TIỂU TỨC PHỤ, CHO ANH DANH PHẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời này của Triệu tổng khiến Chu Khải rất buồn bực. Cầm điện thoại trong tay buồn bực ngẩng đầu lên nhìn ông Chu, ông Chu lập tức nhìn sang.

"Triệu tổng." Chu Khải nói khẩu hình miệng, ông Chu vừa nhìn, tâm trạng hạ xuống, nhìn chằm chằm Chu Khải. Triệu tổng có ý gì, bọn họ không hiểu.

Chu Khải cẩn thận mở miệng: "Triệu tổng muốn cùng chúng ta theo hạng mục đó?" Chu Khải hỏi rất thận trọng, trong lòng hắn không xác định ý tứ của Triệu tổng. Mấy ngày trước làm chuyện đó với Chu Kỳ, tại sao hôm nay lại đột nhiên muốn hợp tác?

Triệu tổng bên kia đoán chừng cùng nghĩ tới suy nghĩ của nhà họ Chu, liền cười hắc hắc: "Ai u, Chu tổng, con người của tôi trên phương diện làm ăn mọi người biết đấy. Tôi hiểu chuyện mấy ngày trước đối với em gái cậu là tôi không phải, tôi cũng đã nói xin lỗi, các cậu muốn thế nào thì thế đó. Nhưng hạng mục này tôi không thể một mình nuốt trọn, Chu phu nhân cũng đã nói, hai nhà chúng ta đều có nhược điểm trí mạng, nhưng Thánh Đức hiện nay tương đối mạnh, ban đầu chúng ta đã nói rồi, muốn ba nhà cùng nhau hợp tác, không biết Chu tổng cảm thấy như thế nào?"

Trước kia đã nghe đến Triệu tổng, trên phương diện làm ăn hắn là người tuyệt đối không thể bắt bẻ. Nhưng người này duy nhất có một điểm không tốt, chính là cuộc sống riêng quá phóng túng, nhưng chuyện này cũng không trở ngại cho việc buôn bán. Hôm nay Triệu tổng chủ động gọi điện tới mời cùng hợp tác, tuyệt đối không phải là ý tưởng bộc phát, hoặc giả nói hắn với nhà họ Chu ghi hận trong lòng. Triệu tổng mặc dù hoa danh, nhưng trên phương diện làm ăn uy tín tuyệt đối không có vấn đề.

Chu Khải nghe, có chút động tâm. Người nào mà không biết Chu Khải gần đây vì hạng mục này mà chạy khắp nơi. Nhưng vừa nghĩ tới đối phương là Triệu tổng. Chu Khải có chút lo lắng. Cúp điện thoại, Chu Khải vẫn còn buồn bực, cũng không nói chuyện.

"Chuyện gì xảy ra? Triệu tổng gọi điện thoại tới làm gì" Ông Chu nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của con trai, không nhịn được mở miệng hỏi.

Chu Khải trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu nhìn cha mình, do dự một lúc mới lên tiếng nói: "Triệu tổng muốn hợp tác với công ty chúng ta, vụ kế hoạch đấu thầu xây dựng vùng giải phóng cũ."

Ông Chu nghe vậy sững sờ, chân mày nhíu lại: "Nhân vật này không đơn giản, tại sao lại muốn hợp tác với nhà họ Chu chúng ta? Hắn nói như vậy?"

Chu Khải xiết chặt chân mày, nhớ tới lời vừa nói của Triệu tổng cảm thấy có chút vấn đề, hơi nghi ngờ trả lời: "Không, hắn nói là Lý Lệ đã nói trước, hai người đã thương lượng xong. Triệu tổng trở về nghiêm túc suy nghĩ lại, cảm thấy không có việc gì lớn mới gọi cú điện thoại này."

Ông Chu nghe vậy chân mày nhíu chặt hơn, hai người kia, một là Triệu tổng có ý đồ bất chính với Chu Kỳ, một Lý Lệ vì mục đích của mình ba lần bốn lượt làm ra chuyện độc ác. Hai nhân vật này đồng hời tìm đến nhà họ Chu bàn chuyện hạng mục?

Ông Chu đã trải qua mấy chục năm chịu gió bão trên thương trường, cảm thấy chuyện này bất thường: "Con cảm thấy chuyện này như thế nào?" Loại chuyện như vậy, dù sao lợi ích cũng quá mê người, Chu thị vừa mới tiến vào thị trường thành phố A, chân còn chưa đứng vững. Kế hoạch này là một cơ hội cực lớn, chuyện này tới tay, không chỉ là vấn đề kiếm tiền mà còn có khả năng khiến Chu thị nổi danh ở thành phố A. Như vậy kế hoạch tiến quân vào thành phố A tất cả sẽ thuận lợi rồi.

Nhưng thời cơ này đến quá đúng dịp, hơn nữa đối tượng lại còn là hai người kia.

Chu Khải cau mày không nói lời nào, ích lợi của chuyện này quá lớn, giống như người nuốt vào một miếng thịt. Mà miếng thịt đó lại vô cùng béo bở lại không thể ăn, không dám ăn, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu được.

"Không thể đồng ý." Hai cha con đang ngồi trong phòng khách suy tính, Chu Kỳ trên cầu thang lập tức nói tới. Không thể tưởng tượng được hai người này bình thường thông minh lại vì một cái hạng mục mà do dự. Chu Kỳ sợ, Rất sợ. Ngươi nói cô hôm qua chăm sóc Lý Lệ ở bệnh viện, cô cũng không làm cái gì, Lý Lệ lại hạ độc thủ với cô. Ngày hôm qua Lý Lệ đối với cô như vậy mà không ai biết, có lẽ trực tiếp giết cô rồi? Như vậy thật không có đọa lý, cô cũng không biết bao nhiêu bí mật của Lý Lệ, có phải cô ta nghĩ tới trực tiếp hạ thuộc mê ném cô lên giường Triệu tổng?

Tối hôm qua cả đêm Chu Kỳ không ngủ, nghĩ tới nghĩ lui dường như chỉ có thể như vậy. Vừa rồi cha và anh cô thương lượng cô nghe được tất cả, Triệu tổng tự dưng tìm đến nhà họ Chu bàn chuyện làm ăn? Làm sao có thể tốt bụng như vây, trừ phi có mục đích gì.

Ông Chu vốn đang khổ não, Chu Kỳ nói như vậy càng thêm nhức đầu, cau mày hỏi: "Làm sao con dậy sớm như vậy, trở về ngủ thêm chút nữa đi. Chuyện làm ăn cha và anh con sẽ xử lý tốt. Con đi vào." Một cô gái, trông nom gì nhiều như vậy. Về sao sẽ thành như thế nào?

Chu Kỳ không vui khi nghe lời này, trước kia cô rất nghe lời, nhưng gần đây cô phát hiện cô để tâm quá ít. Tại sao? Đó là vì bình thường cô tiếp xúc với quá ít người. Nếu cô đi theo anh trai mình ở đằng sau làm chút chuyện buôn bán, những thứ khác không nói, mỗi ngày sẽ nhìn thấy nhiều dạng người hơn. Tận mắt thấy sẽ tốt hơn nhiều, tâm tư cũng sẽ khác, như vậy làm sao còn có thể bị người khác lừa?

Cho nên hiện tạo Chu Kỳ muốn đi theo Chu Khải học một ít những phương diện này. Nhưng hình như cô quên mất, Chu Khải và ông Chu gặp qua nhiều người như vậy mà vẫn bị Lý Lệ lừa. Chuyện này không tồn tại việc gặp nhiều người hay không nhiều người, mấu chốt chính là bình thường Chu Kỳ để tâm ít, luôn ở nhà tính tình làm cho người ta nhức đầu. Ngươi cảm thấy người lần đầu tiên đã gặp chuyện này liền lui về sau, thật là nhức đầu.

Chu Kỳ đem ý tưởng của mình nói với bọn họ, ông Chu cảm thấy nhức đầu. Ông ta nghĩ, bọn họ quen biết gặp mặt nhiều người, không phải còn bị Lý Lệ lừa?

Nhưng là không thể.

Ông là người lớn, là cha, mà lại nói như vậy trước mặt con mình? Đây không phải là tự hạ thấp mình hay sao.

"Kỳ Kỳ, coi như về sau con thấy ích lợi khi gặp nhiều loại người đi. Con yên tâm, cha nhất định sẽ tìm cho con một chỗ tốt để gả đi, sẽ không để cho con bị thiệt. Con hãy yên tâm đi, con đấy nha, nên ở nhà, lòng người bên ngoài rất loạn." Ông Chu nói mấy lời trấn an.

Nhưng Chu Kỳ không vui, trực tiếp không khách khí nói: "Cha, đến cha Lý Lệ cũng lừa, còn có Triệu tổng, hai người nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ sẽ hợp tác với bọn họ? Đừng quên, tối hôm qua Lý Lệ cho người bắt con, không chừng Lý Lệ hiện giờ đã biết chuyện của mình bị bại lộ. Hai người suy nghĩ một chút, tên vệ sĩ kia chính là người của cô ta, nói cách khác cô ta ở trong bệnh viện cũng có thể làm bất cứ chuyện gì, cô ta làm chuyện gì chúng ta có biết không? Nói không chừng chuyện này Lý Lệ và Triệu tổng cùng chung một lồng đấy."

Ông Chu và Chu Khải nghe vậy liền sững sờ, sau đó liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt đối phương ít nhiều đã có chút khiếp sợ, chính là, điều Chu Kỳ tại sao họ lại không nghĩ tới? Hiện tại Chu Khải có chút sợ hãi, mình cưới một người đàn bà dạng gì vậy, cô ta có thể vì mục đích của mình mà làm bất cứ chuyện gì, người như vậy......

Trên trán Chu Khải chảy ra mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn ông Chu. Chu Kỳ nhìn hai người đàn ông nhà mình, không hiểu trong mắt họ đang nói gì. Dù sao cũng là bọn họ hiểu mà cậu không hiểu, Chu Kỳ bực mình: "Hai người đừng có mà ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta mãi vậy, nói gì đi, chuyện này phải làm sao?"

Chu Khải thở dài, trong lòng lại nghĩ tới một người, Bùi Trân Ánh!__________

Lý Đại Huy xuất viện, cuối cùng cậu cũng được xuất viện. Ở trong bệnh viện ba ngày, bởi vì chuyện kỳ quặc, cũng sợ người nhà lo lắng, Bùi Trân Ánh liền nói với người trong nhà là đem Lý Đại Huy đi chơi hai ngày, chính anh cũng không tới công ty, cả ngày sống trong bệnh viện. Lý Đại Huy còn thú vị nói, anh xem một chút vị lão bản này, cả ngày không ở công ty, làm sao có thể, cẩn thận thuộc hạ không thành thật len lén móc rỗng công ty mất.

Bùi Trân Ánh cười rất tự tin, lông mày nhướng lên nhìn Lý Đại Huy: "Em cho rằng mấy năm nay anh không lăn lộn hay sao? Tiểu Tam đã trấn giữ ở công ty, chuyện gì cũng sẽ gọi điện thoại cho anh ngay, không có việc gì."

Lý Đại Huy mở to hai mắt giả bộ mù, mắt lấp lánh: "Anh nói anh đi, cả ngày lười biếng mà còn có thể kiếm ra tiền, dáng dấp lại đẹp mắt như vậy. Ai nha nha, không được không được, em phải có dự định, tiết kiệm cho đên lúc đó người nào đó bị đào trụ mất." Vừa nói tay chân còn đập đập lên người Bùi Trân Ánh, sau đó lại lôi kéo. Cậu bất giác lôi kéo trên người Bùi Trân Ánh, Bùi Trân Ánh đưa tay nắm lấy cậu, một tay cẩn thận ôm Lý Đại Huy, mắt cong cong cười, cả mặt đều tràn ngập sủng ái.

"Tốt, nếu không hôm nay chúng ta đi công chứng đi, như vậy trên người anh đều là của em rồi, như thế nào?" Tâm can của anh kích động, chớ nhìn bề ngoài anh không có phản ứng gì, nhưng khi nhắc đến vẫn đền công chứng trái tìm nhỏ liền đập nhanh cấp tốc.

Lý Đại Huy cười hì hì nhìn Bùi Trân Ánh. Cậu hiện tại dựa vào người anh, nhìn gương mặt anh tuấn không có phản ứng gì, nhưng cậu cảm thấy tim người nọ đập nhanh lên vài nhịp.

"Anh thật sự muốn kết hôn với em?" Lý Đại Huy thận trọng, giống như trước mắt mình người này chưa từng thấy qua. Khiến cho Bùi Trân Ánh tức không nói được gì. Làm ơn, chuyện cưới cậu anh chờ đã lâu rồi, nghe được Lý Đại Huy hỏi như vậy trong lòng kích động, có cửa?

Bùi Trân Ánh lập tức tỏ thái độ: "Thật thật thật, em nên đồng ý đi thôi." Bùi Trân Ánh nói rất đáng thương, thuận thế cọ cọ vào ngực Lý Đại Huy. Đầu tựa vào hõm vai cậu, giọng nói đáng thương, ánh mắt long lanh, nhìn như sắp khóc. Mọi người nói công tử nhỏ hận không thế ngay lập tức gả, Bùi đại gia hắn trực tiếp hận không thể ngay lập tức cưới.

Lý Đại Huy im lặng nhìn Bùi Trân Ánh giả bộ nũng nịu trước mặt, trước kia đúng là như vậy sao?

Lý Đại Huy cau mày nhớ lại thời gian trước kia cùng sống với Bùi Trân Ánh, không nhớ rõ là như như vậy nha. Trước kia cậu còn nhỏ, trên căn bản luôn được Bùi Trân Ánh cưng chiều, luôn là cậu với đôi mắt to long lanh nhìn Bùi Trân Ánh, sau đó Bùi Trân Ánh nhìn cậu với đôi mắt bồ câu, cảm thấy rất đáng thương. Hết cách rồi, cậu yêu cầu gì anh cũng không quyết tâm phản đối được.

Bùi Trân Ánh nằm ở hõm vai của cậu khóe miệng len lén toét ra một nụ cười. Trước kia cưng chiều cậu, nhưng hiện tại không giống nhau, dĩ nhiên là việc làm nũng cũng phải là tiên hạ vi cường. Nếu không đến lúc đó Lý Đại Huy không muốn kết hôn thì anh phải làm như thế nào bây giờ?

Lý Đại Huy im lặng: "Hiện tại kết hôn hay không thì có gì khác biệt đâu." Lý Đại Huy cảm thấy mặt có chút nóng, không biết có đỏ hay không?

Người này cũng thật là, cứ nũng nịu đòi cưới như vậy, chính anh một chút thành ý cũng không có, cậu mới không cần đồng ý.

Bùi Trân Ánh cũng bất đắc dĩ, nhất quyết không tha giống như một oán phụ: "Không giống nhau, anh cảm giác hiện tại giống như ra cửa không phải là chồng của em, ta không có thân phận nha nha nha. Anh muốn thân phận, tiểu tức phụ, anh muốn thân phậnnnnnnnnnnnn" Bùi Trân Ánh ngẩng đầu gầm thét.

Tròng mắt Lý Đại Huy híp lại, nháy mắt mấy cái, không nói lời nào.

Trong thời điểm quan trọng này Tiếu Thâm không biết sống chết lại xuất hiện, Hi Hi ha ha bước vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lý Đại Huy ngồi trên đùi Bùi Trân Ánh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Hắn cười ha ha: "Ai nha, ha người đúng là chán quá rồi, chuyện vợ chồng tốt như thế nào thì cũng đừng như vậy nha. Mình nhìn nhìn anh anh em em như vậy làm sao chịu nổi, các cậu làm như vậy mình làm sao chịu nổi!"

Bùi Trân Ánh buồn bực, anh vất vả lắm mới bức được Lý Đại Huy nói đến câu cuối cùng, cái tên Tiếu Thâm không có mắt hay sao mà làm hỏng vậy? Mang theo đôi mắt oán hận bắn thẳng đến, mí mắt Tiếu Thâm nhay nhảy, đây là chuyện gì?

Phong Trác Hạo ở phía sau không biết khi nào thì cũng đi vào, so với Tiếu Thâm mờ mịt không biết, Phong Trác Hạo ôm con trai xem cuộc vui. Bởi vì thật sự ngại vì lúc này động tác của Bùi Trân Ánh và Lý Đại Huy có chút không nên, Phong Trác Hạo phải một tay ôm một tay che mắt cho Nhục Đoàn Tử.

Sau đó Nhục Đoàn Tử cũng không vui lòng, méo mó kêu loạn: "Lão Phong, cha buông mắt con ra, con muốn nhìn, con muốn xem!'

Phong Trác Hạo cười cười nhìn hai người bọn họ, đối với phản kháng của tiểu bất điểm trong lòng không đáp lại một chút.

Lý Đại Huy nghe âm thanh non nớt nhìn ra cửa. Trời, không chỉ Tiếu Thâm làm bóng đèn, còn nhìn thấy Phong Trác Hạo đang che mắt Nhục Đoàn Tử, thế này mới ý thức được mình vẫn đang ngồi ở trên đùi Bùi Trân Ánh. Lập tức buông lỏng cậu tay Bùi Trân Ánh, sau đó trượt xuống.

Một nhóm người tiến vào, ngoài miệng điều mang nụ cười bắt gian tại trận, gương mặt không có ý tốt. Lý Đại Huy da mặt mỏng, ngượng ngùng ngẩng đầu. Mặt Bùi Trân Ánh thổi lại, như bị đánh, rất không thoải mái.

Tiếu Thâm biết nguyên nhân, lại mừng rỡ nhìn thấy bọ dáng này của Bùi Trân Ánh, liền làm bộ không biết ha ha cười nói: "Tiểu Hwi Hwi, chúc mừng hôm nay em xuất viện. Về sau đi bộ cần cẩn thận một chút, nhìn thấy mấy cái xe kỳ quái thì nên đi đường vòng. Có biết hay không?" Tiếu Thâm nói giọng dụ dỗ tiểu hài tử.

Phong Trác Hạo bế con đến, người này thật là, một bộ trang phục nam tính, còn đeo mắt kính, kết quả lại bế một đứa trẻ trong ngực. Hình tượng này coi như là giảm bớt nhiều. Chỉ là, nhìn thế nào cũng thấy rất hài. Hoặc là người này lớn lên đẹp trai, cộng thêm trong ngực anh có một tiểu chính thái, hai người đều là nhân vật xinh đẹp anh tuấn, nhìn dưỡng mắt vô cùng.

Lý Đại Huy rất muốn bế tiểu chính thái, đưa tay muốn ôm, kết quả tiểu chính thái quay ngoắt mông một cái, không để ý tới cậu. Ngược lại nhìn Bùi Trân Ánh ngồi trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm anh, giống như cảm thấy rất hứng thú, một đôi mắt mặc ngọc chớp chớp tò mò, sau đó đưa đôi tay nhỏ bé của mình ra, đưa tay muốn Bùi Trân Ánh bế.

Lý Đại Huy nhìn thật hâm mộ, kết quả Bùi Trân Ánh không thèm để ý tới, đối mặt với tiểu chính thái Bùi Trân Ánh còn lạnh lùng hơn, giống như tiểu chính thái vừa làm với Lý Đại Huy, nghiêng đầu không để ý tới nó. Tiểu chính thái mắt long lanh, uất ức chu môi.

Phong Trác Hạo cũng không nguyện ý nhìn con trai mình thấy nam nhân xinh đẹp liền kích động muốn ôm. Đây là chuyện gì xảy ra, cau mày vỗ một cái lên người Nhục Đoàn Tử: "Chuyện gì xảy ra, ta là cha ruột của con, làm sao con còn có thể nhìn thấy nam nhân xinh đẹp này liền có hứng thú muốn ôm?" Phong Trác Hạo rất nhức đầu, mẹ của đứa trẻ giải thích qua, trước kia đứa bé chưa từng thấy qua cha của mình, tạo thành một thói quen, hễ thấy nam nhân xinh đẹp liền nhổm lên nhìn, muốn nhìn xem có phải hay không giống bản thân sau này, muốn biết người nọ có phải cha của mình hay không.

Khi nghe được như vậy Phong Trác Hạo rất thương tâm, đứa nhỏ này sinh ra ở bên ngoài, từ nhỏ đã không có cha, mình nhất định sẽ đau lòng.

Nhìn Nhục Đoàn Tử đáng thương như vậy, Lý Đại Huy đưa tay đẩy Bùi Trân Ánh: "Anh ôm nó một chút thì có sao đâu."

Khóe miệng Bùi Trân Ánh vểnh lên, khốc khốc nói một câu khiến mọi người đồng loạt phun ra: "Ngực của anh chỉ có thể cho em, dù về sau sinh con cũng không ôm."

Lời này khi ở thời điểm theo đuổi lão bà thì chính là lời thề son sắt, ai biết sau khi sinh ra đứa bé ôm nó còn nhiều hơn Lý Đại Huy ôm, Lý Đại Huy nghĩ tới lời này ngày hôm nay của Bùi Trân Ánh không nhịn được khóe miệng co quắp.

Một nhóm người coi như trùng trùng điệp điệp mừng Lý Đại Huy xuất viện. Về đến nhà, Phong Trác Hạo đem Nhục Đoàn Tử đưa cho Lý Đại Huy trông, lôi Bùi Trân Ánh và nhóm người vào trong thư phòng.

Trong thư phòng, Phong Trác Hạo vẻ mặt khó coi, nhìn một nhóm người nằm ngổn ngang trên sô pha, Phong Trác Hạo mở miệng: "Hôm nay tôi nhận được một tin, nghe nói Triệu tổng đã bắt tay vào thực hiện rồi. Kế hoạch bên kia là một vong tiếp một vòng. Tôi không rõ, Triệu tổng hình như là muốn hợp tác cùng Lý Lệ còn có cả Chu thị. Chu thị và Thánh Đức bên Lý Lệ làm sao có thể để cho Triệu tổng có ý định này? Nếu muốn tìm công ty hợp tác, phải tìm những công ty lực lượng tương đương nhau. Lý lệ cũng là kỳ nhân, nhưng có thể thuyết phục Triệu tổng luôn luôn bắt bẻ kia, cô ta dùng biện pháp gì đây?"

Bùi Trân Ánh nửa tựa vào ghế da sau bàn đọc sách, cái ghế còn không có việc gì chuyển hai vòng, nghe được lời của Phong Trác Hạo, khóe miệng Bùi Trân Ánh nâng lên, cười cười không lên tiếng. Ngược lại Tiếu Thâm một bên nói: "Mình nói cô ta thật giỏi, cậu nói cô ta giả bộ lâu như vậy mà không mệt mỏi? Hay nói là cô ta cảm thấy chính mình có bộ dạng như vậy?"

Cố Tiêu cười theo, liếc mắt nhìn Lý Duệ Thần không nói gì, đưa tay đẩy một cái: "Mình nói, hai em gái này, cậu thích cô ta hơn à?"

Lý Duệ Thần miễn cưỡng giương mắt nhìn lên, lời này của Cố Tiêu là tùy ý hỏi, nhưng lại dẫn tới chú ý của mọi người, lỗ tai cơ hồ mở rộng hơn. Lý Duệ Thần cười cười: "Cậu cảm thấy nếu như mình nghiêng về Lý Lệ, hiện tại mình còn ngây ngô ở chỗ này?"

Cố Tiêu cười ha ha, cười có chút không kiềm chế được, nửa đùa nói: "Ai, không nhất định như vậy nha. Lý Lệ thật sự là bò a, nói không chừng cậu chính là người mà cô ta cài bên người bọn mình nha." Cố Tiêu thành thật nói, càng nghĩ càng thấy khả năng này lớn, miệng từ từ mím lại, sau đó lầm bầm lầu bầu gật đầu một cái: "Ừ, phát hiện của mình có thể tồn tại."

Lý Duệ Thần trực tiếp phục, ngồi tại chỗ thở dài: "Cảm tạ, trí tưởng tượng của đại gia ngài thật phong phú, tại hạ cam bái hạ phong."

Cố Tiêu bị Lý Duệ Thần khôi hài chọc cho cười ha ha, khóe miệng Phong Trác Hạo và Bùi Trân Ánh cũng khẽ nâng.

Phong Trác Hạo lập tức nghiêm chỉnh lại, nhìn Bùi Trân Ánh: "Em rể, đã nghĩ nên xử lý như thế nào rồi?"

Bùi Trân Ánh một tay nâng cằm mắt nhìn Phong Trác Hạo, khóe miệng chậm rãi câu lên, kéo ra một nụ cười thần bí: "Vấn đề này các anh không cần hỏi, người phụ nữ bên ngoài so với chúng ta còn mạnh hơn. Tiểu công tử này của chúng ta, có thể gọi là tiểu thụ chân chính rồi."

Mọi người nghe vậy có chút giật mình, một người tiểu thụ tự mình xử lý chuyện này?

Bùi Trân Ánh đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người chỉ cười không nói, chỉ nói: "Chuyện này Lý Đại Huy sẽ xử lý tốt. Mình cũng không cần lo lắng. Hiện tại mình quan tâm nhất là làm sao có thể lấy người tiểu thụ cường hãn này về nhà. Đến đây, các cậu cho thêm ý kiến?"

Mọi người vừa nghe đến chuyện này, dường như còn đáng xem hơn chuyện Lý Đại Huy làm thế nào đánh ngã Lý Lệ, lập tức ồn ào lộn xộn nói.

Bên ngoài, Lý Đại Huy và Nhục Đoàn Tử chơi rối tinh rối mù lên, điện thoại vừa vang lên, Lý Đại Huy cẩn thận dặn dò tiểu bảo bối: "Bảo bối, một mình chơi một lúc nha, cậu đi nghe điện thoại, ngoan ngoãn nha."

Vừa nhìn vào màn hình điện thoại, thấy là Chu Khải, Lý Đại Huy lập tức thấy mơ, đây là tình huống gì, gần đây cậu và người nhà họ Chu phản xung?

Thế nào lại như vậy trước mặt cậu, Chu Khải trước kia cũng chưa bao giờ gọi điện, lần này là như thế nào?

"A lô?" Lý Đại Huy cố gắng nói như bình thường, không để lộ bất kỳ tâm tình nào khác, ngay cả một ý nghi ngờ cũng không xuất hiện.

Chu Khải đang đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cú điện thoại này nên hay không nên gọi? Hắn đã nghĩ thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được gọi đến, đã bao lâu hắn không chủ động gọi điện thoại rồi? Kể từ khi hai người chia tay, hiện tại lại gọi điện thoại, hình như cũng không có ngọt ngào như trước kia. Đây chính là hiệu quả của thời gian, bất kỳ quan hệ ngọt ngào nào, thời gian lâu dài, liền phai nhạt.

"Hwi Hwi, đã lâu không gặp, có thời gian cùng đi uống một chén chứ?"

Khóe miệng của Lý Đại Huy không nhịn được co quắp, cậu rất muốn nói, đa lâu không gặp? Tối hôm qua không phải là mới vừa thấy qua hay sao? Nhưng người ta nói như vậy, co lại nói ra thì không tốt, như vậy là không cho người ta chút mặt mũi. Nhưng tại sao lại muốn gặp mặt?

"Có chuyện gì không? Anh cũng biết, anh đã kết hôn rồi, hiện tại bên cạnh em cũng có Bùi Trân Ánh. Những chuyện đã xảy ra, hiện tại lại gặp mặt......" Có chút không tiện?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi