TRỞ VỀ NHÀ HỌ BÙI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn nhớ, lúc Lý Lệ nhìn thích một món đồ trang sức, hình như cũng chỉ vài chục vạn. Lúc ấy hắn còn hỏi cô có muốn mua hay không, Lý Lệ chỉ cười cười, lắc đầu rời đi. Bây giờ nhìn lại...

Sắc mặt Lý Lệ vô cùng bình tĩnh nhìn giám đốc Lý, sau đó liếc mắt nhìn Chu Khải đang yên lặng âm trầm, mỉm cười, nói với giám đốc Lý: "Chúng tôi biết rồi, ông cứ đi trước đi."

Lý Lệ vừa nói như vậy, hơn nữa tiền trong thẻ bạch kim của Chu Khải cũng không đủ, giám đốc Lý cũng là người thông minh, biết hai người này không đủ tiền, khẽ mỉm cười, âm thầm rời đi.

Bốn phía chợt yên tĩnh, trong góc, hai cha con đang chơi đùa vui vẻ, bé trai ôm người ba mới nhậm chức hỏi: "Phong Trác Hạo, người phụ nữ kia thế nào?"

Người đàn ông lạnh lùng đang ôm cậu bé nghe vậy mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "Người phụ nữ kia trộm tiền người khác, cho nên mọi người gọi cô ta là kẻ trộm. Wow, về sau không cho phép con ăn trộm, biết không? Nếu không tất cả mọi người sẽ không thích con."

Trong phòng ăn, không khí vốn yên tĩnh, tiếng nói của hai cha con dường như truyền vào trong tai mọi người. Mặc dù người đàn ông tên là Phong Trác Hạo này nói chuyện không khách khí, nhưng là vẫn nói toạc móng heo trúng tim đen, mọi người ai cũng có thể biết tiền trong thẻ bạch kim này đã chạy đi đâu.

Lý Lệ đưa lưng về phía hai cha con kia, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nghe thấy giọng cũng biết đó là một người tương đối thích xen vào chuyện của người khác. Lý Lệ biết nơi này không phải bình thường, lặng lẽ ngồi bên cạnh Chu Khải, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ đành ngồi yên.

Hai người vẫn không nói gì cho đến lúc thư ký của Lý Thánh Đức đi vào giúp họ viết giấy cam kết. Lúc Lý Lệ đi ra ngoài, mặt không biến sắc nhìn lướt qua hai cha con kia. Đáng tiếc, lần này chỉ thấy một bé trai xinh đẹp đang gật gù đắc ý, đâu thấy người lớn.

Lý Lệ không cam lòng, lặng lẽ thôi nhìn, đi sau lưng Chu Khải đang vô cùng âm u.

Trên dường hai người không hề nói gì, bây giờ Chu Khải không muốn nói một câu nào hết. Lý Lệ ngồi ở vị trí ghế phụ nhìn Chu Khải. Từ trước đến nay cậu ta chỉ làm chuyện khổ tâm vất vả, không ngờ chỉ mấy câu nói nhẹ nhàng đơn giản của Lý Đại Huy cũng phá vỡ hết sự nhẫn nại của mình.



Hôm nay tâm trạng Bùi Trân Ánh không tệ, rốt cuộc vợ con anh cũng phát huy lòng dạ hiểm độc mà cậu am hiểu từ nhỏ nhất, ác chỉnh Lý Lệ mà anh không vừa mắt, gây chuyện xôn xao. Bùi Trân Ánh dùng một tay ôm lấy Lý Đại Huy, không để ý mọi người đang đi lại, ôm đầu Lý Đại Huy hôn mãnh liệt.

Lý Đại Huy không chịu được đẩy ra: "Làm cái gì vậy, đang ở trên đường, có biết xấu hổ hay không?" Lý Đại Huy dùng sức đẩy Bùi Trân Ánh ra, mình nhảy ra phía sau, cách Bùi Trân Ánh xa ba mét, vẻ mặt chán ghét nhìn Bùi Trân Ánh đang cười vui vẻ.

Bùi Trân Ánh cười đùa cợt nhả đứng cậu vợ nhỏ bé đang đứng xa ba mét bên ngoài, mắt cười cong cong: "Bà xã, sao em hư hỏng thế này? Em bảo người ta ăn thịt tươi không nói làm gì, sao em có thể để người ta thanh toán tiền cho em?"

Lý Đại Huy nghe vậy nhíu nhíu lỗ mũi, vẻ mặt xem thường nói: "Thì sao? Anh đang bất bình cho Lý Lệ sao? Sao em không nhớ anh lại tốt bụng như vậy!" Đuôi mắt Lý Đại Huy cong cong, vẻ mặt biểu hiện sự khinh thường đối với người nào đó đột nhiên trở nên tốt bụng lạ thường.

Bùi Trân Ánh cười ha ha, bước nhanh đến phía trước ôm Lý Đại Huy, nhéo nhéo mũi Lý Đại Huy, giọng cưng chiều: "Thành thật khai báo, sao em làm như vậy?"

Lý Đại Huy lơ đễnh gật gù đắc ý, "Sao vậy, em chỉ làm chút chuyện đã chắc chắn là em đang có rắp tâm khác sao? Anh cho rằng ai cũng giống anh sao, làm chuyện gì cũng suy một thành mười. Rốt cuộc trong lòng anh có bao nhiêu uẩn khúc?!"

Bùi Trân Ánh nghe vậy rất vui vẻ, hai mắt như mắt ngọc lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, cực kỳ đẹp mắt, "Người khác thế nào anh không biết, anh chỉ biết em... em là một Bùi Trân Ánh khác. Cho nên anh sẽ hiểu mà không hề lí giải nổi!" Bùi Trân Ánh khẳng định, trên căn bản, từ lúc Lý Đại Huy bảy tuổi anh đã dựa vào chính bản thân mình dạy cho Lý Đại Huy. Coi như từ lúc Lý Đại Huy bảy tuổi đã bắt đầu biết hết nhân cách của mình. Nhưng cuối cùng vẫn không tránh được bị Bùi Trân Ánh bé nhỏ uốn cong.

Lý Đại Huy suy nghĩ, bỗng bừng hiểu ra: "A, thì ra Bùi Trân Ánh anh sống chỉ có ý nghĩ như vậy, anh cố ý dạy em trở thành như vậy!" Lý Đại Huy cố ý làm ra vẻ tức giận, phùng má thở phì phò không để ý đến anh.

Bùi Trân Ánh chỉ cười không nói, nhưng vẫn Lý nghị nhắc nhở: "Ít giở trò khoe khoang nói lảng sang chuyện khác với anh, nghiêm túc một chút, nói mục đích của em, đừng trách anh cản trở từ bên trong!"

Lý Đại Huy vốn vẫn đang còn tức giận nghe thấy như vậy liền sụp mặt xuống, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Được rồi, em thừa nhận là em cố ý." Nói xong giương mắt lên lẳng lặng nhìn Bùi Trân Ánh.

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười, "Sau đó?"

Lý Đại Huy thở dài, Bùi Trân Ánh này đã biết lừa gạt giỏi nhất, "Vậy em nói, anh đừng tức giận." Thật sự là sự tình liên quan đến chuyện quan trọng, không thể không làm.

Lặng lẽ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, anh thoáng nhíu mày, rốt cuộc cậu bé này muốn nói bí mật gì?

"Ừ, em nói đi, anh không tức giận." Bùi Trân Ánh dẫn dắt từng bước, hiện tại không tức giận, về phần sau khi nghe những điều đó có tức giận hay không cũng không chắc chắn.

Lý Đại Huy: "Em cố ý hống hách kiêu ngạo trước mặt Lý Lệ, để cho cô ta biết, thành phố A này không phải là nơi cô ta có thể muốn nói cái gì chính là cái đó, để cho cô ta biết, cho dù cô ta có khả năng, tới nơi này cũng không còn cái gì."

Bùi Trân Ánh nhíu mày, chỉ chuyện nhỏ này sao? Nhìn vẻ cô đơn trên mặt Lý Đại Huy qua, Bùi Trân Ánh không nói gì, chỉ yên lặng chờ đoạn sau.

Lý Đại Huy tiếp tục: "Em rất hiểu Lý Lệ, cô ta tuyệt đối không chịu nổi người khác mạnh hơn, người khác nhiều tiền hơn cô ta. Cho nên, em làm như vậy, nhất định sẽ kích động cô ta." Sau khi nói xong, tiếp tục yên lặng nhìn Bùi Trân Ánh.

Bùi Trân Ánh cong chân mày, hết sức kinh ngạc nói: "Kể xong rồi hả?" Thấy Lý Đại Huy gật đầu, Bùi Trân Ánh không hiểu: "Sao em lại như vậy? Chẳng lẽ lúc em ở thành phố G bị người ta khinh thường đến mức hỏng hết đầu óc sao? Cho dù Lý Lệ có hành động gì cũng là nhằm về em đấy!"

Lý Đại Huy không hài lòng cau mày nhìn anh: "Bùi Trân Ánh, anh đừng giả vờ hồ đồ trước mặt em. Anh cho rằng em không biết, em đã bảo Bùi Tiểu Tam đi điều tra bối cảnh Lý Lệ. Hơn nữa còn tương đối cẩn thận, ba mẹ ruột cô  ta đều sắp bị anh moi lên từ dưới đất. Anh còn giả vờ với em, anh chính là một con sói đuôi dài!" Cuối cùng, Lý Đại Huy liếc mắt kết luận.

Bùi Trân Ánh sững sờ, sau đó cười ha ha, bàn tay vừa kéo đã kéo cái eo nhỏ của Lý Đại Huy vào trong ngực, cúi đầu cố ra vẻ thần bí ghé vào lỗ tai Lý Đại Huy: "Đây là bí mật, em nói lớn như vậy là ước gì tất cả mọi người đều biết sao?" Anh ra vẻ thần thần bí bí, cực kỳ giống dáng bé lừa gạt cậu khi còn bé. Rõ ràng rất đứng đắn, khi đó mình ngây ngốc còn bị anh lừa, hơn nữa lần nào cũng đứng, cho tới bây giờ chưa từng thất bại.

Lý Đại Huy đen mặt, "Anh đang dỗ trẻ con sao?"

Bùi Trân Ánh vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm Lý Đại Huy, hồi lâu sau mới nói: "Sao em biết?" Giống như bí mật kinh thiên động địa của mình bị người ta không cẩn thận phá vỡ.

Lý Đại Huy tiếp tục đổ mồ hôi, đưa tay lên trán lau mồ hôi của mình hỏi: "Bùi Trân Ánh, anh chắc chắn là Bùi Trân Ánh sao?"

Bùi Trân Ánh làm như thật gật đầu, Lý Đại Huy vươn tay dùng ngón tay cái và ngón trỏ nắm lấy bàn tay Bùi Trân Ánh, vẻ ghét bỏ dời khỏi người mình. Sau đó cậu buông tay, cánh tay Bùi Trân Ánh lập tức buông xuống, sau đó Lý Đại Huy Lý túc nói: "Em không biết anh." Nói xong quay đầu bước đi.

Lúc đầu Bùi Trân Ánh sững sờ, sau đó ra vẻ hoảng sợ, "Sao em có thể không biết anh!"

Lý Đại Huy đi phía trước không kiềm chế nổi bật cười, cái người Bùi Trân Ánh này phải nói thế nào cho đúng, trong lúc cần nghiêm túc nhất luôn cố tình giải sầu giúp cậu.

Bùi Trân Ánh vẫn đang làm vẻ đau lòng ở phía sau, Lý Đại Huy chợt ngừng cười, quay đầu lườm anh một cái, cái nhìn không đứng đắn, xác định người đàn ông mặc âu phục được may cắt thủ công đang làm ra vẻ điên khùng trên đường. Mặc dù người này là một tổng giám đốc xã hội thượng lưu, cố tình diễn trò kêu gọi trên mặt hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cao quý.

Lý Đại Huy nghĩ, mình nên lấy điện thoại di động ra quay lại, sau đó lập tức đăng lên blog, lượng view trên blog mình chắc chắn sẽ tăng cao đột ngột, rất có tương lai.

Trên đường lớn, không ai nhìn thấy một người đẹp trai cao cấp như vậy mà không dừng bước quay lại nhìn. Bùi Trân Ánh ở sau lưng giả bộ với Lý Đại Huy, chọc cho Lý Đại Huy vui. Lý Đại Huy bước lên khoác cánh tay Bùi Trân Ánh cười vui vẻ nói: "Được rồi được rồi, Lnghiêm túc một chút, trời nóng như vậy còn không sợ mệt."

Trời nóng như vậy, Bùi Trân Ánh như con khỉ mặc đồ Âu trên người có thể không nóng sao?

Bùi Trân Ánh dừng lại đứng nghiêm, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời trên bầu trời, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Không nóng mới lạ, đúng là trời sụp."

Lý Đại Huy cười, kéo Bùi Trân Ánh đi về phía trước, "Chúng ta về thôi, thời tiết quá nóng." Từ nhỏ Lý Đại Huy đã không thích trời mùa hè. Những ngày như vậy cậu sẽ không chịu nổi, cho nên mỗi khi đến mùa hè suốt ngày dường như đều vùi ở trong phòng điều hòa của mình, có thể không ra cửa sẽ không ra, có thể ra ngoài vào buổi tối tuyệt đối sẽ không ra ngoài vào ban ngày.

Bùi Trân Ánh mở cúc áo khoác, vừa cởi vừa nói: "Được." Anh cũng nóng đến mức không chịu nổi.

Nhưng vừa đi được hai bước, hai người cùng dừng lại, trước mặt là người mặt không chút biểu cảm – Chu Vận Uyển. Chu Vận Uyển đã đứng đây từ lâu, bà phát hiện trước mặt bà là đứa con trai cực kỳ kiêu ngạo của mình đang giả vờ lưu manh chọc cười Lý Đại Huy ở trên đường lớn.

Bà từng nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Trân Ánh. Năm xưa lúc còn ở nhà cũ nhà họ Bùi, Bùi Trân Ánh thường xuyên bày trò như vậy để trêu chọc Lý Đại Huy. Nhưng bà không ngờ, đứa con trai luôn lạnh lùng nghiêm túc trước mặt người ngoài đang không để ý đến hình tượng đùa giỡn như vậy trên đường lớn. Nó đường đường là tổng giám đốc tập đoàn R&D, là người thừa kế nhà họ Bùi trong tương lai, sao có thể không để ý đến hình tượng làm trò như vậy. Dù là không suy nghĩ đến bản thân mình cũng nên suy nghĩ đến nhà họ Bùi một chút mới đúng.

Rất dễ nhận thấy Chu Vận Uyển mất hứng. Từ ánh mắt của bà đang nhìn Lý Đại Huy, Lý Đại Huy Hiểu rõ cảnh tượng vừa rồi đã lọt vào trong mắt bà. Nhưng Chu Vận Uyển lại khẽ mỉm cười, dù trong mắt lóe lên sự không hài lòng nhưng cũng không để lộ, nhanh chóng làm cho Lý Đại Huy lầm tưởng vẻ không hài lòng chỉ là ảo giác.

Chu Vận Uyển cười với hai bạn trẻ: "Trời nóng thế này còn đi dạo trên đường lớn. Theo mẹ đi uống một chén trà hạ nhiệt, thế nào?" Chu Vận Uyển xuất thân con nhà danh giá, chỉ mấy câu nói ngắn gọn đầu tiên cho thấy bà cao quý không tầm thường.

Bùi Trân Ánh cũng bất ngờ khi nhìn thấy mẹ, biết bây giờ Lý Đại Huy vẫn sợ, luôn không muốn trở về nhà cũ họ Bùi. Hôm nay bất ngờ gặp trên đường lớn cũng không thể trách anh, cứ xem như là ông trời đang ép Lý Đại Huy quyết định. Anh vươn tay ôm eo Lý Đại Huy, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Có đi không?" Câu hỏi rất dịu dàng, giống như một ông chồng nhị thập tứ hiếu* sợ bà xã mình phải chịu khổ, tất cả đều đặt tâm trạng bà xã lên hàng đầu. Ý câu nói kia đúng là, Hwi Hwi, nếu không nhất định không muốn đi anh sẽ không đi.

*Nhị thập tứ hiếu: 24 người con hiếu thảo – trong câu này ý nói Bùi Trân Ánh vô cùng quan tâm săn sóc Lý Đại Huy.

Chu Vận Uyển là mẹ Bùi Trân Ánh, Bùi Trân Ánh không đi có thể được, nhưng trong tình huống này, với thành kiến của Chu Vận Uyển với Lý Đại Huy, nếu như Lý Đại Huy không đi, vậy chuyện này có thể không còn cách giải quyết nào khác. Lý Đại Huy nhìn sang Bùi Trân Ánh, thấy vẻ mặt tất cả do em, Lý Đại Huy càng tức thêm. Đây là do Bùi Trân Ánh cố ý, hỏi như vậy cậu còn có cơ hội không đi sao?"

"Đi, vừa hay chúng ta gặp nhau, Bùi Trân Ánh, tìm chỗ!"

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười: "Được, có một cửa tiệm trước mặt, cà phê trong đó không tệ, hai bước chân là tới." Dứt lời anh ôm eo Lý Đại Huy đến chỗ Chu Vận Uyển, ba người cùng nhau đi.

Không sai, là Bùi Trân Ánh cố ý hỏi câu đó. Nếu ông trời giúp hai người gặp được mẹ mình trên đường, vậy hãy để anh châm thêm một ngọn đuốc. Như vậy lúc hỏi, hoàn toàn loại khả năng anh biết mẹ đến, đồng thời cũng buộc Lý Đại Huy phải đưa ra quyết định. Có đi hay không đều do Lý Đại Huy quyết định. Dù Lý Đại Huy không thích nhưng cũng không thể thật sự nói không đi.

Ba người dường như đều hiểu rõ lẫn nhau, sao Chu Vận Uyển có thể không biết ý của con trai mình. Con trai đang tạo cơ hội cho mẹ chồng chàng dâu gặp nhau một lần đúng không?

Nhưng bản thân thật sự có thể nhận Lý Đại Huy làm con dâu mình hay không? Chu Vận Uyển tự nhận mình là một người hiểu chuyện hiểu lý lẽ, bất luận là đợi chồng hay con trai, trong cuộc đời bà cũng đã có hai quyết định cứng rắn. Lần thứ nhất là lúc chồng bà lơ đễnh mất hồn khi Lý Tử Hoa xuất hiện, lần thứ hai là lúc con trai mê đắm con gái Lý Tử Hoa.

Chẳng lẽ đây là số mệnh? Năm đó ba nó không làm được, bây giờ muốn do con trai làm? Sao hai người phải ngã quỵ trên người hai mẹ con này?

"Mẹ, giờ này ra ngoài làm gì, mẹ rất ít khi ra ngoại đi dạo." Trong quán cà phê, hai người phụ nữ nhìn nhau không nói gì, Bùi Trân Ánh đành phải mở miệng trước.

Chu Vận Uyển khẽ mỉm cười, dịu dàng yêu thương, giọng rất nhẹ: "Lúc nãy mẹ đi trên đường một lúc, vừa khéo gặp được hai đứa." Rồi sau đó nhìn Lý Đại Huy vẫn đang cúi đầu không nói lời nào, "Hwi Hwi, tại sao gặp mẹ mà không nói lời nào?"

Lý Đại Huy nghe Chu Vận Uyển nói, cố gắng kìm nén tâm trạng phức tạp trong lòng, ngẩng đầu khẽ mỉm cười: "Mẹ Bùi, đã lâu không gặp."

Bùi Trân Ánh vốn đang uống cà phê, không biến sắc dừng lại một giây, sau đó giống như không biết gì tiếp tục uống cà phê. Chu Vận Uyển cũng nghe thấy từ 'mẹ Bùi', ánh mắt sắc bén nhanh chóng liếc qua nhìn đứa con trai đang uống cà phê như không có chuyện gì xảy ra, thấy sắc mặt Bùi Trân Ánh không đổi, lúc này mới quay lại nhìn Lý Đại Huy cười, "Hwi Hwi, từ nhỏ mẹ đã tự tay nuôi lớn con, con giống như con gái mẹ, nhiều năm không gặp, con gầy như vậy mẹ rất đau lòng."

Thật ra lời này không hề giả tạo, tình cảm Chu Vận Uyển dành cho Lý Đại Huy thực ra rất phức tạp, sẵn có tình cảm thân thiết hai mẹ con, hoặc là bởi vì lúc đó bà xem Lý Đại Huy như con dâu tương lai để dạy bảo. Nhưng vì chuyện xảy ra bốn năm trước, lúc bà vô tình biết được mẹ đẻ Lý Đại Huy là người phụ nữ kia, giống như yêu ai yêu cả đường đi, bà lập tức oán hận Lý Đại Huy.

Lý Đại Huy vẫn cười lãnh đạm, "Không có, bốn năm nay con rất khỏe, học được rất nhiều thứ, cũng sẽ quan tâm đến bản thân."

Chu Vận Uyển gật đầu, "Vậy thì tốt." Nói xong bà nhìn về con trai vẫn đang uống cà phê không nói lời nào: "Hwi Hwi, hai đứa về lúc nào, sao hôm qua về nhà không dẫn Hwi Hi về theo? Không phải con không biết, ông nội rất nhớ Hwi Hwi!"

Bùi Trân Ánh đặt cái ly trong tay xuống, nhìn Lý Đại Huy bất đắc dĩ cười, nhìn lại mẹ mình có vẻ vô tội nói: "Mẹ, mẹ không thể trách lầm con, con ước gì có thể nhanh chóng dẫn Hwi Hwi về, tốt nhất là khiến Hwi Hwi về nhà ở luôn. Dù sao từ nhỏ mẹ và ông nội cũng đã yêu thương Hwi Hwi, hôm nào con chọn một ngày thật tốt cưới cậu ấy vào cửa." Nói xong dừng lại một chút, đôi mắt xanh ngọc bình thường tối đen bỗng tỏa sáng, lặng lẽ chú ý vẻ mặt hai người bên cạnh.

Lúc Lý Đại Huy nghe đến cưới cậu, ngẩng đầu liếc nhìn Chu Vận Uyển đối diện theo bản năng, ánh mắt thận trọng như đang sợ bà. Mà sắc mặt Chu Vận Uyển tối sầm lại, cho dù cậu vẫn thường nhìn thấy vẻ mặt giả tạo trong xã hội thượng lưu, vẫn không che giấu nổi vẻ cứng đờ trên mặt, sau đó nhanh chóng khôi phục như cũ.
Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười, vẻ như không biết gì tiếp tục nói: "Đáng tiếc, cậu bé này không biết nói thêm gì ở đây, có lẽ là không muốn trở về."

Chu Vận Uyển liếc mắt nhìn Lý Đại Huy cúi đầu không nói đối diện, bởi vì cúi đầu nên không nhìn ra được bất kỳ biểu hiện gì, lại nhìn lại con trai mình, mỉm cười uống một ngụm cà phê, "Chuyện này không vội, chờ tình cảm hai đứa ổn định rồi bàn lại. Hơn nữa, ba con lâu rồi cũng không trở về." Ngụ ý, cần phải thương lượng cẩn thận với người trong nhà mới được.

Bùi Trân Ánh nghiêng đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt Lý Đại Huy đang trắng bệch, khẽ mỉm cười, vươn tay cầm lấy tay cậu không biết giấu dưới bàn từ lúc nào, quấn chặt, hơi mát mẻ, lạnh giá không hề phù hợp với nhiệt độ nóng bức ngày hè. Trong hai mắt xinh đẹp Bùi Trân Ánh chợt lóe lên chút ánh sáng không rõ. Chu Vận Uyển nhìn chằm chằm Bùi Trân Ánh, dĩ nhiên là không nhìn thấy ánh sáng này, hoặc là quá nhanh, căn bản không biệt rõ, lúc nhìn thì Bùi Trân Ánh đang mỉm cười.

Trong lúc Bùi Trân Ánh đang lái xe Rambo xa xỉ, Lý Đại Huy vẫn luôn nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe. Lúc Bùi Trân Ánh còn đang ở tiệm cà phê đã gọi người đưa tới. Anh nói vừa khéo hôm nay được gặp mẹ ở ngoài, cho nên muốn lái xe đưa mẹ về nhà, đúng lúc Lý Đại Huy cũng tiện đường về nhìn qua một chút.

Chu Vận Uyển ngồi ở ghế sau đưa tay lên nắm lấy tay Lý Đại Huy nói: "Con nhìn xem, lâu rồi không về, có phải là không nhận ra thành phố rồi nữa không?"

Lý Đại Huy vẫn đang ngẩn người phục hồi, xoay đầu nhìn Chu Vận Uyển đang cười thân thiết với mình, ngoan ngoãn gật đầu, "Đúng vậy, con chỉ rời xa bốn năm mà thôi, không ngờ..." Thành phố A vốn đã hết sức phồn hoa, cậu cảm thấy nơi này giống như một nơi hút gió, nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ tới mình chỉ rời đi bốn năm, suýt chút nữa đã bị thành phố này loại bỏ.

Chu Vận Uyển dường như nhìn thấu suy nghĩ Lý Đại Huy, mỉm cười kéo tay cậu vuốt ve, "Thành phố này phát triển nhờ con người, không thể nói người nào có thể thích ứng với thành phố hay không, cho nên vẫn không thể nói trước con người rời đi vài năm hay ở lại vài năm có bị loại bỏ hay không."

Chu Vận Uyển vừa nói vậy, Lý Đại Huy hơi kinh ngạc quay đầu nhìn bà. Không phải Chu Vận Uyển vẫn luôn phản đối cậu sao? Sao bây giờ giống như đang khuyên bảo cậu vậy? Lý Đại Huy không biết, chẳng qua cảm thấy người phía sau còn chưa đồng ý chuyện của cậu thôi.

"Cho nên mới nói, chuyện loại bỏ này vẫn là do con người quyết định. Con người là loài động vật dễ thay đổi nhất."

Lý Đại Huy khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, con người hay thay đổi." cậu mỉm cười, tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu đã nói, sao Chu Vận Uyển đột nhiên thay đổi muốn tiếp nhận cậu? Thì ra câu nói này còn một ẩn ý khác, con người là loài động vật hay thay đổi nhất? Là bà đang nhắc nhở cậu, rốt cuộc cậu có thể vào cửa chính nhà họ Bùi hay không, hay là muốn xem cậu có thể bảo vệ nổi trái tim Bùi Trân Ánh không. Nói không chừng trong lúc còn đang ở trận chiến, đột nhiên Bùi Trân Ánh thay lòng cũng không biết chắc được.

Bùi Trân Ánh, có không?

Theo bản năng, Lý Đại Huy quay đầu nhìn Bùi Trân Ánh đang lái xe, lại không ngờ nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc giống hệt người ngồi sau đang nhìn chằm chằm mình, Lý Đại Huy sững sờ, hai mắt kia mỉm cười nhẹ, sau đó dời mắt chuyên tâm lái xe.

Lý Đại Huy cũng quay đầu, tiếp tục phong cảnh thành phố thay đổi bên ngoài cửa xe, một lúc lâu, không khống chế nổi cong môi cười. Lúc nãy cái nhìn của Bùi Trân Ánh đã nói cho cậu biết quyết định của anh, kiên định mà dứt khoát.

Giống như một lời thề, để chút lo lắng trong lòng Lý Đại Huy lắng xuống.

Lý Đại Huy trở lại nhà họ Bùi, người làm trong nhà hết sức phấn khích, nhất là mẹ Liễu. Vị tiểu thiếu gia lớn lên ở nhà họ Bùi này giống như bảo bối của mọi già trẻ trong nhà. Bốn năm trước cậu ấy đột nhiên rời đi cũng làm biến mất nét vui cười trên mặt ông nội Bùi. Mẹ Liễu hiểu rằng, sau khi tiểu thếu gia đi, căn nhà chỉ còn lại ba người chủ. Từ đó về sau, ông cụ rất ít khi xuất hiện, kết quả là vẫn ở ngôi nhà phía sau. Bùi Trân Ánh càng không cần nhắc đến, giống như lập tức bù đầu vào công việc, số lần về nhà trong một tháng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bà chủ càng không cần phải nói tới, là bà quyết định để Lý Đại Huy rời đi. Cho tới bây giờ, là mình chứng kiến mức độ yêu thương cưng chiều của bà chủ đối với Lý Đại Huy, còn thân thiết hơn so với máu mủ ruột thịt.

Sau khi Lý Đại Huy đi, có lần bà chủ xuất hiện triệu chứng hoảng hốt về tinh thần, rõ ràng Lý Đại Huy không còn ở đây nhưng có lúc bà chủ sẽ chợt gọi lớn trong nhà, "Hi Hi, Hi Hi."

Khi đó nhìn phu nhân như vậy, mẹ Liễu cảm thấy rất khó hiểu. Rõ ràng phu nhân yêu thương Lý Đại Huy như cốt nhục, tại sao còn để chuyện tình mấy chục năm trước gây tổn thương đến mức bỏ cả cốt nhục? Còn để cục cưng Lý Đại Huy từ nhỏ vẫn được ăn sung mặc sướng phải chịu khổ bên ngoài.

Lý Đại Huy xuống xe, nhìn tòa nhà ở lưng chừng núi, từ trước đến nay cậu chưa từng cảm thấy tòa nhà này xưa cũ như một ông già hơn năm mươi. Bỗng nhiên trở lại sau bốn năm, nhìn kiến trúc đặc biệt đông tây kết hợp, Lý Đại Huy chợt cảm thấy như được trở về, đáy lòng cậu không ngừng có tiếng nói, "Rốt cuộc đã về."

"Rốt cuộc đã về!" Một giọng nói già nua, Lý Đại Huy đột nhiên dừng lại, trợn to mắt, sau đó bỗng xoay người, nhìn ông cụ Bùi đầu tóc bạc trắng, chóp mũi chua xót, hốc mắt nóng lên như bị bỏng, cổ họng còn như bị một thứ gì đó chận lại, không thể nói được điều gì, còn khiến cổ cậu rất đau.

Ông cụ Bùi là một người đã tám mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, hoàn toàn không thể nhận ra chút ngây ngốc vì tuổi già trong hai mắt, hoàn toàn sáng trong.

Lý Đại Huy hốc mắt phiếm đỏ, chóp mũi ửng đỏ của Lý Đại Huy, ông cụ đau lòng: "Thằng bé này, tại sao không gọi ông?"

Lý Đại Huy bị tiếng 'thằng bé này' khiến đôi mắt ửng đỏ hơn nữa, từng giọt nước nhỏ trong mắt không ngừng rơi xuống, cuối cùng vẫn đi từng bước qua, giọng run rẩy, oan ức nhào vào trong ngực ông cụ: "Ông nội."

Hai mắt ông cụ cũng đỏ, nửa đời trước ngồi trên lưng ngựa ông cũng không khóc, vậy mà không nghĩ rằng càng già càng mềm lòng. Nhìn thấy cục cưng của mình nhào vào lòng mình, ông cụ thực sự đau lòng, hai tay vuốt ve đầu Lý Đại Huy giống như lúc còn bé nửa đêm làm loạn không ngủ, vỗ vỗ trấn an, giọng nói cũng rất dịu dàng làm cho Lý Đại Huy cảm thấy rất an toàn.

"Ông nội, con rất nhớ ông."

Đôi tay đầy gân xanh của ông cụ dừng lại, sau đó giống như một cột trụ chống trời cho Lý Đại Huy, dịu dàng mà không mất vẻ kiên định vỗ nhẹ: "Được rồi, trở về là tốt rồi. Mặc kệ con ở ngoài chịu bao nhiêu oan khuất, bây giờ đã về, ông nội sẽ là ông trời của con, có ông nội ở đây, còn xem ai dám để cục cưng của chúng ta chịu oan ức. Đừng khóc, đừng khóc."

Một đêm này, Lý Đại Huy đi theo ông cụ ngủ ở căn nhà phía sau. Tòa nhà nhà họ Bùi chia ra hai căn, ông cụ thích yên tĩnh, nhưng thường ngày có quá nhiều người ra vào, đi vào cũng muốn gặp ông cụ một lúc. Ông cụ không chịu nổi sự quấy rầy này, cho nên mới xây một căn nhà nhỏ trong vườn phía sau, thường ngày không có việc gì đều ở trong nhà. Người đến nhà bảo muốn gặp ông cụ, liền nói sức khỏe ông cụ không tốt, không thể gặp khác, cứ như vậy cũng qua được vài chục năm yên tĩnh.

Ông cụ nhìn Lý Đại Huy ngủ say, lặng lẽ xuống giường, cẩn thận giúp cậu chỉnh lại chăn. Nhìn vẻ mặt tham ngủ của Lý Đại Huy, trái tim ông cụ ấm áp khó tả. Ông nhớ tới trước đây Bùi Trân Ánh thường bắt cóc Lý Đại Huy đến ngủ ở đây, hai đứa bé thân thiết kề bên ông, thực sự rất ồn ào. Khi đó ông cảm thấy đứa cháu nội rất yêu thích cậu bé Lý Đại Huy, bản thân ông cũng vô cùng yêu thích, cho nên vẫn im lặng để hai đứa bé phát triển. Vốn tưởng rằng lúc Lý Đại Huy hai mươi tuổi sẽ trở thành cháu dâu danh chính ngôn thuận của mình. Có ai ngờ, năm Lý Đại Huy mười tám tuổi đột nhiên muốn rời khỏi nhà họ Bùi, hơn nữa thái độ rất kiên quyết. Về sau, nhìn thấy đứa cháu nội kiêu ngạo không coi trời bằng vung càng ngày càng sa sút, cho đến một ngày ông gọi cháu nội tới nghiêm khắc giáo huấn một trận.

Khi đó ông nói, nếu muốn để người mình yêu không buồn phiền về nhà, vậy thì phải để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, càng phải chín chắn hơn so với Lý Đại Huy băn khoăn không dám trở về. Khi đó, Lý Đại Huy sẽ yên tâm quay về.

Giờ thì tốt rồi, tên nhóc đó đã dẫn cháu trai về, gầy đi không ít, không còn nhìn thấy nét ngây thơ trên mắt như lúc đầu, ngược lại còn ẩn chứa thái độ kiêu kỳ mơ hồ, rất giống khí chất kiêu ngạo trên người đứa cháu nội mình.

Vừa kiêu ngạo vừa mạnh mẽ.

Ông cụ khẽ mỉm cười, lặng lẽ rời khỏi phòng mìn. Kiêu ngạo và mạnh mẽ mới là điều con cháu nhà họ Bùi chân chính nên có. Cho nên ông thấy ra ngoài bốn năm đã giúp con bé học được không ít.

Ở nhà trước, Bùi Trân Ánh đang ngẩn người trong phòng sách của mình, quần áo trên người vẫn là bộ mặc ban ngày. Bình thường lúc anh về nhà anh sẽ thay quần áo trước, anh không thích mặc quần áo cũ kỹ. Trước kia lúc anh mới bắt đầu kinh doanh, Lý Đại Huy nhỏ bé từng không hài lòng nói: Bùi Trân Ánh, ở nhà không làm việc thì nên mặc quần áo bình thường, nhìn như vậy thực sự quá nghiêm túc.

Khi đó Lý Đại Huy mới chỉ mười ba tuổi, anh hỏi cậu tại sao, Lý Đại Huy nói cậu không biết. Sau đó khi Lý Đại Huy rời đi bốn năm, anh dần hiểu ra nguyên nhân bên trong. Bởi vì nhà là một nơi thoải mái, mà công việc lại quá Lý túc nên mới mặc âu phục. Cho nên ở nhà dĩ nhiên không thể mặc quần áo nghiêm túc như vậy.

Tối nay, Bùi Trân Ánh ăn mặc chỉnh tề ngồi trong chiếc ghế đệm nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, điện thoại di động reo lên, anh nhìn lướt qua màn hình, nhanh chóng dời mắt đi. Ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như mực, ngoài đèn đường trong vườn hoa nhà họ Bùi không thể nhìn thấy gì khác nữa?

Điện thoại di động vẫn tiếp tục reo, Bùi Trân Ánh chậm rãi nhấn nút nghe: "Alo, chuyện gì vậy?"

Người đàn ông bên kia cung kính trả lời: "Tôi đã tìm người cẩn thận điều tra, phát hiện mấy năm trước tiểu thiếu gia từng tiếp xúc với người phụ trách tập đoàn Thánh Đức. Mặt khác, về thân thế tiểu thiếu gia cũng không tra thêm được điều gì. Ngày mai tôi sẽ gửi tài liệu chi tiết qua, nhưng về chuyện mẹ ruột tiểu thiếu gia, thực sự giống như người nói lúc trước, hình như đã có người cố ý lau dọn, không thể tìm thấy chút dấu vết nào, rất kỳ quái."

Bùi Trân Ánh khẽ nheo mắt, một lúc lâu sau mới khạc ra được một cái tên: "Tập đoàn Thánh Đức?"

Bên kia trả lời: "Vâng, bốn năm trước tiểu thiếu gia đã bắt đầu liên lạc với Phó tổng tập đoàn tài chính, hơn nữa, theo báo cáo điều tra, vị Phó tổng kia hình như còn rất kính cẩn với tiểu thiếu gia."

Hai mắt đang nheo chợt mở to, sau đó nở nụ cười xán lạn, giống như lẩm bẩm nói: "cậu nhóc này." Không trách được trước đây nhìn thấy thái độ nhà họ Chu và Lý Lệ, Lý Thánh Đức như vậy đối với Lý Đại Huy cũng không thấy cậu phản kháng, hoàn toàn có vẻ nhẫn nhục chịu đựng, thì ra là đã chuẩn bị tốt từ trước rồi.

Trước tiên cậu biến bản thân thành một người yếu đuối trước mặt mọi người, sau đó âm thầm lợi dụng sự xuất hiện của mình làm cho những người đó nổi lòng tham. Nếu là trước đây, nhà họ Chu có thể yên tâm thỏa mãn làm vua ở thành phố G. Nhưng bọn họ luôn luôn khinh thường Lý Đại Huy nhỏ bé xuất hiện bên cạnh với thân phận thần bí thì nhà họ Chu mới cảm thấy thành phố G này quá nhỏ, căn bản là càng ngày càng bị Lý Đại Huy gài bẫy khiến lòng tham lớn dần lên.

Bà xã, thì ra em đã có chuẩn bị từ trước.

Bùi Trân Ánh cười khẽ, người đàn ông bên kia không hiểu: "Bùi thiếu gia, cần tiếp tục điều tra không?"

Bùi Trân Ánh cười, nhỏ giọng nói: "Không cần, chuyện tôi muốn biết đã biết, chuyện sau này không cần, chỉ cần biết nguyên nhân gây ra và kết cục sau cùng là được rồi." Bùi Trân Ánh rất hiểu Lý Đại Huy, mặc dù từ trước đến nay Lý Đại Huy rất đơn giản trong sáng, nhưng không có nghĩa là Lý Đại Huy không hiểu được âm mưu của những người này. Ngược lại, hôm nay sau khi tự mình hiểu chuyện, Lý Đại Huy rất am hiểu chuyện này.

Chợt nhớ đến gì đó, ánh mắt Bùi Trân Ánh trong đêm chợt trở nên rét lạnh, đổi chủ đề, chút dịu dàng lúc nãy cũng biến mất, "Mấy người đã dạy bảo người kia thế nào?"

Người đàn ông bên kia do dự, sau đó mở miệng: "Người kia đã được dạy bảo tốt lắm, nhưng dù sao cũng không phải người chúng ta dạy bảo, tôi sợ..."

Bùi Trân Ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh có thể hiểu được lời ẩn ý kia, những người kia đều là người anh tự mình lựa chọn cho người dạy bảo, thân thế bối cảnh đều bị điều tra rất rõ ràng. Bây giờ bối cảnh người kia thế nào không nói trước, chẳng qua lúc trước hắn ta nghe lệnh người nào đến hại Lý Đại Huy cũng đủ đày hắn ta xuống địa ngục.

Người đàn ông muốn hãm hại Lý Đại Huy ở bệnh viện thành phố G vốn rất giống những người bên cạnh Bùi Trân Ánh, thái độ rất dứt khoát. Nhưng lần này, anh thay đổi chủ ý, có lẽ người như vậy không dễ lợi dụng, ngược lại càng thêm trung thành với mình.

"Chuyện này không cần để ý đến, chỉ cần huấn luyện hắn thật tốt, còn lại để tôi tự làm."

Người đàn ông bên kia ngẩn ra, sau đó tuyệt đối nghe lệnh, "Vâng." Mặc dù không hiểu rõ ông chủ trẻ tuổi của mình vì sao bất chấp nguy hiểm như vậy, nhưng người này chưa từng làm chuyện gì mà chưa nắm chắc. Nếu hắn đã ra quyết định, tất nhiên cũng đã có kế hoạch của mình. Như vậy mình là thuộc hạ của hắn, cũng chỉ có thể tuyệt đối nghe lệnh.

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Trân Ánh nở nụ cười thản nhiên, đường cong rất nhỏ, không thể nhìn rõ đang có biểu hiện gì, chỉ thấy hai mắt đang cực kỳ tỏa sáng lấp lánh.

"Cốc cốc cốc..." Ngoài cửa phòng sách vang lên tiếng gõ cửa có quy luật, vang lên thánh thót phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm của căn nhà.

Bùi Trân Ánh xoay vòng ghế da, nhìn về phía cửa, nhe giọng nói: "Vào đi."

Cửa nhẹ nhàng được mở ra, Chu Vận Uyển cười ấm áp xuất hiện trong phòng.

Bùi Trân Ánh ngồi yên, khẽ mỉm cười: "Mẹ, trễ thế này sao còn chưa ngủ?"

Chu Vận Uyển đóng kín cửa, đi tới bên cạnh Bùi Trân Ánh bên bàn đọc sách, hai chân để ở một bên, hai tay đặt trên bụng, nụ cười thản nhiên trên môi. Không thể không nói, từ nhỏ Chu Vận Uyển đã tiếp nhận nền giáo dục quý tộc khiến bà lúc nào cũng có thể giữ vững trạng thái hoàn mỹ nhất.

Đôi mắt Bùi Trân Ánh tối đen khó lường, trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc đèn bàn nhỏ đang phát ra tia sáng dìu dịu. Hai mẹ con cứ ngồi như vậy nhìn nhau, không thể nhận ra khói lửa chiến tranh gì, nhưng thực ra còn sâu sắc hơn cả khói lửa chiến tranh.

Cuối cùng, Chu Vận Uyển nhẹ nhàng mở miệng: "Không phải con cũng chưa ngủ sao, thật ra con đã đoán ra tối nay mẹ sẽ đến đúng không?"

Giờ khắc này Chu Vận Uyển cảm thấy hết sức mệt mỏi, có lẽ là do con trai đã vượt qua muôn vàn thử thách chốn thương trường, giống như tối nay hai mẹ con chỉ nói chuyện đơn giản một chút, không ngờ đã bị con trai biến thành một cuộc đàm phán. Chu Vận Uyển cảm giác tối nay mình đến đây thật sự đã sai lầm rồi. Đứa con trai này đã lâu không nói chuyện với bà, thì ra bà không thể nhận ra, cậu bé trước kia đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, ngay cả mưu kế cũng trở nên rất thâm sâu. Dường như tất cả đều đang nằm trong lòng bàn tay nó, cảm giác đó khiến Chu Vận Uyển cảm thấy không hề thoải mái.

Bùi Trân Ánh khẽ mỉm cười, hai mắt cong cong trông rất đẹp, rất giống ba nó Bùi Dật Lăng. Chu Vận Uyển nhìn con trai, giống như gặp được Bùi Dật Lăng ba mươi năm trước, "Con và ba con rất giống nhau, năm đó ông ấy cũng tự tin giống con bây giờ, giống như tất cả chuyện không trốn thoát khỏi ánh mất ông ấy."

Bùi Trân Ánh hơi sững sờ, hình như không hiểu mẹ mình sao đột nhiên lại nhắc tới ba, "Đúng vậy, vì con là con của ông ấy chứ sao."

Chu Vận Uyển sững sờ. Con trai? Đúng vậy, nó là con trai của ông ấy, dĩ nhiên sẽ giống ông ấy.

"Mẹ, chuyện đêm nay con rất rõ ràng, mẹ cũng rất rõ ràng, mẹ cũng biết trong lòng con đang nghĩ gì. Về Hwi Hwi, mẹ cũng không cần nói thêm gì nữa, mẹ biết, không thay đổi được gì." Bùi Trân Ánh nhìn mẹ mình, những lời này rất Lý túc, ánh mắt tỏa sáng, đủ để nhìn rõ lòng anh.

Chu Vận Uyển nhìn con trai mình, thở dài, vừa gật đầu vừa nói: "Mẹ hiểu rõ không thay đổi được quyết định của con, mẹ biết từ lâu." Dáng vẻ mất hồn tự lẩm bẩm đột nhiên trở nên tỉnh táo nhìn Bùi Trân Ánh, hai mắt luôn luôn dịu dàng trở nên sắc bén: "Nhưng mà mẹ tuyệt đối không cho phép, ba con như vậy cũng không nói làm gì, mẹ tuyệt đối không cho phép con trai mẹ tiếp tục bị mẹ con đó định đoạt, tuyệt đối không cho phép. Con phải từ bỏ suy nghĩ này, chỉ cần mẹ còn ở đây, mẹ không cho phép Lý Đại Huy bước vào cửa nhà họ Bùi một bước."

Đối mặt với người mẹ đột nhiên trở nên mạnh mẽ, ngược lại Bùi Trân Ánh rất bình tĩnh, chỉ thấy anh đang nheo mắt lại, nghiêng người về phía trước, chống tay lên bàn viết, khẽ mỉm cười nhìn mẹ mình, giống như một con thỏ không hề có lực sát thương nào, "Mẹ, cái gì gọi là ba con như vậy cũng không nói làm gì?" giọng nói về đêm của Bùi Trân Ánh cực kỳ dịu dàng, giống như đang ẩn chứa ma lực nào đó, nhẹ nhàng dụ dỗ moi móc mẹ mình nói ra điều mình muốn.

"Mẹ, chuyện này có liên quan gì đến ba con? Có phải chuyện tình mười mấy năm trước vẫn quấy nhiễu mẹ. Nói cho con biết, không chừng con có thể giúp mẹ đưa một lời đề nghị có ích."

Giọng Bùi Trân Ánh như một ngòi nổ, từng chút từng chút dẫn dắt Chu Vận Uyển nhớ lại chuyện này trước đây. Cả người bà run rẩy, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Vốn dĩ tư thế ngồi của bà rất thoải mái, giờ phút này trở nên vô cùng căng thẳng, xem ra rất khổ sở.


"Năm đó, Lý Tử Hoa..." Cái tên này đối với Chu Vận Uyển là một đả kích cực kỳ lớn. Bùi Trân Ánh chú ý tới, lúc mẹ mình nhắc tới cái tên này dường như trở nên vô cùng oán hận.

"Người phụ nữ kia làm sao?" Anh cảm thấy khá quen thuộc với cái tên này, giống như đã từng nghe nói qua.

Lý?

"Bà ta, bà ta..."

Bùi Trân Ánh trợn to mắt, nhưng trên mặt vẫn rất thong thả chờ đợi.

"Vận Uyển!" Một giọng nói uy nghiêm già nua phá vỡ sự luống cuống của Chu Vận Uyển, cũng khiến cả người Bùi Trân Ánh đang nghiêng về trước trở nên cứng đờ, sau đó giống như nản lòng đột nhiên dịch về trong ghế da.

Ông cụ Bùi đẩy cửa vào, không thể nhìn ra vẻ mặt bây giờ là thế nào, chỉ là đang nhìn thoáng qua Chu Vận Uyển. Nhìn đứa cháu trai đã bình tĩnh trở lại, ông thản nhiên nói: "Sao trễ thế này rồi mà hai mẹ con còn chưa ngủ? .Mau đi ngủ, Ánh Ánh, cháu cũng ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm chăm sóc Hwi Hwi." Nói xong ông nhìn Chu Vận Uyển một cái, sau đó không nói thêm gì nữa rời đi.

Chu Vận Uyển giật mình, ngơ ngác nhìn ba chồng nói chuyện, sau khi ông cụ đi ra ngoài bà mới tỉnh táo được đôi chút. Quay đầu lại nhìn đứa con trai đang mỉm cười nhìn ông rời đi, trong lòng Chu Vận Uyển chợt cảm thấy sợ hãi, lúc nãy đứa con trai này đang tìm kiếm thông tin từ mình!

Tinh thần chưa ổn, Chu Vận Uyển thở phào nhẹ nhõm, chăm chú nhìn Bùi Trân Ánh thì Bùi Trân Ánh đã khôi phục dáng vẻ ngày thương, vẻ mặt kính cẩn nhìn mình mỉm cười, Chu Vận Uyển bình tĩnh, "Không còn sớm, con ngủ trước đi." Nói xong cũng không đợi Bùi Trân Ánh gật đầu lập tức rời đi.

Bùi Trân Ánh cong cong hai mắt, hai con mắt như hai hạt ngọc trai màu đen, đen nhánh phát ra ánh sáng chói mắt, lúc cửa phòng sách đóng lại ánh sáng cũng chợt tắt.

Lý Tử Hoa?

Bùi Trân Ánh lẩm nhẩm tên này trong đầu, đôi mắt trong bóng tối lấp lánh như tia chớp, sau đó từ từ nâng khóe miệng. Rốt cuộc là bí mật gì? Sợ anh biết như vậy sao?

Sau khi Chu Vận Uyển ra ngoài hơi mất hồn mất vía, lúc đi đến khúc quanh ở cầu thang bỗng bị hù bởi một bóng đen, kinh ngạc kêu lên, lại nghe thấy tiếng của ông cụ "Là ta." Dường như vừa bí mật vừa không kiên nhẫn. Từ khi nào cậu con dâu này bắt đầu liều lĩnh như vậy?

Chu Vận Uyển lấy tay che miệng, phòng tránh tiếng kêu của mình lọt vào trong phòng sách của Bùi Trân Ánh. Lúc đầu ông cụ nhìn chăm chú một lúc, trong phòng sách của Bùi Trân Ánh không hề có chút động tĩnh nào, lúc này mới yên lòng, nhìn Chu Vận Uyển với vẻ không hài lòng, cố nhẹ giọng nói: "Đến phòng sách của ta."

Đến bây giờ nhà họ Bùi vẫn chưa yên tĩnh được, cho nên lần này ông già như ông phải ra tay mới được.

Bên kia, sau khi Chu Vận Uyển rời đi, Bùi Trân Ánh vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích như cũ, sau một hồi lâu, Bùi Trân Ánh cầm điện thoại di động lên gọi.

"Chuyện kia tra thế nào rồi?"

Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia, lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào, "Đã tra rõ, bốn tháng trước ở ngọn núi phía sau thành phố G đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Người bị hại là Lý tiểu thiếu gia, mà người gây chuyện đã bỏ chạy. Sau khi cảnh sát lập án xử lý, nhưng đằng sau người gây chuyện kia còn có một người cực kỳ lớn, cuối cùng không bệnh mà chết, Lý tiểu thiếu gia cũng vì chuyện này mà buồn bực không vui."

Hai mắt Bùi Trân Ánh vô cùng tĩnh mật, không thể nhận ra chút sắc thái nào, chỉ đặt tay lên đầu gối nắm chặt, giọng nói dường như còn lạnh hơn bình thường rất nhiều, "Tra rõ? Là ai?"

Người bên kia như lạnh lùng theo cậung thức trả lời: "Người gây chuyện là một người đàn ông, bị người ta giật giây, sau đó hai tháng đã phát hiện thi thể trong một khu rừng hoang ở tỉnh lân cận."

Bùi Trân Ánh không kiên nhẫn: "Tôi chỉ muốn biết sau lưng người đó là ai."

Bên kia người phụ nữ lạnh lùng bỗng nhiên thay đổi, giọng điệu chế nhạo, "Từ lúc nào Bùi đại gia lại kém kiên nhẫn như vậy? Anh yên tâm, thứ anh muốn đã đến tay từ sớm, lễ lớn này sẽ tới cửa nhanh thôi." Nói xong cũng không cho Bùi Trân Ánh một câu trả lời chắc chắn, cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, Bùi Trân Ánh khẽ nhíu mày, sau đó cười nhẹ. Có người phụ nữ này giúp đỡ anh tặng lễ vật tới cửa, vậy dĩ nhiên cũng bớt phiền không ít.

Bùi Trân Ánh xoay ghế dựa, tiếp tục ngó ra bầu trời ở ngoài cửa sổ, sau một lúc thật lâu mới thở dài

.........................

Trong khách sạn sáu sao duy nhất ở Thành phố A, Lý Lệ nhìn khuôn mặt Chu Khải từ sau khi vào cửa. cậu ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được đi lên: "Khải!" Tiếng gọi vô cùng thánh thót, giống như có thể xuyên thấu thấu qua trái tim mềm yếu nhất của đàn ông.

Chu Khải liên tục vùi đầu vào trong tài liệu đang chất thành núi, chỉ nghe thấy có tiếng nói, "Chuyện gì?" Giọng nói lạnh lùng như hoàn toàn không biết trước mặt hắn là một người phụ nữ.

Lý Lệ chỉ có cảm giác lòng mình không ngừng lộp bộp, chợt cảm thấy mình giống như đang trong thời kỳ chiến tranh. Lý Lệ vụt sáng hai mắt, giọng nữ nhút nhát, "Em biết rõ hôm nay là em sai, nhưng..." Lý Lệ không nói được nữa, gương mặt không hiểu nổi, giống như thật sự không biết phải nói gì, cuối cùng quay người rời đi.

Chu Khải nhìn bóng dáng cô rời đi, nở nụ cười lạnh trên môi, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu. Bởi vì nhà họ Chu muốn phát triển ở thành phố A, cho nên kế hoạch tầng tầng lớp lớp, gần đây bận rộn chết đi được. Nghĩ tới ngày đầu tiên tới thành phố A, coi như là đưa Lý Lệ ra ngoài chơi một ngày, ai ngờ đâu sẽ xảy ra những chuyện như thế, nói xem đây là chuyện gì!

Lý Lệ rời đi không bao lâu lại quay lại, cầm một hộp nhung đỏ trong tay. Lý Lệ nhìn Chu Khải, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn Lý túc đưa chiếc hộp màu đỏ trong tay cho Chu Khải, nhỏ giọng lên tiếng: "Khải..." Sau đó không nói, Lý Lệ là người thông minh, biết được phụ nữ thế nào sẽ khiến đàn ông dễ dàng yếu đuối nhất.

Chu Khải đang vùi đầu xem tài liệu không vui vì bị Lý Lệ quấy rầy. Bây giờ cậu đã chạy tới, Chu Khải khẽ nhíu chân mày lại, ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ nhìn thấy chiếc hộp màu đỏ trong tay Lý Lệ, hai mắt nhìn chăm chú vào mình, dáng vẻ thận trọng, trên mặt còn có thêm một chút yếu đuối, dáng vẻ cũng rất Lý túc.

Chu Khải nhìn cái hộp đó, hỏi: "Cho anh?"

Lý Lệ mím môi không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Chu Khải đưa tay nhận, mở ra xem, là một chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng, phong cách vừa xa xỉ vừa khiêm tốn, đối lập nhau như một người đàn ông vừa cao quý vừa tao nhã, cũng như bản thân rõ ràng là một người vừa rất thích phóng đại, vừa khiêm tốn kín kẽ.

Chu Khải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Lệ, "Em..."

Lý Lệ đỏ mặt, "Thật xin lỗi, em lén cầm thẻ của anh mua cái này."

Chu Khải kinh sợ, chẳng lẽ khoản tiền đó cậu không dùng để mua đồ trang sức cho mình mà để mua cái đồng hồ này cho hắn?

Lý Lệ thấy Chu Khải muốn nói chuyện, trước tiên tiếp tục nói trước, "Khải, anh hãy nghe em nói trước, bây giờ chúng ta mới đến thành phố A, anh là đại biểu của tập đoàn Chu thị, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị bọn họ bắt được điểm yếu. Cho nên, anh phải đeo những thứ như thế. Em biết rõ anh không thích những thứ đồ này, nhưng ở đây, những thứ này đại diện cho thân phận của anh..."

Chu Khải từ từ đứng lên, áy náy nhìn Lý Lệ, "Sao em không nói sớm?" Lúc nãy hắn còn coi thường cô, nhìn vẻ mặt lúc này của Lý Lệ, Chu Khải càng cảm thấy có lỗi với Lý Lệ.

Lý Lệ không sao cả khẽ mỉm cười, "Không sao, từ nhỏ em đã lớn lên ở thành phố tỉnh, cho dù em là thiên kim tiểu thư tập đoàn Thánh Đức, cũng không thể nào cung cấp cho em những thứ đồ quý giá giống trên người Lý Đại Huy. Những điều này em đều hiểu, nhưng mà Khải, em muốn để anh hiểu, em thật sự suy nghĩ vì anh. Mặc kệ từ nay về sau em có thể ở bên cạnh anh hay không, chỉ hy vọng anh có thể nhớ đến em, không nên quên."

Chu Khải nhìn Lý Lệ, trong lòng chợt cảm thấy bất lực, "Lý Lệ, thật xin lỗi." Chu Khải thật sự không biết nên nói gì, đối mặt với Lý Lệ như vậy, hắn còn có thể nói gì?

Lý Lệ khẽ mỉm cười: "Không sao, em hiểu, thời gian không còn sớm, anh nên đi tắm." Nói xong giống như không còn chuyện để nói, đẩy Chu Khải vào phòng tắm.

Chu Khải nhìn Lý Lệ không hề do dự đóng cửa giúp mình, trên mặt còn cảm thấy nghi ngờ, nghĩ lại hôm nay Lý Lệ rất khác, giống như có chỗ nào đó sai.

Bên ngoài, Lý Lệ nhìn cánh cửa đóng chặt, thở phào một cái, sau đó cầm điện thoại lên gọi điện cho Lý Thánh Đức, giọng điệu như của con gái làm nũng với ba, ngây thơ đối mặt với người cha chung sống hơn hai mươi năm nói: "Ba, hôm nay cám ơn ba đã giúp." Nếu không có Lý Thánh Đức phái thư kí đến giúp bọn họ tính tiền, lúc đó còn lén đưa cho cô ta một chiếc đồng hồ nổi tiếng, hiện tại cô ta thật sự không tìm được lý do nào giải thích vì sao trong thẻ bạch kim vơi đi vài chục vạn.

Bên kia Lý Thánh Đức hình như đang ngủ, giọng hơi nhỏ, nghe Lý Lệ nói thế, Lý Thánh Đức cười: "Không sao, về sau nhớ cẩn thận hơn nữa. Lệ Lệ, con nói không cần ba cấp tiền cho con, nhưng bây giờ chúng ta không giống trước đây nữa, nhìn thấy thứ mình thích sẽ phải mua, biết không?"

Lý Lệ nói chuyện ậm ừ một hồi thật lâu, cuối cùng thân thiết nói: "Thời gian không còn sớm, ba ngủ ngon." Sau đó liền cúp.

Nhìn 'căn phòng tổng thống' trong khách sạn sáu sao duy nhất thành phố A này, Lý Lệ chợt nở nụ cười trên khóe môi. Ha ha, Lý Lệ ta rồi sẽ có một ngày đá hết tất cả những kẻ đã đè đầu cưỡi cổ xuống.

Cô ta không cần tiền của Lý Thánh Đức đương nhiên là có lý do của cậu ta, trời mới biết cô ta ghét những ngày không có tiền như thế nào. Kiểu một ngày nào đó bắt gặp được một món đồ mà không có đủ tiền mua khổ sở thế nào, cô ta đã chịu đủ rồi. cậu ta muốn có tiền, có rất nhiều tiền.

Nhưng trước mắt chưa phải là lúc, tập đoàn Thánh Đức còn chưa vào tay cậu ta, Chu thị cũng chưa về tay Chu Khải, bây giờ nhìn cô ta là một thiếu phu nhân thiên kim tiểu thư nhà cao cửa rộng, nhưng đều là của người khác cho. Cô ta không cần người khác bố thí cho vài chục vạn như vậy. Cô ta muốn tự tay nắm giữ tiền, nắm chặt trong tay mình, nhất định!

Rừm, rừm...

Điện thoại trên bàn sách Chu Khải vang lên, cắt đứt dòng ảo tưởng liều lĩnh của Lý Lệ. Lý Lệ khôi phục, liếc mắt nhìn cửa phòng tắm khép chặt, cậu ta bước lên, cầm chiếc điện thoại không ngừng reo, nhìn qua màn hình là một dãy số lạ, "Alo?"

Người đầu dây điện thoại bên kia sững sờ, dường như không ngờ người nghe điện thoại là một phụ nữ, "Vâng, đây có phải là điện thoại của anh Chu Khải không?" Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ, hơi do dự mở miệng hỏi thăm, hình như là sợ mình gọi nhầm.

Lý Lệ vừa nghe là giọng phụ nữ, theo trực giác cau mày không vui, giọng không được tốt lắm: "Đúng, cô là ai?"

Người phụ nữ bên kia được câu trả lời khẳng định, cười sảng khoái: "Ha ha, vậy thì tốt rồi, xin hỏi cô là ai? Đúng rồi, tôi là thám tử tư văn phòng XX, chuyện anh Chu ủy thác chúng tôi điều tra vụ tai nạn giao thông ở ngọn núi phía sau thành phố G bốn tháng trước, chúng tôi cần cẩn thận hỏi xem thế nào. Trước mắt có một chuyện là tài xế gây tai nạn đột nhiên chết hai tháng trước, chúng tôi đang điều tra kẻ chủ mưu đằng sau..." Người phụ nữ ở đầu dây điện thoại di động bên kia như đang lảm nhảm nói dông dài, sau đó ngừng lại.

"Đúng rồi, cô vẫn chưa trả lời, cô là?"

Lúc này Lý Lệ hoàn toàn ngây dại. cậu ta đang suy nghĩ người chồng đó của mình rốt cuộc là người thế nào? Rõ ràng trông có vẻ là người dễ bị gạt, nhưng lại lừa cô ta làm chuyện sau lưng như vậy! Ngoài chuyện này còn có gì khác? Còn có gì mà Chu Khải đã bắt tay vào điều tra, chẳng lẽ Chu Khải đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi sao?

Lý Lệ chợt cảm thấy gió lạnh sau lưng, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng xuất hiện.

"Alo! Này! Nói chuyện đi." Người phụ nữ đầu dây điện thoại bên kia vẫn không ngừng hỏi, dường như không hiểu tại sao lúc nãy còn có người nói chuyện điện thoại, giờ thì không thấy đâu?

Lý Lệ đột nhiên cảm thấy giọng mình không thấy đâu nữa, cô ta cũng không biết nói chuyện sao. Thật lâu sau, cô ta khó khăn lắm mới mở miệng: "Tôi là..." Vợ sao? Không, không thể nói cô ta là vợ, ngộ nhỡ có một ngày Chu Khải biết cậu ta lén nghe điện thoại, chọc giận Chu Khải thì sao đây? Không được, mình phải giả bộ như không biết gì, chỉ như vậy mới có cơ hội để xử lý chuyện này thật tốt!

"Tôi là thư ký của anh ấy. Chuyện cậu nói anh Chu đã biết, về sau không cần thông báo tiếp." Lý Lệ cảm giác giọng mình run rẩy, không biết người bên kia có nghe thấy cậu ta nói gì không? Cô ta thật sự rất sợ, chưa bao giờ sợ như thế.

Đầu dây điện thoại bên kia, người phụ nữ xinh đẹp nhếch miệng vẻ lạnh lùng trào phúng, giọng điệu dường như hơi tiếc nuối, "Vậy à, vậy cũng tốt, về sau tôi không cần phải thông báo anh Chu nữa." Nói xong cũng cúp điện thoại, rất thành thạo mà cũng rất tao nhã, sau đó hai tay cầm điện thoại, 'rắc', giơ tay ném, hai nửa điện thoại văng trên mặt đất.

Lý Lệ đờ đẫn cúp điện thoại, sau khi cẩn thận đặt điện thoại về chỗ cũ, lúc này mới cảm thấy lạnh, quay đầu nhìn lại, thì ra cửa sổ đang mở, gió đêm thổi qua cửa sổ liên tục, chiếc rèm cửa sổ màu trắng cũng bị thổi phồng lên.

Lý Lệ cảm thấy gió lành lạnh thổi sau lưng, trên trán cũng lạnh, cả lưng cả trán, mồ hôi lạnh toát.

Chẳng biết lúc nào cửa phòng tắm đã mở, Chu Khải thấy Lý Lệ đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đi lên hỏi: "Sao vậy?" Ánh mắt hơi quan tâm nhìn Lý Lệ.

Lý Lệ quay đầu lại, thấy ánh mắt quan tâm trong mắt Chu Khải, cười yếu ớt, "Không sao, em chỉ hóng gió một lúc cho tỉnh táo đầu óc." Tiện thể suy nghĩ thật kỹ, về sau sẽ làm gì với anh!

Trái lại, Chu Khải không suy nghĩ nhiều, không nhận ra vẻ khác thường trên mặt Lý Lệ, khẽ chau mày, đưa tay đóng cửa sổ, giọng trách cứ: "Gió buổi tối thường lạnh, không nên để vậy, cẩn thận bị cảm."

Lý Lệ chỉ nhìn theo Chu Khải, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn là nụ cười nhạt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baehwi