TIỂU THIẾU GIA CHÂN CHÍNH CỦA TẬP ĐOÀN THÁNH ĐỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Thăng vào phòng làm việc của mình, cà lơ phất phơ cởi áo khoác ném sang một bên, sau đó cầm điện thoại di động gọi điện.

'Em nói anh rể này, chuyện không sai biệt lắm, khi nào anh cho em chiếc xe kia."

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười: "Chiếc xe kia đã được chuyển tới, cậu chờ một chút, từ xưởng chở tới đây cần chút thời gian."

Lý Thăng nghiêng đầu nghĩ cũng đúng: "Được rồi, vậy cứ như vậy đi." Nói xong liền cúp.

Bên ki Bùi Trân Ánh nghênh ngang ngồi trên ghế sô pha nhà mình, Lý Đại Huy đứng bên cạnh cầm một đĩa hoa quả và các món thịt nguội, liền hỏi: "Lý Thăng?"

Bùi Trân Ánh không lên tiếng, mắt lười biếng liếc món thịt nguội trên tay Lý Đại Huy, sau đó lười biếng vươn tay cầm một miếng đưa vào trong miệng, lúc này mới gật đầu một cái, đến 'ừ' cũng lười nói.

Lý Đại Huy cũng không quản anh, phối hợp ăn một miếng: "Anh nói anh đưa Lý Thăng vào Thánh Đức thì sao, tiểu tử kia mỗi lần tới nhà họ Lý đều nhìn em không vừa mắt, em cảm thấy Lý Qua đáng tin hơn nhiều."

Bùi Trân Ánh ăn xong trái cây rồi lau miệng, sau đó liền cười: "Em cảm thấy Lý Thăng không được? Anh thấy chưa chắc, tiểu tử này mặc dù nhìn người hơi không vừa mắt nhưng năng lực của nó không thể khinh thường. Hiện tại nó còn nhỏ, về sau kinh nghiệm nhiều hơn, em sẽ thấy tiểu tử này không còn như vậy." Bùi Trân Ánh cảm thấy trên người tiểu tử Lý Thăng này có một cỗ sức lực, mặc dù bình thường nhìn là đứa bé không hiểu chuyện, nhưng đó là nó không dụng tâm. Ai biết được khi đụng phải thứ nó thích nó sẽ làm ra chuyện như thế nào? Tiềm lực khổng lồ nha!

Lý Đại Huy suy nghĩ một chút, dường như phát hiện tiểu tử Lý Thăng kia thật không giống. Nhìn Bùi Trân Ánh tự tin như vậy, cũng không còn biện pháp, Bùi Trân Ánh nhìn nhiều người, ánh mắt dĩ nhiên sẽ nhìn thấy nhiều thứ mà người khác không nhìn thấy được, đây chính là xứng cho chứ lão bản? Lý Đại Huy cảm thấy trên phương diện này mình thật sự không bằng Bùi Trân Ánh.

Công ty Thánh Đức gần đây xuất hiện nhiều hiện tượng kỳ quái, Lý Lệ vào công ty mặc dù không có chức vụ cụ thể nhưng cả công ty bao gồm cả Tống Quốc Bằng cũng đối với Lý Lệ nói gì nghe nấy. Một người ngoại lai, không có chức vị như Lý Lệ ngược lại trở thành lão đại, ngay cả Lý Thăng vừa tới công ty cũng không động được.

Trong công ty liền bắt đầu truyền rằng công ty này sắp phải đổi chủ. Nghĩ một chút cũng thấy, trừ Lý Lệ là con nuôi, sau lưng còn một Lý Thánh Đức đâu rồi. Chủ nhân chân chính của công ty này là Lý Thánh Đức, khi công ty này bắt đầu khởi nghiệm là do Lý Tử Hoa_vợ của Lý Thánh Đức và Tống Quốc Bằng quản lý. Sau đó Lý Tử Hoa gặp chuyện không may, Lý Thánh Đức cũng bị đi tù, công ty hoặc ít hoặc nhiều rơi vào trong tay Tống Quốc Bằng. Từng ấy năm tới nay, Tống Quốc Bằng cũng cẩn trọng vì công ty, mà nhóc con Lý Lệ này nói đến là đến, ít nhiều cũng khiến hội đồng quản trị bất mãn, nhưng bọn họ không có biện pháp. Lại nói cũng là người, Tống Quốc Bằng có phải hay không ngu như vậy, tất cả mọi người hiểu chuyện đều vì hắn mà không đồng ý với Lý Lệ. Hắn thì tốt rồi, trở thành người hầu của Lý Lệ, Lý Lệ nói gì hắn cũng hoàn thành, còn không một câu oán hận.

Bới bì Lý Thăng không đồng ý với kế hoạch xây dựng lại vùng giải phóng cũ, hắn chủ trương công ty hợp tác với công ty của Bùi Trân Ánh. Dù sao so với công ty củ Triệu tổng, thực lực của R&D vô cùng cường hãn, thành viên hội đồng quản trị cũng có ý này. Nhưng Tống Quốc Bằng thật sự giống một kẻ ngu, ý của Lý Lệ là ý của hắn, mặc kệ những chuyện khác, hắn nguyện ý ngu thì cứ ngu đi, nhưng không thể làm rở ngại lợi ích của bọn hắn. Bọn hắn đồng ý với phương án kiếm được nhiều tiền nhất.

Trên dưới cãi nhau như vậy đã làm cho công ty Thánh Đức rối tinh rối mù. Cổ đông ủng hộ phương án của Lý Thăng ở thế yếu, bọn họ rất tin tưởng R&D vì ở đó có Bùi Trân Ánh. Bùi Trân Ánh ai mà không biết, có thể có quan hệ buôn bán với Bùi Trân Ánh không kiếm bộn thì cũng không hể lỗ. Vì tránh cho nguy hiểm, toàn gia ủng hộ Lý Thăng. Mà Lý Lệ rất tự tin, nếu như Lý Thăng có thể thuyết phục đại thần Bùi Trân Ánh, cô ta sẽ hảo hảo thi hơi.

Lúc này Lý Lệ rất hả hê, người nào mà không biết Bùi Trân Ánh và Lý Đại Huy rất hận Lý Thánh Đức. Nói hận cũng không thích hợp nhưng khẳng định là không muốn gặp, chuyện lần này bên kia không có khả năng đồng ý.

Nhưng lúc xế chiều Lý Thăng dẫn một nhóm người đi vào phòng họp của Thánh Đức, nghe bước chân rất nhiều người, Lý Lệ cau mày không vui nhìn người mới tới, sau đó lông mày liền nhíu chặt hơn. Hiện tại cô ta đang ngồi ở chỗ của Tống Quốc Bằng, người sáng suốt liền biết công ty này muốn đổi chủ.

Lý Đại Huy đi trước đoàn người, mặc trên người là bộ đồ công sở cao cấp màu trắng, tóc thẳng hơi dài được uốn quăn phong tình, tùy ý buông sau lưng. Một đôi giày da màu đen tạo thành âm luật theo nhịp trên đá cẩm thách, mơ hồ mang theo sự tự tin.

Lý Đại Huy vừa đến tất cả mọi người trong phòng họp đều nổ tung, người kia là ai? Ai mà không biết Lý Đại Huy, một thời gian trước coi như cậu cũng có danh tiếng, cộng thêm chuyện có dính dáng tới Thánh Đức, tất cả đều quan tâm tới vị đại tiểu thiếu gia chính thức này?

Nhưng hôm nay đại tiểu thiếu gia tới để làm gì? Mọi người thấy Lý Đại Huy đầu tiên là cả kinh, sau đó theo thói quen quay qua nhìn Lý Lệ. Quả nhiên, Lý Lệ nhìn thấy trong mắt mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều là muốn xem kịch vui. Cô ta không hiểu, mình ở Thánh Đức diễn tập tới lui làm chi?

Muốn lấy Thánh Đức từ trong tay cô ta?

A!

Lý Đại Huy cậu cũng quá ngây thơ đi, công ty này là của Lý Thánh Đức. Lý Đại Huy cậu mặc dù là con ruột của Lý Thánh Đức, tôi là con nuôi thì như thế nào? Hiện tại cậu và Lý Thánh Đức giống như kẻ thù, tôi làm sao phải sợ cậu? Cậu còn tưởng rằng cậu có thể nắm lấy công ty?

Lý Lệ cười cười đứng lên, chỉ động bắt tay Lý Đại Huy, ngoài miệng cười nói: "Lý tiểu thiếu gia, đã lâu không gặp, không biết cậu tới Thánh Đức của chúng tôi là có chuyện gì?" Khóe miệng Lý Lệ nâng lên nụ cười rất thỏa đáng. Dù sao xông xáo lâu trong giới thượng lưu lâu như vậy, ít nhiều cũng đã mưa dầm thấm đất, vì vậy cử chỉ của cô ta coi như là rất tự nhiên. Chỉ là lúc đứng dậy cho người ta cảm thấy cô ta đang cố giả bộ ưu nhã. Vóc dáng của Lý Đại Huy vốn cao hơn Lý Lệ một chút, Lý Lệ phải khẽ ngẩng đầu, có chút cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống khiến Lý Lệ vô cùng khó chịu. Hoàn cảnh từ nhỏ của cô ta khiến cho cô ta rất nhạy cảm với ánh mắt xem thường của người khác, thậm chí có tố chất khuynh hướng thần kinh.

Khóe miệng Lý Đại Huy chậm rãi nâng lên một nụ cười thần bí khó lường, cười nhìn Lý Lệ: "Chu phu nhân thật là thích nói giỡn, không phải các ngươi tìm người của công ty R&D hợp tác?" Lời nói của Lý Đại Huy rất nhạt, cố ý giễu cợt, hình như nói Lý Lệ biết rõ còn hỏi. Lời vừa nói ra giống như là Lý Lệ làm kiêu, chính cô tìm người mời tôi tới, kết quả người đến cô lại hỏi người ta tại sao lại tới địa bàn của cô ta?

Thứ người như vậy khiến cho người khác ghét.

Trong nháy mắt sắc mặt Lý Lệ thay đổi, hơi khó coi, nhưng vẫn còn bên trong phạm vi nhẫn lại. Nhìn Lý Thăng đứng sau Lý Đại Huy, Lý Lệ hiểu, tiểu tử này đúng thật là đi tìm R&D?

Trong lòng Lý Lệ không nhịn được cười nhạo Lý Thăng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi nói ngươi đi trước cũng không hỏi thăm một chút, không biết ân oán giữa hai nhà. Tài nghệ của Lý Thăng khiến Lý Lệ nói không ra lời, nhưng đồng thời cô ta lại rất vui vẻ. Rõ ràng cho thấy Lý Thăng không phục mình, cô ta đứng phía đối lập với bản thân. Đối với Lý Thăng và Lý Đại Huy cùng họ Lý, Lý Lệ từng có hoài nghi. Nhưng lần này Lý Đại Huy tìm tới, có thể hay không không có quan hệ gì. Lần thọ yến trước của nhà họ Lý, Lý Thăng đang gây họa ở bên ngoài, Lý Lệ không gặp qua Lý Thăng. Nhưng trước kia điều tra người nhà họ Lý, biết tôn tử của nhà họ Lý là Lý qua, trừ lần đó ra thì không tra được gì.

Về điểm này còn phải nói đến bản lĩnh gây họa của Lý Thăng, bởi vì hay gây họa, nhà họ Lý không muốn cho người ngoài biết Lý Thăng có quan hệ với nhà họ. Trừ người nhà họ Lý, cũng không ai biết nhà họ Lý còn có một ngôi sao gây rối, quá mất mặt rồi. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Bùi Trân Ánh cho Lý Thăng tiến vào công ty. Thân phận của Lý Thăng, Tống Quốc Bằng cũng biết đến, về chuyện này hắn sẽ không nói, hắn chính là ở bên Lý Đại Huy, đã từ nhiều năm trước.

Lý Lệ cười một cái: "Đúng vậy, cậu xem đầu óc của tôi đấy, mời ngồi." Vẫy tay mời, Lý Đại Huy hạ liễm, có chút cao ngạo nhìn đoàn người phía sau, sau đó mắt khẽ câu, ý bảo những người đó ngồi xuống. Những người đó rất có thực lực nha, Bùi Tiểu Tam xác định Lý Đại Huy lúc này rất có khí thế tiểu nam vương, giống như Bùi Trân Ánh. Trước tiên đem khí thế mình đưa người ta xuống, khí thế tài trí hơn người, thủ đoạn này trước kia Bùi Trân Ánh thường dùng trên bàn đàm phán.

Bùi Tiểu Tam mang tất cả tinh anh của R&D ra sân đàm phán, cả đoàn năm sáu người, cung màu giày tây, một trợ lý giúp Lý Đại Huy sửa sang tài liệu. Từ lúc đoàn người đi vào cũng chưa hề cho đám người Thánh Đức một sắc mặt tốt, nhìn cũng không nhìn một cái, không nhìn thẳng, đây chính là một vũ nhục lớn nhất cho Lý Lệ người phụ nữ tự cao này. Nhìn trong mắt những người này không có ai khiến Lý Lệ không nói ra được cơn giận, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể cười khan mở miệng nói chuyện.

Lý Đại Huy trực tiếp cắt đứt: "Chu phu nhân, thời gian của chúng tôi có hạn, trực tiếp vào chủ đề đi. Về kế hoạch hợp tác, cô cảm thấy như thế nào?" Hôm nay Lý Đại Huy cố ý nói như vậy, kết quả đàm phán trong nội tâm của cậu và Lý Lệ đều rõ, nhưng cậu muốn là khí thế, đây không phải là có hai phe hay sao? Kết quả thất bại có hai loại, điều bọn họ muốn làm chính là bỏ phương án của Thánh Đức.

Hôm nay Lý Đại Huy tìm tới Bùi Tiểu Tam nói, mục đích đi tới Thánh Đức vô cùng đơn giản, chỉ có một, đó chính là nhục nhã.

Kết quả này quá rõ ràng, nếu đã tiêu diệt, vậy các cậu có thể tự tạo sức lực đi. Không sợ, có thể làm thế nào khiến đối phương nổi giận thì cứ việc làm.

Lúc Bùi Tiểu Tam nhận được mệnh lệnh này thì vô cùng hưng phấn, đã làm thì phải làm cho đã nghiền. Dưới tay cậu ta là một lũ tiểu tử chuyên đàm phán, bình thường toàn bị Bùi Trân Ánh chèn ép, trên bàn đàm phán cũng có chút cố kỵ, chỉ sợ một câu nói sai khiến đối phương lấy được nhược điểm mà mất hợp đồng. Nhưng lần này không giống nhau, phía trên cũng đã có lệnh rồi, lần này chính là để bọn họ phát huy miệng thúi của mình, làm cho cuộc đời thêm tức.

Cũng có nghĩa là tới đây để Lý Lệ tức giận. Vốn là Lý Đại Huy đột nhiên dẫn người tới, nhưng Lý Lệ cũng tạm thời tìm người, những người đó chuẩn bị chưa đủ, tài nghệ cũng không bằng bên Lý Đại Huy. Kết quả R&D hạ Thánh Đức, đấu cũng không nổi, không có bất kỳ khả năng hợp tác.

Chuyện này khiến Lý Lệ tức giận, cô ta vốn vẫn cho rằng tốt lắm, nghĩ R&D trước khi đến đã chuẩn bị xong rồi, muốn người mình sẽ hạ R&D một bữa, kết quả trái ngược.

Sắc mặt Lý Lệ xanh mét, nhưng bên Lý Đại Huy thì càng nói càng được. Bọn họ vốn sẽ nói, cộng thêm chưa từng có lần nào nói sảng khoái như vậy, vô cùng sảng khoái.

Tin tức vừa có, thành viên bên hội đồng quản trị đã biết. Bọn họ biết, công ty mình nhỏ như vậy, lại còn so sánh với R&D, chính là bị từ chối. Ặc, dù so mục đích của bọn họ chính là tiền, bị khinh bỉ cũng không phải là bọn họ, trông nom nhiều làm gì. Nhưng miếng thịt béo R&D này không thể để chạy, mọi người đều muốn. Lý Đại Huy là con ruột của Lý Tử Hoa, khi Lý Tử Hoa còn sống cũng có cổ phần trong công ty, sau khi Lý Tử Hoa chết cổ phần này không ai động tới, sau đó có người nghĩ tới, Lý Tử Hoa và Lý Thánh Đức là vợ chồng liền chuyển cổ phần của Lý Tử Hoa sang cho Lý Thánh Đức.

Nhưng chuyện này chuyển tới chuyển lui cũng có rất nhiều người phản đối, tiến hành cũng không thuận lợi. Hôm nay chuyện này vừa vặn xảy ra, đã có người nói, Lý Đại Huy vẫn là vợ chưa cưới của Bùi Trân Ánh, nhưng Lý Đại Huy cũng là còn là con trai ruột của Lý Tử Hoa. Như vậy chuyển cổ phần của Lý Tử Hoa cho Lý Đại Huy, có thể nói công ty này là của Lý Đại Huy, cậu sẽ giúp công ty của mình kiếm lợi. Bằng vào quan hệ giữa Lý Đại Huy và Bùi Trân Ánh, Bùi Trân Ánh còn không phải nghe theo Lý Đại Huy hay sao?

Người khác nghe có lý, đúng vậy, bọn họ tại sao lại không nghĩ tới chứ. Tới sớm như vậy không phải rất khéo hay sao, toàn bộ thành viên hội đồng thừa dịp Lý Đại Huy vẫn còn ở đây, đem trình tự làm cho xong, chỉ chờ Lý Đại Huy ký tên.

Một nhóm người của Lý Đại Huy mặt mày hồng hào đi ra, nhìn thấy một nhóm lão gia cản đường. Lý Đại Huy khẽ gật đầu cười một tiếng, lễ phép với nhóm người. Vừa định đường vòng rời đi, người ta liền mở miệng.

"Lý thiếu gia, cổ phần của Lý nữ sĩ khi còn sống chúng tôi đã chuẩn bị xong, cậu thân là con trai ruột duy nhất của bà ấy, tôi cảm thấy cổ phần này phải do cậu thừa kế." Lý Đại Huy vừa bước được hai bước liền có một người ngăn trở.

Lý Đại Huy cảm thấy không giải thích được, tốt như vậy rồi chợt muốn cho cậu thừa kế cổ phần?

Lý Đại Huy nghi ngờ nhìn ông ta, tìm tòi nghiên cứu. Lý Lệ ở phía sau nghe được liền khiếp sợ, vậy làm sao có thể, bọn lão già này có ý định gì cô ta vừa nghĩ đã biết. Những người này vốn có khuynh hướng về R&D, hiện tại càng muốn lợi dụng thân phận của Lý Đại Huy để đạt được mục đích của mình.

Cô ta vẫn luôn muốn cổ phần này, ai biết là lộ ra thân phận thật của Lý Đại Huy. Lý Thánh Đức biết cũng không tiện nói gì, mình còn phải cố gắng duy trì thân phận con gái tốt, cũng không thể nói quá mức.

Nhưng trong lòng Lý Lệ không được như vậy, tại sao, tại sao Lý Đại Huy có thể dễ dàng lấy được như vậy?

Lý Lệ rất muốn đi lên giật lấy đống tài liệu trên tay mấy lão già xé rách, nhưng cô ta tự nói với mình là không được, phải nhịn. Dù sao cổ phần này cho Lý Đại Huy cũng không cách nào thay đổi được, Thánh Đức và Triệu thi hợp tác là ván đã đóng thuyền, ai cũng không thay đổi được.

Ông ta chỉ vào tài liệu nói: "cậu nhìn này, chỉ cần cậu ký tên lên đây là được rồi. Đây là của mẹ cậu, chỉ có thể là của cậu, hãy nhận đi."

Lý Đại Huy nhìn một chút, vừa nghĩ, dù sao cũng là mẹ của mình, làm sao mà không cầm. Cậu cầm lấy tài liệu nhìn kỹ một chút, chớp mắt thấy Lý Lệ tái xanh mặt mũi, nháy mắt một cái, khóe miệng Lý Đại Huy chậm rãi nâng lên một đường cong nhàn nhạt, không nìn kỹ tuyệt đối không thể nhận ra.... Nhưng cố tình là Lý Lệ lại thấy rất rõ ràng.

Lý Đại Huy xoay đầu cười cười, ánh mắt nhìn Bùi Tiểu Tam. Bùi Tiểu Tam lập tức cung kính lấy bút của mình đưa tới, giống như Lý Đại Huy là một tiểu nam vương. Thấy vậy đám thành viên hiểu chuyện kia cảm thấy, đi theo sau mông Lý Đại Huy, rất có tiền đồ.

Lý Đại Huy mở nắp bút, ngẩng đầu nhìn về phía ông lão cười cười, rất dứt khoát ký tên của mình.

Toàn đổng sự nhìn thấy, vui mừng quá đỗi, vốn nghĩ là rất khó để Lý Đại Huy ký tên hay không ký tên, có khi họ phải uốn ba tấc lưỡi để thuyết phục.

Kết quả Lý Đại Huy một câu cũng không nói liền trực tiếp ký tên, rất dứt khoát.

Ký xong Lý Đại Huy mỉm cười nhìn thành viên hội đồng quản trị, liếc mắt nhìn cười khó coi của Lý Lệ. Tại sao Lý Lệ không ngăn cản, phải chăng biết mình không cản được?

Dĩ nhiên không phải, lấy hiểu rõ Lý Lệ của Lý Đại Huy, Lý Lệ hiện tại đoán chắc chắn sẽ lấy toàn bộ công ty Thánh Đức, lấy được công ty rồi, một ít cổ phần dĩ nhiên sẽ không đặt ở trong mắt nữa.

Lý Đại Huy thu hồi tầm mắt, khóe miệng luôn duy trì nụ cười nhạt.

Một người tiến tới híp mắt cười, nhìn chằm chằm vào Lý Đại Huy nói: "Nếu đã như vậy Lý tiểu thiếu gia cũng coi như là người của công ty Thánh Đức rồi. Vì lợi ích nhà mình, Lý tiểu thiếu gia liền hao tâm một chút đi. Ở trước mặt Bùi tiên sinh nói tốt một chút, chúng tôi rất hy vọng có thể hợp tác với Bùi tiên sinh."

Sau khi nghe xong, nụ cười của Lý Đại Huy vẫn không thay đổi, trong đầu nhanh chóng chuyển, nhìn người đàn ông trước mắt. Thì ra đám người này có chủ ý đối với Bùi Trân Ánh nên dùng cậu, xem ra thật sự là không có cơm trưa miễn phí.

Lý Đại Huy quét mắt một lượt, sau đó tỏ vẻ khó khăn: "Cái này......"

Mấy người này chỉ sợ Lý Đại Huy cự tuyệt, trực tiếp nói: "Lý tiểu thiếu gia, công ty này năm đó đều là tự tay mẹ cậu gây dựng, cậu cũng không muốn nhìn công ty càng ngày càng lớn mạnh hay sao? Tôi nghĩ, đây cũng là nguyện vọng của mẹ cậu." Lão từ ái nói.

Lý Đại Huy nghe thật là xấu hổ, đám người này vì kiếm nhiều tiền một chút mà không từ thủ đoạn. Biết Lý Đại Huy vừa mới làm cho Lý Lệ tức giận ở bên trong, biết dùng lợi ích để nói chuyện, trực tiếp dùng lá bài tình cảm của Lý Đại Huy và Lý Tử Hoa.

Vô gian bất thương a.

Lý Đại Huy chuyển mắt, thấy mặt của Lý Lệ càng ngày càng đen, mắt Lý Đại Huy đột nhiên sáng lên. Ngươi nói, nếu như cậu tự ra tay, nói Bùi Trân Ánh đồng ý với hội đồng quản trị, như vậy Lý Lệ sẽ làm gì? Đến lúc đó nếu như Lý Lệ phá hư, đám lão già coi tiền như mạng này sẽ tha thứ cho Lý Lệ?

Lý Đại Huy mong mỏi, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng tà ác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi