CHƯƠNG 41-42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41.

Biết rằng nếu không mở được hộp Tiêu Chiến khẳng định sẽ ở luôn không đi, Vương Nhất Bác đành phải kiên trì giúp đỡ.

Tiêu Chiến vừa nghe mùi thịt lập tức vươn vuốt.

Vương Nhất Bác bắt lấy cổ tay Tiêu Chiến, "Chờ chút, tôi đi lấy muỗng."

Không ngờ, Vương Nhất Bác vừa thả tay ra, Tiêu Chiến đã bị đói tới mức dùng móng chó vùi vào hộp.

"Cậu đợi một chút xíu nữa không được sao?" Vương Nhất Bác nổi giận quát một tiếng.

Tiêu Chiến làm sao chờ được? Chỉ cần Vương Nhất Bác vừa bỏ tay, hắn đã vội vàng hạ thủ.

Lần trước là trong tay đang có sẵn một cái muỗng, trực tiếp đưa lại cho hắn là xong, bây giờ phải qua phòng ăn lấy. Để tránh diễn ra cảnh buồn nôn, Vương Nhất Bác trực tiếp giật hộp thịt tự mình cầm, không ngờ Tiêu Chiến giống như một con chó lớn lẽo đẽo phía sao. Trái nhảy một cái, phải nhảy một cái, móng vuốt không ngừng tập kích hộp thịt trong tay Vương Nhất Bác, thiếu chút nữa thì vương vãi khắp nơi.

Vương Nhất Bác hết cách, chỉ có thể lấy tay bưng cái hộp, tay kia nắm tay hắn.

Cửa phòng bếp hơi nhỏ một chút, hai thằng đàn ông cùng vào có hơi khó khăn, Vương Nhất Bác liền để Tiêu Chiến chờ ở cửa, bất đắc dĩ Tiêu Chiến sống chết không buông tay. Vương Nhất Bác chỉ có thể vào trước sau đó quay đầu lại chắc chắn Tiêu Chiến vào không đụng cửa mới gọi: "Vào đi."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn đi tới.

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến bước qua khỏi cửa, đưa cái hộp đã cắm sẵn cái muỗng cho hắn.

Tiêu Chiến vừa ăn vừa chậm rãi ra khỏi cửa.

Cuối cùng cũng đuổi đi được... Vương Nhất Bác thở dài một tiếng, nhấc chân tiến về phía bàn làm việc.

Kết quả, Vương Nhất Bác vừa dừng lại ở bàn làm việc, Tiêu Chiến cũng dừng lại tại bàn làm việc.

Vương Nhất Bác nhìn cái hộp trong tay Tiêu Chiến, không ngờ đã ăn sạch rồi.

Sau đó, cảnh tượng đáng tức giận diễn ra.

Tiêu Chiến lấy từ trong túi ra một cái hộp khác, đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đứng hình sửng sốt chốc lát, cố nén xung động muốn đánh người, lần thứ hai nhận lấy.

Bây giờ đi được rồi chứ?

Không ngờ Tiêu Chiến ba miếng hai hớp là giải quyết xong, lại đưa thêm một hộp cho hắn.

Vương Nhất Bác nháy mắt đen mặt, ông đây ở lại làm việc, không phải ở lại mở hộp cho cậu.

Thế nhưng với một người bị mộng du mà nói, anh tức hắn thế nào đây? Mộng du giết người còn được phán trắng án, ăn một hộp thịt thôi có gì đâu mà đáng giận?

Vương Nhất Bác mở một lượt 10 hộp, ăn đi! Ông cho cậu ăn đủ!

Bởi vậy, Tiêu Chiến càng không đi, trực tiếp ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác trái ăn phải ăn.

Vương Nhất Bác tự huyễn bản thân tên đang trái ngồi phải ngồi chồm hỗm hai bên của mình chỉ là một con chó bự, vùi đầu vào chính chuyện.

Nhưng mà "con chó bự này" lại không chịu cô đơn, liên tục phát ra đủ thứ âm thanh. Có đôi khi còn dùng sức chép miệng, có khi hút nước tạo âm thành soàn soạt, lúc ngồi nghỉ dưỡng sức lại còn lấy muỗng khua khua.

Vương Nhất Bác hoài nghi Tiêu Chiến cố ý, nhưng mỗi khi nhìn sang, Tiêu Chiến hai mắt nhắm nghiền, không hề có dấu hiện giả vờ. Vương Nhất Bác từng nghiên cứu qua phương diện này rồi, người mộng du hầu như đều mở to hai mắt, hoặc cùng lắm là nửa khép nửa mở, sao lại có thành phần hai mắt nhắm nghiền vẫn có thể hành động như bình thường?

Nếu như nói chuyện với cậu ta, cậu ta có nghe được không?

Vương Nhất Bác thử mở miệng, "Ăn ngon lắm sao?"

"Nếu như có bánh nướng áp chảo còn ngon hơn!" Tiêu Chiến vui cười hớn hở nói. =))

Bánh nướng áp chảo... Tôi nướng cậu nghe còn ngon hơn! Vương Nhất Bác mặt bình tĩnh đáp lời.

Một lát sau, Tiêu Chiến cầm một hộp thịt bị trộn lên tới nát bét đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác, thành công làm hắn buồn nôn lại cấp tốc rút trở lại. Một hồi lại chìa ra, sau lại cấp tốc rút về, mấy lần qua lại như thế, cuối cùng múc từ trong hộp một miếng thịt, giống như định "mời" Vương Nhất Bác.

"Muốn ăn hả?"

Không hề đáp lại.

Tiêu Chiến cười tới lưu manh, "Gọi anh đi cưng! Gọi anh đi anh cho em ăn thử một miếng."

Vương Nhất Bác căn bản là lười phản ứng lại hắn.

Tiêu Chiến tự giác mất mặt, lại vùi đầu vào hộp.

Một lát xong, Vương Nhất Bác muốn đứng dậy rót nước, đột nhiên phát hiện chóp mũi Tiêu Chiến có dính chút tương. Làm người bị bệnh sạch sẽ, Vương Nhất Bác vừa định mở miệng kêu hắn lau, Tiêu Chiến đã tự động đưa lưỡi tới liếm.

Rất ít người có thể liếm tới chóp mũi, Tiêu Chiến không chỉ liếm tới, còn dư sức liếm tới.

"Thế nào? Đầu lưỡi của em rất dài đúng không?" Tiêu Chiến cố ý hỏi.

Vương Nhất Bác lạnh mắt nhìn.

Kết quả, Tiêu Chiến càng nói đầu lưỡi càng vươn dài, chậm rãi liếm bốn quanh miệng. Trái một vòng phải một vòng, thuận chiều kim đồng hồ ngược chiều kim đồng hồ... Vừa làm còn phối hợp với giọng ngâm nga, "Muốn~ thế~ nào~ liếm~ thì~ thế~ nào~ liếm~"





42.

Vương Nhất Bác không bình luận gì hết, chỉ nhìn hắn như vậy, biểu tình trên mặt khó có thể dùng từ diễn tả.

Tiêu Chiến đang say sưa trình diễn chớp chớp mắt, lại phát ra tiếng cười biến thái, "Ha ha ha ha... Lợi hại ha?"

Nói thật ra thì, giả như bây giờ Tiêu Chiến mở to mắt, Vương Nhất Bác còn có thể bị hành vi vô sỉ của hắn kích thích. Nhưng bây giờ mắt Tiêu Chiến lại nhắm chặt, cho dù muốn suy diễn hành động này thành tà mị cuồng quyến, thật ra thì cũng vấn giống một thằng mù thô tục mà thôi.

Vương Nhất Bác chẳng hiểu sao lại nở nụ cười, khiến bản thân hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Sau Vương Nhất Bác lại nghĩ: nếu có thể nói chuyện được với cậu ta, sao không nhân cơ hội này hỏi ra tại sao cậu ta lại ăn vụng. Biết đâu có thể nghe lời thật lòng.

Vì vậy lần thứ hai thử mở miệng, "Cậu tại sao nửa đêm lại đi ăn?"

"Ban ngày ăn sẽ mập ra." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác khó hiểu, "Buổi tối ăn không phải sẽ càng mập lên sao?"

"Buồn cười, cũng không phải thật sự ăn vào bụng, làm sao mập lên được?" Tiêu Chiến lại nhét vào miệng một miếng lớn.

Vương Nhất Bác giờ mới ngộ ra, Tiêu Chiến là đang giảm béo, nên mới buộc bản thân giấu đồ ăn, ăn uống điều độ. Vì vậy lại hỏi: "Đang yên đang lành tại sao muốn giảm béo làm gì?"

Tiêu Chiến không thèm ngẩng đầu lên đáp: "Tôi phải làm sao để ốm như ma, để thằng cháu nội họ Vương kia hết hy vọng!"

"Thằng cháu nội họ Vương kia" không nói gì, trực tiếp đứng dậy vào phòng bếp, lúc quay lại trong tay cầm một gói đồ ăn, giơ tới trước mặt Tiêu Chiến.

"Đây là cái gì?"

"Bánh nướng áp chảo!"

Tiêu Chiến ăn tới no, cảm thấy mĩ mãn chùi miệng, đẩy ghế đứng lên.

Vương Nhất Bác vốn định chờ tới khi Tiêu Chiến ăn xong, rồi hỏi thử hắn tại sao không muốn ký hợp đồng, kết quả vừa ghé vào nhà vệ sinh trở ra, người đã đi mất, chỉ còn lại cái bàn với một đống hộp đã được vét sạch.

Vương Nhất Bác nhớ kỹ xấp tài liệu hắn đã từng nghiên cứu qua có nói, mộng du là một kiểu bồi thường những mong muốn chưa đạt được, sau khi thỏa mãn người mộng du sẽ tự động trở về giường, thông thường khoảng thời gian mộng du không vượt quá một tiếng. Dựa theo tính toán của hắn, Tiêu Chiến hẳn sẽ không tiếp tục chạy loạn nữa.

Nếu vậy, chắc vẫn có cơ hội để hỏi... Vương Nhất Bác nghĩ.

Thu dọn rác chồng chất trên bàn xong, lại làm việc một lúc nữa, Vương Nhất Bác quay về phòng nghỉ nghỉ ngơi.

Bởi vì sân thượng có treo đèn trang trí, bất kể sáng tối lúc nào cũng bật, nên trong phòng luôn ở trạng thái có-thể-nhìn-thấy. Vậy nên Vương Nhất Bác theo thói quen không thèm bật đèn, trực tiếp cởi y phục lên giường.

Không ngờ vừa nằm lên giường, Vương Nhất Bác siêu-nhạy-cảm lập tức cảm nhận được độ lún của giường có khác thường.

Đang muốn xoay người kiểm tra, đột nhiên một thân thể nóng hổi ôm tới.

Tiêu Chiến là người rất có nguyên tắc, biết cái sai nào có thể phạm cái sai nào tuyệt đối không được phạm. Tỷ như nằm lộn giường thì thỉnh thoảng có thể phạm, nhưng ngủ mà không cởi quần áo loại sai này kiên quyết không được phạm! [không có cái ngu nào giống cái ngu nào =))]

Chưa nói tới khoản hai thân thể trần như nhộng tiếp xúc với nhau Vương Nhất Bác kinh khủng bao nhiêu, Tiêu Chiến còn một miệng đầy mùi thịt thôi cũng đủ khiến hắn chịu không nổi. Thế nhưng Tiêu Chiến lại hết lần này tới lần khác bám dính không gỡ được, người ta mùa đông đều muốn ôm một cái bếp lò đi ngủ, hắn thì ngược lại, đặc biệt thích những cơ thể "thể chất đặc thù" lạnh như băng.

Lại còn vừa cọ vừa lẩm bẩm: "Hôm nay no nê vậy là đủ rồi!"

"..."

Hừng đông ba giờ sáng, Vương Nhất Bác lần thứ hai ngồi dậy, "đóng gói" thằng khốn nạn chủ động bò lên giường mình ra ngoài! Không vì sao hết, chỉ là tự mình thấy thương cảm cho giấc ngủ ngắn ngủi của bản thân. Nếu Tiêu Chiến thực sự tỉnh, chưa nói tới việc hắn lần thứ hai trình diễn tiếc mục trở mặt rồi tự kỷ, thì Vương Nhất Bác vẫn chỉ còn hai ba tiếng đồng hồ để ngủ thôi.

Trong lúc đang "đóng gói", con mắt của Vương Nhất Bác khó tránh khỏi bị cặp giò dài miên man của Tiêu Chiến "chà đạp".

Vương Nhất Bác là người theo thuyết vô thần, không tin vào số mệnh, nhưng ngày hôm nay hắn cũng phải cắn răng hỏi ông trời: Hỡi thượng đế! Người cho một tên vóc người kinh diễm thế này xuống đây làm mấy chuyện như thế, người còn có trái tim hay không?!!!



Còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx