CHƯƠNG 89-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

89.

"Kết quả gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

Nhị Lôi hít sâu một hơi, nói: "Hai người là một đôi."

Diễn cảm Vương Nhất Bác ngay lúc đó, tựa như nghe được có người nói kỳ thật mùi vị phân không tồi.

"Một đôi? Cái gì một đôi?"

Nhị Lôi đã cảm giác được không khí nguy hiểm trong phòng, như trước mạnh chống cho mình trấn định lại.

"Chính là vận mệnh anh cùng Tiêu Chiến đã định là một đôi."

Vương Nhất Bác sửng sốt lúc lâu mới hỏi: "Cậu đây là tìm ai xem?"

"Huyền học gia." Nhị Lôi có vẻ có chút hít thở không thông, "Ông ta nghiên cứu về phương diện tướng số rất có thành tựu, nói kỳ thật tướng mạo con người không phải tự do mà theo quy luật. Hai người gặp nhau ở trên khuôn mặt cũng sẽ hiện ra liên hệ nhất định. Cho nên sau khi trải qua đo lường tính toán chính xác, ông ta cho ra kết luận Tiêu Chiến là... mệnh trung giai ngẫu của anh."

(Mệnh trung giai ngẫu: bạn đời số mệnh đã định)

Vương Nhất Bác quả nhiên giận dữ, "Huyền học gia nào? Cậu cho tôi biết tên ông ta!"

Nhị Lôi không lên tiếng.

"Cậu cứ nói thẳng là thầy tướng số! Xả cái gì huyền học với tôi? Tôi bảo cậu kiểm tra tấm ảnh là để từ việc giải mã ký hiệu đọc tâm tính Tiêu Chiến, không phải bảo cậu đi tra quan hệ giữa hai chúng tôi!"

Nhị Lôi nhỏ giọng trả lời: "Cái này không phải là tâm tính của Tiêu Chiến?"

Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, lại cầm lấy hai ảnh chụp kia nhìn nhìn, trong một thoáng hoảng hốt chợt như minh bạch điều gì.

Giống như từ việc Tiêu Chiến treo ảnh đen trắng của mình, đến hết lần này đến lần khác cố ý trêu chọc mình tức giận, rồi đến việc không hiểu sao lại nói mình thích hắn... Hết thảy nỗi băn khoăn vào thời khắc này đều được giải đáp.

"Ý của cậu là Tiêu Chiến đã nhìn ra ngay từ đầu?" Vương Nhất Bác hỏi Nhị Lôi.

Nhị Lôi gật gật đầu, "Phải, cậu ấy đối với phương diện này rất tin không hề nghi ngờ."

Vương Nhất Bác biểu cảm như có tâm tư gì.

Nhị Lôi nhanh chóng nhân cơ hội ở một bên tẩy trắng cho Tiêu Chiến, "Cậu ấy sở dĩ như vậy, chỉ là để trêu chọc anh chán ghét mà thôi."

"Cậu ta vốn đã đáng ghét! Còn phải làm trò như vậy sao? Cậu ta coi như không chấp nhận tôi, tôi cũng chướng mắt!" Vương Nhất Bác không biết từ đâu tràn tới một cỗ oi bức.

Nhị Lôi không biết nên nói gì.

Vương Nhất Bác điều tiết cảm xúc, hướng Nhị Lôi ra lệnh: "Tìm Tiêu Chiến đem loại tư tưởng này trừ bỏ! Cậu ta tín thần tín quỷ tôi mặc kệ, nhưng loại chuyện này, tuyệt đối không thể để cho cậu ta tin tưởng lung tung!"

Nhị Lôi sau khi ra ngoài thì gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.

"Vương tổng đã biết chuyện hai người nhân duyên xứng đôi, làm sao tự cậu xem rồi lo liệu đi!"

...

Trương Tinh Hồ tham gia họp báo ra mắt phim truyền hình, Tiêu Chiến cùng Du Minh đến hiện trường trợ oai.

Tiêu Chiến có thể tới vẫn là trong dự liệu của Trương Tinh Hồ, nhưng mà Du Minh lại tới khiến cho Trương Tinh Hồ vô cùng kinh ngạc. Tạm thời không nói bài lớn bài nhỏ, nói Du Minh với loại thuộc tính chết trạch này (chỉ ở trong nhà), có thể lôi đến đây thật sự là không dễ dàng.

(Bài lớn bài nhỏ: chỉ độ nổi tiếng)

"Hai chúng tôi chuẩn bị cho cậu một tiết mục 'nhị nhân chuyển', cậu ta có thể không đến sao?" Tiêu Chiến đùa cợt.

Trương Tinh Hồ càng kinh ngạc, "Cậu còn muốn lên sân khấu biểu diễn?"

"Tôi vì cái gì không thể lên sân khấu biểu diễn?" Du Minh ngữ khí thản nhiên.

"Không không không, tôi đây không phải thụ sủng nhược kinh sao." Trương Tinh Hồ hướng Du Minh cười cười, lại xoay người đấm một quyền lên ngực Tiêu Chiến, "Chẳng trách ăn mặc đẹp trai như vậy, thì ra là muốn cướp ống kính a!"

"Đương nhiên, nói sao cũng là người anh em chung nhà trọ ra tác phẩm đầu tiên, khẳng định phải đem không khí điều túc a! Yên tâm đi, lát nữa anh em tuyệt đối cho cậu ra sức phấn khích!"

Đang trò chuyện, không biết ai ở cửa nói một câu: "Mới vừa nhận được thông báo, nay Vương tổng cũng sẽ đến."

Nghe nói như thế, cả phòng hóa trang đều sôi trào, loại sôi trào này vốn không phải từ việc công ty coi trọng đối với bộ phim, mà hoàn toàn từ người Vương Nhất Bác này.

Nói không khoa trương chút nào, nháy mắt vừa dứt lời, toàn bộ nữ nhân đều bắt đầu bổ trang. (chỉnh sửa trang điểm lại)

Tiêu Chiến lúc đầu đến còn liếc trộm người ta, lúc này nhìn người ta bổ trang lại bắt đầu dè bỉu: bổ cái gì mà bổ a? Tiếp tục bổ cũng vẫn là cái đức hạnh kia, anh ta coi như đến đây thì thế nào? Nhìn các ngươi một đám chưa thấy qua cảnh đời...

Sau đó lại vỗ vỗ vai Trương Tinh Hồ nói: "Tôi đến phòng thay quần áo đổi bộ khác, các cậu cứ tán gẫu trước." Nói xong cũng vội vội vàng vàng vọt vào phòng thay quần áo.

Trương Tinh Hồ buồn bực, "Cậu ta không phải ăn mặc đủ đẹp trai rồi sao?"

Du Minh đáp lại bằng một ánh mắt đặc biệt hàm ý.

Tiêu Chiến đi về phía phòng thay quần áo trang điểm không phải là giả, nhưng không phải theo hướng đẹp trai, mà là hướng hướng toàn ngược lại.

Cởi triều phục, mặc vào một bộ quần áo lao động, hơn nữa này bộ này còn là từng bị người ta mặc qua, mặt trên đều là vết bẩn cùng mồ hôi.

Sau đó hắn liên tục lăn lộn từ hậu trường tới tiền thính (đại sảnh), cùng các nhân viên công tác bố trí hội trường.

Tiêu Chiến mới vừa nhấc một chân lên, Vương Nhất Bác cùng với Nhị Lôi liền đi tới.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên nói: "Tôi nhớ nam thứ bộ phim truyền hình này là bằng hữu của Tiêu Chiến, đúng không?"

"Đúng, đúng, ngày hôm nay Tiêu Chiến cũng tới." Nhị Lôi vội nhắc nhở.

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, "Đến đây cũng là người thừa, làm không được cái gì ra hồn."

Nhị Lôi đột nhiên đem ánh mắt nhắm ngay hướng Đông Nam, hào hứng nói: "Vương tổng anh mau nhìn."

Vương Nhất Bác theo phương hướng mà Nhị Lôi chỉ dẫn nhìn sang, Tiêu Chiến đang ở bên kia "khí thế ngất trời" liều mạng làm việc. So với tạo hình cao điệu trong tưởng tượng của Vương Nhất Bác hoàn toàn tương phản, Tiêu Chiến ăn mặc tương đối mộc mạc. Một chút cũng không ngại bụi bẩn trên giá đỡ, ra sức hỗ trợ nâng lên, cả vạt áo cũng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

"Có vẻ đã làm việc rất lâu rồi." Nhị Lôi lại nhắc nhở.

Vương Nhất Bác sắc mặt đổi đổi, "Cậu bảo cậu ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."

Nhị Lôi liền đi qua đem lời Vương Nhất Bác lặp lại một lần.

Tiêu Chiến khoa trương thở hổn hển vài ngụm khí lớn, "Hiện tại thiếu nhân lực, chờ làm xong nói sau."

Nói xong còn đặc biệt lớn tiếng chỉ vào người anh em đang treo đèn nói "Cậu có thể nhanh nhẹn chút không? Cứ mân mê mấy cái đèn bao lâu rồi? Đi đi đi, cậu xuống dưới, tôi lên đặt, thực nhìn không quen loại người mài mài chít chít như cậu!"

Không đầy một lát lại chỉ vào người quét dọn nói: "Cô quét cũng quá qua loa đi? Cách chân 2. 4 centimet có một miếng gàu đường kính 0. 7 millimet cô cũng thấy? Làm ăn kiểu gì không biết!"

Xoay người thấy một tiểu ca trêu đùa một tiểu cô nương lại không thể nhịn, "Cậu có thể đứng đắn chút hay không? Đây là nơi nào a? Là chỗ để cho cậu đùa giỡn lưu manh sao?"

Sau đó, một người chạy vặt không thể nhịn được nữa hỏi anh em bên cạnh "Tiểu tử đó là ai a?"

"Ai biết a? Đánh rắm thì thôi đi còn làm loạn, không có hắn đã tôi sớm làm xong."

...

Họp báo chính thức bắt đầu.

Nhân viên chủ chế lần lượt lên sân đấu giới thiệu, tiếp theo là thời gian truyền thông hỏi đáp, sau đó chính là hoạt động giao lưu. Có các thành viên trong đoàn bóc mẽ lẫn nhau, fan khách quý tặng quà, các tiểu tiết mục thay nhau trình diễn, không khí ngày càng nóng lên.

Tiêu Chiến và Du Minh không ngờ lại biểu diễn một đoạn, Tiêu Chiến thổi sáo, Du Minh khiêu vũ.

So với trước đó nói là chuẩn bị tốt, chẳng bằng nói là phát huy tại chỗ. Bởi vì Tiêu Chiến thổi một đoạn quên một đoạn, tiết tấu không ngừng biến hóa. Cũng may bản lĩnh khiêu vũ của Du Minh tốt, gần như nhạc gì cũng có thể ứng phó tự nhiên. Sau Tiêu Chiến lại đột nhiên thổi bài chúc mừng sinh nhật, Du Minh lúc này không còn cách nào, chỉ có thể xấu hổ lại quẫn bách đứng ở trên đài vỗ tay.

Phía dưới phát ra một trận cười vang, nhưng sau đó lại đẩy ra một cái bánh kem, cả không khí hội trường trở nên phi thường ấm áp.

Hôm nay là sinh nhật Trương Tinh Hồ, bản thân Trương Tinh Hồ cũng bận đến quên mất, một khắc thấy bánh kem kia hơi kém rơi nước mắt.

Vương Nhất Bác ở dưới đài không hiểu sao cảm khái một câu, " Tiêu Chiến quái đản này lúc không đùa giỡn, nhìn cũng rất thuận mắt."

Nhị Lôi vội phụ họa: "Đúng rồi, nhiệt tình, hơn nữa trọng tình nghĩa, đừng nhìn bề ngoài vô tâm vô phế, sinh nhật ai cậu ấy cũng đều nhớ rõ."

Vương Nhất Bác lúc này lại nhớ tới thanh lược kia, mới hiểu được Tiêu Chiến vì cái gì buổi tối tặng ban ngày đổi ý, giằng co nhiều lần như vậy, kỳ thật... Hắn vẫn là muốn tặng a?

"Sinh nhật cậu ta là ngày nào?" Vương Nhất Bác thuận miệng hỏi.

Nhị Lôi nói: "Ngày sinh nhật cậu ấy là nói bừa, bởi vì lúc vừa sinh ra liền bị ném cho Nhị bá, sau lại thay đổi vài hộ khẩu khác, đã sớm quên là ngày nào rồi."

Vương Nhất Bác lại liếc Tiêu Chiến trên đài một cái, không nói gì nữa.

Khi tiết mục biểu diễn chấm dứt, màn còn lại là giao lưu giữa diễn viên và người xem.

Tiêu Chiến cắt một miếng bánh ngọt bưng đến trước mặt Vương Nhất Bác, bộ dạng tri kỷ.

"Ăn đi."

Vương Nhất Bác nhận lấy, cầm lấy dĩa liền ăn.

"Này, tôi nói, anh coi như không nói tiếng cám ơn, ít nhất cũng cười với tôi một cái đi?" Tiêu Chiến bất mãn.

Vương Nhất Bác quét mắt nhìn hắn, "Tôi vì sao phải cười với cậu?"

"Cái này nếu là người khác đưa, anh đã sớm nở nụ cười!"

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, "Trong lòng cậu đã hiểu, sao còn muốn tôi làm?"

Tiêu Chiến bĩu môi, không nói gì.

Bất quá Nhị Lôi trái lại rất cao hứng, bởi vì Vương Nhất Bác vốn không thích ăn bơ, sinh nhật chính mình cũng chưa từng ăn một miếng.

Tiêu Chiến bắt Nhị Lôi ngồi sang bên, mình ngồi ở cạnh Vương Nhất Bác. Theo dõi y ăn một lát, khóe mắt lại nhiễm lên một tia tà sắc, ngữ khí ái muội mở miệng: "Này, tôi nghe Nhị Lôi nói, chuyện đó anh biết?"

"Chuyện gì?" Vương Nhất Bác nghi hoặc.

Tiêu Chiến cười hắc hắc, "Chuyện hai ta nhân duyên xứng đôi a!"

Nghe nói như thế, mặt Vương Nhất Bác lập tức trùng xuống.

"Cậu như thế nào lại nói bậy chuyện này? Đầu óc đứng đắn chút được không?"

Tiêu Chiến tiến đến bên tai Vương Nhất Bác, giọng điệu vô cùng chắc chắn không thể nghi ngờ: "Tôi không lừa anh, hai ta sau này thật sự là một đôi."

Vương Nhất Bác quả thực muốn đem bánh ngọt trong tay úp cả lên trên mặt Tiêu Chiến, che đi lớp da dày này.

"Cậu nói nữa có tin tôi xé miệng cậu không?"

Kết quả, Tiêu Chiến so với Vương Nhất Bác còn khí thế hơn, "Tôi thật sự không nói bậy, hai ta sau này sẽ là một đôi."

Vương Nhất Bác sống lớn như vậy, cái gì cũng đã trải qua rồi, chỉ chưa từng gặp qua loại thuyết pháp này.

Tiêu Chiến còn không sợ chết chọc bụng Vương Nhất Bác, nhỏ giọng ám chỉ nói: "Tôi đã chấp nhận số mệnh rồi, anh cũng nhận đi."

Vương Nhất Bác sôi gan, quay mạnh đầu, Tiêu Chiến hoả tốc đem khuôn mặt dán qua, vừa hay "khóa" tại miệng Vương Nhất Bác muốn mắng người, phối hợp đến cực kỳ ăn ý.

Mặt Vương Nhất Bác lúc ấy xem ra đều tái rồi.

Tiêu Chiến còn làm một bộ không buông tha, chỉ vào bơ dính trên má, " Vương Nhất Bác, cái này làm sao giải thích? Tôi là nhìn thấy anh muốn đánh, mới đem mặt đưa qua, kết quả anh thế nhưng... Không được, anh phải nói rõ cho tôi."

Vương Nhất Bác trừng hắn, "Chính là muốn bắt tôi sờ mặt của cậu đi?"

Tiểu tiện nhân trong lòng Tiêu Chiến hăng hái nhảy: là tích là tích (từng chút từng chút một)! Trên mặt lại ra vẻ lưu manh, "Nói sao đây? Là lau không phải sờ!"

Vương Nhất Bác một tay giữ ở trán Tiêu Chiến, tay kia thì đưa tới vết bơ trên mặt hắn

Chờ khi Tiêu Chiến cảm thấy không ổn thì đã muộn, lớp da mặt dày khiến người khác oán giận này rốt cục bị một cái gọng kìm xử lý, véo đến phải gọi là ngây ngất, thù mới hận cũ cùng nhau báo.

"A a a a a a a... Đau chết lão tử... Không cần anh lau... A a a a a a a... Tôi tự mình làm... Tự làm..."

Buổi tối trở về, Du Minh thấy Tiêu Chiến đang làm tổ trên ghế sa lon, giơ một cái gương nhỏ, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất tự mình soi trái soi phải hai bên mặt không đối xứng, tự kỷ e rằng không còn thuốc chữa.

"Tôi đã nói với cậu, anh ta chính là có ý đối với tôi, tôi thích ai tôi sẽ nựng yêu mặt người đó."

Du Minh hừ một tiếng, "Cũng nựng đến sưng như vậy?"

Tiêu Chiến buông gương vẻ mặt buồn bực, "Cậu người này sao lại như vậy không nhận ra người ta là coi trọng đây? Đây là vấn đề lực tay không phải vấn đề thái độ được không? Hơn nữa làn da của tôi đây rất tự phụ, đừng nói nhéo, chỉ tùy tiện búng một cái cũng sưng."

Vừa dứt lời, Du Minh lập tức xông tới hung hăng nhéo một phen, nhéo một lúc xong mới thả tay...

Đừng nói sưng lên, mặt đỏ cũng chưa đỏ.

"Sưng lên chưa?" Du Minh chất vấn.

Tiêu Chiến: "..."

90.

Ngày hôm sau, tin tức về buổi họp báo liền lên trang đầu các báo. Không phải nhờ vận dụng quan hệ của công ty Trung Đỉnh, cũng không phải bởi vì tuyên truyền mạnh mẽ, chỉ là vì một đoạn khiêu vũ kia của Du Minh.

Bản thân Du Minh chính là một đề tài nhân vật, nhất cử nhất động của cậu đều bị truyền thông chú ý. Hơn nữa cậu xưa nay điệu thấp, cực ít hiện thân, cho nên đột nhiên công khai ra mặt tất sẽ dẫn tới các hãng truyền thông tranh nhau đưa tin.

Phùng Tuấn cười cảm thán nói: "Một chuyến này của Du Minh thật không có uổng phí, giảm đi không ít phí tuyên truyền cho công ty."

Vương Nhất Bác không biểu lộ ra vui sướng gì, ngược lại có chút lo âu.

Kết quả tới buổi chiều, tin tức Du Minh khiêu vũ tại họp báo liền biến mất trên tất cả các mặt báo, thay thành đầu đề khác.

Nội dung đưa tin về họp báo, cũng đều là chủ đề về các nhân viên chủ chế trong đoàn, bất kì tin tức nào liên quan đến Du Minh đều không còn bóng dáng.

...

Buổi tối, khi Vương Nhất Bác về đến nhà, con nhỏ đã ngủ. Y tắm rửa xong lại đến phòng nó nhìn qua một chút, kết quả tiểu tử kia không biết sao lại tỉnh, chìa cánh tay nhỏ bám chặt cổ Vương Nhất Bác.

"Nằm mơ rồi." Tây Tây nói.

Vương Nhất Bác ôm Tây Tây ngồi ở trên giường, hỏi: "Mơ như thế nào?"

"Mơ thấy ba ba một mực tìm người kia."

Vương Nhất Bác có chút hưng trí nhìn nó, "Người nào?"

"Đại chân dài thúc thúc."

Vương Nhất Bác sớm đã nói với Tây Tây về việc y muốn tìm một nam diễn viên như vậy, không ngờ tới đứa bé thế nhưng nhớ kỹ. Hơn nữa Tây Tây hoàn toàn kế thừa khả năng thiên bẩm về con số của Vương Nhất Bác, đem những số liệu này học thuộc lòng không sót một cái.

"Người đó hoàn toàn phù hợp." Tây Tây nghiêm túc nói.

Vương Nhất Bác chỉ hỏi vui: "Vậy con còn nhớ rõ người đó trông ra sao không?"

Tây Tây cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Con chỉ nhớ rõ chú ấy có một cái đuôi sam, giống đuôi con thỏ."

Nghe được con trai nói như vậy, thần kinh Vương Nhất Bác nháy mắt căng lên.

"Con còn mơ thấy gì?"

Tây Tây nhất ngũ nhất thập (nhớ rõ ràng) nói: "Mơ thấy con lại phát sốt, chú ấy giữ vào trán con ấn ấn, không đầy một lát con đã không còn khó chịu nữa."

Vương Nhất Bác bế Tây Tây lên đi tìm bảo mẫu.

"Trong khoảng thời gian gần đây cô có mang Tây Tây ra ngoài không?"

Bảo mẫu lắc đầu: "Tôi sợ cậu chủ lại phát sốt, không dám cho ra ngoài."

"Trong nhà có ai đến không?"

"Không có, phàm là người tới đây đều là bắt chuyện qua với ngài trước."

Vương Nhất Bác vẫn không yên lòng, lại tìm băng ghi hình theo dõi trong biệt thự, tìm đến mấy ngày Tây Tây phát sốt kia. Kéo xem từng chút một, rốt cục thấy một thân ảnh, bàn tay nắm chuột mạnh mẽ dừng lại.

Tiêu Chiến nhắm mắt đi vào phòng Tây Tây, động tác lén lút, tim Vương Nhất Bác nhất thời nhéo lên. Tiếp theo y thấy Tiêu Chiến đi đến đầu giường Tây Tây, bàn tay đặt trong túi áo rút vài lần vẫn chưa móc ra cái gì. Cuối cùng trì hoãn sửng sốt một lát, đột nhiên không hiểu sao đem thân thể hài tử đặt lại.

Tiếp tục mặt sau, chính là những gì Tây Tây miêu tả cho Vương Nhất Bác.

Cameras sẽ không nói dối, Vương Nhất Bác tận mắt thấy trong quá trình mát xa sắc mặt Tây Tây ngày càng tốt, cảm giác khó chịu ngày càng nhẹ. Ngắn ngủn vài phút, bệnh tình hài tử nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.

Vương Nhất Bác đột nhiên phát hiện tín niệm nào đó mình đã kiên trì nhiều năm qua có dấu hiệu dao động.

Tiếp theo, hắn lại thấy Tiêu Chiến nắm chặt bàn tay nhỏ của Tây Tây không rời, không biết đang nghĩ điều gì...

Đột nhiên, đôi mắt Tiêu Chiến mở ra.

Trong lòng Vương Nhất Bác căng thẳng.

Tiêu Chiến nhìn khắp bốn phía, thời điểm khuôn mặt hướng về phía màn hình, lệ đã rơi đầy mặt...

Sau đó xảy ra chuyện gì, Vương Nhất Bác đã không còn nhớ rõ, trong đầu y chỉ còn lại hình ảnh Tiêu Chiến khóc đẫm nước mắt ngồi ở cửa phòng Tây Tây kia.

Nửa đêm, cảnh vệ gác cửa nhìn thấy Vương Nhất Bác lái xe tiến vào khu biệt thự rồi lại rời khỏi.

Tiêu Chiến đã sớm ngủ đến say như lợn chết, Vương Nhất Bác tiến đến nhìn khuôn mặt của hắn, hai bên trái phải vẫn như trước không cân xứng, bên sưng kia còn lưu lại dấu tay hồng hồng.

Vương Nhất Bác ngồi nửa người xuống, hai tay cánh tay đỡ hai bên đầu Tiêu Chiến, bình tĩnh nhìn hắn một hồi, đột nhiên hôn lên hai má phát sưng kia, hôn chính vào vị trí đã hôn phải ngày hôm qua.

Quả nhiên, Tiêu Chiến nhe răng vui lên.

Vương Nhất Bác cương sững sờ một lát, rất nhanh lại bình phục lại.

Tiêu Chiến chưa có tỉnh, nụ cười vừa rồi chỉ là vô thức.

Vì thế, đầu Vương Nhất Bác lại cúi thấp xuống. Kết quả Tiêu Chiến nhanh chóng đem mặt giấu đi, ra vẻ như gặp đại địch. Không còn cách nào, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác nhéo hắn.

"Nhị hàng..." Vương Nhất Bác giễu cợt một tiếng.

Vừa từ giường Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác liền giật mình thấy Du Minh ở cửa, biểu cảm kinh ngạc nhìn y.

Vương Nhất Bác không hề giải thích gì, mặt không chút thay đổi vòng qua Du Minh ra cửa dời đi.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến tỉnh lại liền vui, "Đêm qua mơ thấy Vương Nhất Bác chạy đến đây hôn tôi, đại gia ngươi, thật giống như thật, ha ha ha..."

Không nghe thấy hồi đáp, Tiêu Chiến ngó đầu sang phòng cách vách dò xét, phát hiện Du Minh không có ở phòng.

"Ôi! Người đâu?"

...

Tại một phòng VIP trong khách sạn, Du Minh bị người ấn vào góc tường không thể động đậy.

"Tôi không liên hệ em, em cũng sẽ không liên hệ tôi đi?"

Du Minh thản nhiên, "Hạ Hoằng Uy, anh buông ra."

Hạ Hoằng Uy dùng hạ vật dưới khố hung hăng đỉnh giữa hai chân Du Minh, ngữ khí bá đạo cuồng vọng, không hề có ý thuận theo, "Lời này của em đã nói bao nhiêu lần? Có thể thay đổi mới mẻ chút không?"

Ánh mắt Du Minh lạnh lẽo đối diện với hắn, "Anh dùng chiêu này bao nhiêu lần rồi? Có thể đổi mới chút không?"

Không khí bên trong gian phòng nháy mắt giảm xuống.

Hạ Hoằng Uy một tay lấy đẩy Du Minh xuống giường.

Sau đó, hắn đứng ở đầu giường, cố ý chầm chậm cởi từng cái từng cái cúc áo sơ mi trước mặt Du Minh. Đồi ngực cường tráng, cơ thể khêu gợi, tuấn nhan hoàn hảo không thể tìm ra khuyết điểm gì, quả thực đẹp trai đến huyết mặt.

Bất cứ người nào thấy nam nhân như vậy ở trước mặt mình cởi áo tháo thắt lưng, đều sẽ có cảm giác cuộc đời này không uổng. Nhưng vẻ mặt Du Minh cố tình mâu thuẫn, cố tình không mua hắn trướng, thậm chí cả nhìn cũng lười liếc một cái.

(không mua trướng: không thể hiện ngưỡng mộ hay vâng lời)

Hạ Hoằng Uy cưỡng chế trên người Du Minh, đôi môi mỏng hôn tới hai má cậu.

Du Minh theo bản năng trốn tránh.

Hạ Hoằng Uy lại bá đạo truy đuổi không buông tha.

Du Minh rốt cục không thể nhịn được nữa, "Anh muốn gì thì nhanh một chút."

Hạ Hoằng Uy yên lặng nhìn hắn một lát, đột nhiên con ngươi giận dữ, bàn tay to hung hăng nắm tóc Du Minh, buộc cậu nhìn thẳng vào mình.

"Ai cho em khiêu vũ ở họp báo?" Hạ Hoằng Uy chất vấn.

Du Minh mặt lạnh không nói lời nào.

Hạ Hoằng Uy gầm lên ra tiếng: "Tôi hỏi em, ai mẹ nó cho phép em khiêu vũ trước mặt nhiều người như vậy?"

"Tôi khiêu vũ thì sao vậy? Chẳng lẽ tôi học múa chỉ là để buồn chán ở trong phòng nhảy cho mình xem sao?"

Hạ Hoằng Uy hung hăng cắn hai má, cổ, vành tai Du Minh, thở hổn hển thét lớn: " Là cho một mình tôi xem."

Du Minh chịu đau không nói lời nào.

Hạ Hoằng Uy một tay xé y phục của cậu, oán hận vân vê hai điểm trước ngực, thấy không phản ứng lại dùng răng xả cắn. Dưới thân vật cứng va chạm qua một lớp vải, động tác điên cuồng thô lỗ.

Du Minh từ đầu đến cuối đều đóng chặt môi, thỉnh thoảng lại hé ra tiếng hừ lạnh, nhưng không phải loại thoải mái kia, mà là áp lực, rên rỉ thống khổ.

"Giả bộ cái gì với tôi?" Hạ Hoằng Uy đột nhiên dùng vật cứng thâm nhập, giọng điệu cùng động tác duy trì nhịp nhàng, "Trong giới này còn có thứ hàng sạch nào sao? Em nếu thật là không muốn không cầu tại sao phải theo tôi? Còn mẹ nó không phải vì thượng vị?"

...

Mãi cho đến buổi chiều, Du Minh mới trở về.

Tiêu Chiến vội vàng đuổi đến hỏi: "Cậu đi làm gì sao? Đến giờ mới trở về."

Biểu cảm Du Minh tựa hồ lại khôi phục lạnh lùng như khi mới gặp Tiêu Chiến, chỉ là trộn lẫn một ít mệt mỏi.

"Không làm gì, đi ra ngoài gặp mặt cùng bằng hữu."

Tiêu Chiến tò mò truy vấn, "Cậu còn có bằng hữu sao? Nam hay nữ? Ở đâu? Đang làm gì? Tìm cậu có chuyện gì..."

Du Minh một chữ không đáp, trực tiếp đẩy Tiêu Chiến ra, lập tức đi vào phòng của mình, miễn cưỡng ghé xuống giường.

Du Minh này vừa "Nằm úp sấp" (nói dối), Tiêu Chiến lập tức nổi lên tà tâm.

Hắn không trực tiếp hỏi, mà là cầm sổ nhỏ của mình qua thăm dò nói.

"Tôi tính viết một ca khúc, hiện tại ca từ đã viết được một nửa, tôi hát cho cậu nghe thử..."

Du Minh trực tiếp một câu, "Đừng phiền tôi."

Tiêu Chiến lại không, càng muốn hát cho Du Minh.

Du Minh không thể nhịn được nữa, "Cậu có thôi hay không? Tôi nghĩ không ra, con người cậu sao thay đổi thất thường vậy?"

"Thay đổi thất thường? Có ý gì?" Tiêu Chiến không rõ.

Du Minh do dự một chút, vẫn là đem nghi hoặc vẫn luôn luôn giấu ở đáy lòng tuôn ra: "Thái độ của cậu đối với Vương Nhất Bác sao có thể thay đổi liền thay đổi? Cậu làm như thế nào vậy?"

Có thể dạy cho tôi hay không? Tôi dùng ba năm thời gian vẫn chưa yêu nổi một người.

Tiêu Chiến nói: "Cái này rất khó sao? Anh ta là người tôi bỏ ra thời gian dài nhất để yêu, mấy chục người trước chỉ là trong vài phút."

Mấy chục người trước... DuMinh quả nhiên thực sự hỏi lầm người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx