lại lặp lại: "Con không nghe lầm đâu, chính là cha con, cha ruột của con, lần này vụ án đã rơ ràng, ông ấy còn được thuyên chuyển, vài hôm nữa sẽ nhận chức cục trưởng cục thuế ở Thành phố A"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi