Chương 76.Sổ hộ khẩu nhà chú có còn không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chủ nhiệm Ngô: "......"

Chủ nhiệm Từ: "?"

Hiệu trưởng và các thầy cô từng tự nhận rằng mình đã thành công trong việc giáo dục đạo đức sau những lần khuyên ngăn: "......"

Thầy giáo Tống khi xưa bắt được hai người bọn họ ở vườn cây ngô đồng: "......"

Tờ giấy xét nghiệm độ phù hợp tin tức tố lấy từ bệnh viện trung tâm được xuất hiện một cách sắc nét trên màn hình chiếu, ngày có kết quả xét nghiệm, chính là ngày sau khi có điểm đại học kia.

"Chuyện này từ khi nào vậy?" Chủ nhiệm hỏi, "Ban đầu là đánh nhau thật cơ mà, thầy không nhìn nhầm đâu, Tiêu Chiến hung dữ như vậy, còn xối cả một lon nước ngọt lên người em."

"Ban đầu đúng là đánh thật ạ, thông thường đều là em trêu chọc em ấy, đến nỗi bắt đầu yêu sớm từ bao giờ cũng không hay, hẳn là rất sớm đi. Hồi đó Tiêu Chiến vẫn còn mặc đồng phục màu đỏ, còn em là đồng phục xanh lam cho học sinh năm hai." Sinh viên Vương Nhất Bác bổ sung thêm một câu, "Em theo đuổi em ấy."

"......"

Một hàng dài các thầy cô vừa nghe đã cảm thấy ngứa răng cực kỳ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, hai cậu học sinh này đã tốt nghiệp Nhất Trung hết rồi, quản không được nữa.

Lời Vương Nhất Bác nói thực chất cũng không sai, trường học xác thật đã thiếu hai người bọn họ một lần thông báo phê bình.

"Cho nên lần đó lúc đi thi đấu ngoài trường......"

"Em chọc em ấy cáu, hôm đó Tiêu Chiến đơn phương muốn chiến tranh lạnh với em, nhưng mà không sao nữa rồi, cảm ơn các thầy cô trong đoàn đã cho bọn em một cơ hội làm lành." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Chủ nhiệm Ngô: "......"

Cho nên buổi tối ở vườn cây nhỏ hôm đó Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến căn bản không cần phải khuyên can, Tiêu Chiến mỗi lần tan học luôn chạy lên lầu hai chơi cũng không phải là để gây chuyện.

Vương Nhất Bác mỗi sáng sớm tinh mơ đứng dưới cửa ký túc xá Omega không phải vì ngứa đòn, mà là để chờ Tiêu Chiến cùng nhau đi học.

Tình bạn mà hai người họ tùy thời biểu hiện thì ra lại là tình yêu,đôi lúc còn lộ ra những mâu thuẫn nho nhỏ khi yêu cửa hai người nữa.

Mà sau khi tốt nghiệp, cậu bạn Vương Nhất Bác liên tiếp trèo tường về thăm, cũng không phải tới tìm Tiêu Chiến đánh nhau.

"Tôi đây là...... Khẩn trương sai chỗ rồi." Chủ nhiệm thở dài.

"Không sao đâu thầy." Vương Nhất Bác nói, "Bọn em mới là thảm đây này, bình thuờng mỗi khi ở chung với nhau, bọn em một chút cũng chẳng giấu diếm, kết quả là ngoại trừ việc hai đứa học chung đại học U với nhau ra, thì không ai cảm thấy chuyện giữa bọn em là thật cả."

"Điều em muốn nói chính là thế đó." Tiêu Chiến bảo, "Mấy câu nói chăm chỉ học tập này kia mọi người đều nghe đến chán hết rồi, nên em nghĩ tờ giấy kết quả này sẽ khiến mọi người cảm thấy thú vị hơn."

"Tóm lại, chúc cho mọi sự nỗ lực của bạn đều sẽ được đền đáp, nguyện cho ngày mai của bạn luôn được đẹp như mơ."

Đây là ước nguyện được Vương Nhất Bác để lại ở nơi đây, vào ngày này năm ngoái, Tiêu Chiến nghe thấy được, cũng quyết định gửi gắm lại cho thế hệ sau.

Tiêu Chiến đang đứng trên đài thu dọn máy tính, bày tỏ những lời chúc tốt đẹp nhất đến hai khối sắp thi đại học xong, liền cắp laptop của mình rồi tẩu thoát, cũng chẳng để ý mấy câu chữ mình vừa nói khi nãy có đã khiến cho bao nhiêu người bùng nổ.

Nhất Trung lùng sục học sinh yêu sớm nghiêm như thế, vậy mà hiện tại trước mắt lại có hai con cá lọt lưới.

Cá lọt lưới còn thường xuyên dẩu mông nhảy nhót dưới mí mắt của bọn họ, thiếu điều chưa nói "Đến bắt tui đi nè" ra thôi, kết quả vẫn bị bọn họ bỏ qua một cách có chọn lọc.

Không thể nào trách con cá lươn lẹo được, mà phải trách lưới đánh cá bị thủng một lỗ.

"Chuyện kết quả xét nghiệm khi nãy là như thế nào?" Đón đầu hắn là các câu hỏi của thầy cô.

"Lần đo trước không được tính là đo sai." Vương Nhất Bác giải thích, "Vấn đề là nằm ở trên người bọn em, tình trạng của bọn em tương đối đặc thù."

"Hình như bảo là tin tức tố của bọn em đều thuộc hàng cao cấp, nếu độ phù hợp tin tức tố không nằm trong khoảng đặc biệt thì phương pháp xét nghiệm thông thường sẽ không thể nào đo ra được ạ." Tiêu Chiến ngồi xuống vị trí trống cạnh người Vương Nhất Bác, "Đúng rồi, cảm ơn chủ nhiệm mấy năm nay đã yểm hộ cho bọn em nhé."

Chủ nhiệm Ngô vừa mới tự uống trà để an ủi bản thân được một nửa, đã bị câu nói này của Tiêu Chiến làm cho nghẹn cả họng, ho khan hết nửa ngày cũng chẳng thốt ra được cả câu hoàn chỉnh.

Cho dù có thật sự là như thế, nhưng đứa nhỏ này nói chuyện cũng trực tiếp quá đấy, đến cả cái bậc thang cho ông xuống nhẹ nhàng cũng chẳng có.

"Phục luôn, hai người cũng được ghê đó." Tỉnh Hi Minh ngồi ở hàng ghế số hai dường như đang lẩm bẩm lầu bầu, "Cách một tầng phòng học, cách vài ba dãy nhà mà cũng gọi là yêu xa, sao tôi lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ."

"Trời ạ, a Thảo có còn nhớ vào cái hôm sinh nhật của Vương Nhất Bác không, cái trò nói thật hay mạo hiểm ấy, thì ra mấy lời đó của Tiêu Chiến đều là thật lòng." Nghiêm Tử Hàm khóc không ra nước mắt, "Sao lại không ai tin cơ chứ."

"Ông là người dẫn đầu cho cái đoàn không tin đó đấy, tôi vẫn còn nhớ rõ nhé ông tiểu que cay." Tiêu Chiến quay đầu lại, "Còn dám dùng cái trò mạo hiểm bỉ ổi của ông để khinh bỉ tôi nữa."

Nghiêm Tử Hàm: "......"

Vòng bạn bè --

[ Tường Đầu Thảo ]: Hôm nay là lễ tốt nghiệp của năm ba, để tui báo cái tin vui này cho các bạn học đã tốt nghiệp ở Nhất Trung xem nhé. [ Ảnh chụp đơn xét nghiệm. ]

[ Phàn Việt ] bình luận: Bố đệt! Sao được độ phù hợp tin tức tố lý tưởng luôn vậy, hình ảnh Vương Nhất Bác bảo nó rất miệt thị tin tức tố giờ lại đang hiện ra trước mắt, thì ra cần cù bù thông minh là có thật! QAQ

[ Thang Nguyên trốn các bé meo meo ] bình luận:...... Có khi tui ngủ chưa tỉnh, chờ tui đi ngủ cái đã, tí nữa quay lại xem sau nhé.

[ Trương Thự không phải mochi ] bình luận:??? Thật hay giả vậy trời, để xách qua cho chủ nhiệm Ngô xem nào a ha ha ha ha ha, chủ nhiệm có khi điên đầu luôn ấy.

[ Chủ nhiệm Ngô ] trả lời [ Trương Thự không phải mochi ]: Mỉm-cười.jpg

Câu chuyện về độ phù hợp tin tức tố mới của hai người bọn họ rất nhanh đã được lan truyền khắp trường học, nhóm chat của các thầy cô cũng bắt đầu bàn tán về chuyện này --

[ Cô Trương dạy toán ]: Tôi có ấn tượng khá sâu sắc với em Tiêu Chiến. Hôm đầu tiên đến dạy ở lớp ba của em ấy, em ấy mặc đồng phục của Vương Nhất Bác rồi bảo tôi rằng em ấy là Vương Nhất Bác. Sau khi nghe nói về độ phù hợp tin tức tố của hai em ấy, tôi liền nghĩ quan hệ của hai em ấy chắc kém lắm, giờ thì lại đúng là không ngờ tới.

[ Thầy Hứa dạy sinh lý ]: Có chuyện gì vừa mới xảy ra sao?

[ Thầy Hứa dạy sinh lý ]: Để tôi đi xem......

[ Thầy Hứa dạy sinh lý ]:...... Ối trời ơi.

[ Thầy giáo Lý ]: Chúng ta có khuyên ngăn kiểu gì thì vẫn thế thôi......

Lễ tốt nghiệp kết thúc, đám người dưới khán đài ngồi một lúc lâu vẫn không chịu đi. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bị các thầy cô vây quanh, hỏi về chuyện độ phù hợp tin tức tố.

[ Tường Đầu Thảo ]: Qua đây qua đây.

[ Gấu trúc ]: Tới liền.

Vương Nhất Bác tiếp tục ra vẻ biết mà không trả lời, còn Tiêu Chiến thì đi tìm Tỉnh Hi Minh.

Tỉnh Hi Minh thần thần bí bí kéo Tiêu Chiến đến góc khán phòng không người, bày ra bộ dạng muốn thì thầm to nhỏ.

"Sáng nay tao cứ cảm thấy mùi tin tức tố trên người mày khang khác kiểu nào ấy." Tỉnh Hi Minh là bạn cùng phòng ba năm cấp ba của Tiêu Chiến, đương nhiên sẽ hiểu rõ tin tức tố của Tiêu Chiến hơn người khác, "Hai người đã làm gì?"

Tỉnh Hi Minh: "Đừng bảo tao bọn mày cái gì cũng chưa làm, tao không tin đâu, tao không còn là Tường Đầu Thảo của quá khứ nữa."

"Ai." Tiêu Chiến vỗ vai thằng bạn bạn cùng phòng, "Mấy người bọn mày lúc nào cũng bị tin tức tố che mắt, lần trước tao bảo gì bọn mày cũng không tin, hiện tại thì sao?"

"Biết vậy đã chẳng thế." Tỉnh Hi Minh nói tiếp, "Đến mức nào rồi?"

"Mày cảm thấy thế nào?" Tiêu Chiến buông tay, "Gạo nấu thành cơm luôn rồi."

Tỉnh Hi Minh: "......"

"Gạo nấu...... Thế kế tiếp bọn mày phải làm gì bây giờ?" Tỉnh Hi Minh đi qua đi lại hai bước, phân tích rõ tình huống trước mắt, "Nhớ không lầm thì quan hệ gia đình hai bọn mày kém lắm, đều là những người có tiếng trong nghề."

"Không biết." Cái vấn đề về truyền thống lâu đời của hai gia đình này, lúc nào cũng khiến Tiêu Chiến phải đau đầu không thôi, "Đi một bước tính một bước, tao trước tiên cứ phải lấy được sổ hộ khẩu về tay đã."

Tỉnh Hi Minh: "......"

Ba năm, bọn họ như vừa điếc vừa mù mà cố tình xem nhẹ chuyện này, còn hai người kia thì đã từ lâu dùng chính sức lực của mình để đến được bước đính hôn.

Dốc không ít sức lực.

Tiêu Chiến cân nhắc về việc sổ hộ khẩu thật lâu, nề hà trong nhà dạo đây luôn có người, thật sự tìm không ra cơ hội thích hợp. Cậu tiếp tục ở nhà Vương Nhất Bác ăn chực nằm chực, đôi lúc còn theo Vương Nhất Bác đi học, đến nỗi khuôn mặt của từng người bạn học Vương Nhất Bác đều được cậu biết hết.

[ Tiêu Tư Tuyết ]: Đêm nay có tiệc, về nhà một chuyến đi, dẫn em đi làm quen với mọi người.

[ Gấu trúc ]: Ok ạ.

[ Tiêu Tư Tuyết ]: Muốn dẫn cậu bạn trai đại học của em tới không, ra mắt mọi người tí.

[ Gấu trúc ]: Không cần đâu, anh ấy bận học lắm.

[ Tiêu Tư Tuyết ]: Vương Nhất Bác hình như cũng tới, hai đứa không được đánh nhau đâu đấy.

[ Gấu trúc ]:......

[ Gấu trúc ]: Bọn em thật sự sẽ không đánh nhau đâu, lớn từng này tuổi đầu rồi còn đánh nhau làm gì chứ.

"Anh cũng đi à?" Tiêu Chiến đẩy điện thoại sang cho Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh.

"Đi chứ, còn không định nói cho anh biết sao."
Vương Nhất Bác cúi đầu ghi chép, "Chờ tí tan học anh lái xe, hai ta cùng tới."

"Chúng ta đi trước đi." Tiêu Chiến sinh ra tâm kế, "Đêm nay có khi trong nhà không có ai, xem em tuyệt kỹ của em đây."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến từ tầng hầm đi lên bằng thang máy của khách sạn, gặp được Tiêu Tư Tuyết vừa mới tới. Chị gái nhà họ Tiêu mặc lễ phục cho buổi tiệc, chân mang giày cao gót, đứng sững sờ ở cửa thang máy.

"Sao hai em lại tới cùng nhau?" Chị gái Tiêu có chút hoang mang.

"Tiện đường ạ." Cả hai đồng thời nói.

Chị gái Tiêu: "?" Làm gì mà lại trùng hợp thế nhỉ, đúng là nghĩ không ra mà.

Cậu bạn Tiêu Chiến đã tốt nghiệp lần này không còn mang theo bài tập tới làm nữa, mà là mang theo tai nghe, tổ đội với Vương Nhất Bác cùng nhau chơi game, đôi lúc sẽ có vài người tới đây, bọn họ đều sẽ đứng dậy chào hỏi.

"Hai đứa chúng nó hôm nay sao trông hài hòa thế?" Tiêu Tư Tuyết trong lúc vô ý liền nói ra.

"Có khi là vì câu nói bắt bọn nó hòa đồng với nhau lần trước giờ đã có chút tác dụng đi." Bố Tiêu Chiến nói, "Không nên mang chuyện giữa người lớn với nhau ra để áp đặt lên bọn trẻ sau này."

"Vâng." Tiêu Tư Tuyết có chút thất thần.

Người bạn đại học của cô vừa tốt nghiệp xong liền đến Nhất Trung dạy học, từ lâu đã không lên lạc với nhau, hôm nay lại mời cô ăn một miếng dưa to đùng.

[ Lăng Duy Thiến ]: Tuyết Tuyết, Tiêu Chiến có phải em bà không nhỉ? Tôi nhớ hồi xưa hình như có lần bà đã từng nhắc qua ấy.

[ Tiêu Tư Tuyết ]:? Đúng!

[ Tiêu Tư Tuyết ]: Em tôi lại làm gì à?!

[ Lăng Duy Thiến ]: Không làm gì hết, hôm nay là lễ tốt nghiệp, sau đó tôi thấy được một tờ giấy xét nghiệm độ phù hợp tin tức tố thôi.

[ Lăng Duy Thiến ]: [ Ảnh chụp giấy xét nghiệm ]

[Lăng Duy Thiến ]: Độ phù hợp hoàn mỹ về mặt lý thuyết, em trai Tiêu nhà bà cũng ưu tú quá đi.

[ Tiêu Tư Tuyết ]: Ai cơ???

[ Tiêu Tư Tuyết ]: Vương Nhất Bác?!

[ Tiêu Tư Tuyết ]: Không đúng, hai đứa bọn nó không phải là 0% sao?

[ Tiêu Tư Tuyết ]: Không đúng......

"Làm phiền một chút, cho cháu hỏi tin tức tố của Vương Nhất Bác có mùi gì ạ?" Tiêu Tư Tuyết buột miệng thốt ra.

Dò hỏi tin tức tố của người khác là một hành vi không được lễ phép cho lắm, Tiêu Dịch nhanh chóng lắc đầu, dùng ánh mắt ngăn câu hỏi của cô con gái lại.

"Ai da không có việc gì, muốn hỏi thì cứ hỏi thôi, đã thời đại nào rồi, hỏi tin tức tố thì có làm sao đâu, không có gì là không lễ phép cả." Bố Vương Nhất Bác kiêu ngạo nói," Nhất Bác nhà chú có tin tức tố mùi quýt, vừa tươi mát dễ ngửi, lại còn rất dinh dưỡng."

"Mùi quýt???" Phản ứng của cả nhà họ Tiêu đều như được phóng đại lên, "Thế mà lại là mùi quýt."

"Cũng như nhau ấy mà, chỉ là mùi hoa quả bình thường thôi." Ông chủ Vương thu hoạch được phản ứng mình mong muốn, bèn tỏ ra rất kiêu ngạo.

Ý ngoài mặt chính là, Vương Nhất Bác còn ưu tú hơn bình thường rất nhiều.

"Chú ơi." Tiêu Tư Tuyết thêm vào một câu, "Thứ cho cháu mạo muội hỏi, sổ hộ khẩu nhà chú có còn không?"

Cách đó không xa, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vừa mới nãy vẫn còn ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chơi game, giờ đã biến đâu không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro