Chap 23 - Phải chăng là hạnh phúc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em cùng anh đi một vòng lớn như vậy... vẫn là không thể ở bên nhau...

Daehwi run rẩy rút tay mình ra khỏi bàn tay Jinyoung, lau đi những giọt nước mắt rồi chạy đi...

Nhưng bỗng nhiên từ phía sau lưng truyền đến một cảm giác ấm nóng...

Jinyoung vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, thút thít khóc như một đứa trẻ đáng thương...

"Daehwi, anh yêu em! Yêu em! Yêu em! Em cũng yêu anh mà Daehwi..."

"Nhưng Jinyoung, anh không cảm thấy mệt mỏi hay sao? Chúng ta nếu không yêu nhau cũng sẽ không đi đến nước này, Jinyoung à, em mệt mỏi lắm rồi!" cậu liên tục lắc đầu

Biết làm sao đây? Tình yêu giữa cậu và anh biến thành con dao hai lưỡi, cứ cố chấp giữ lấy... bàn tay sẽ chảy máu. Bây giờ cậu buông tay, anh cũng sẽ không còn lý do gì để tiếp tục giữ lấy nữa. Như vậy... cậu không đau, anh không đau... cả hai đều có thể tìm lại cuộc sống trước đây khi chưa có đối phương...

"Daehwi, em mệt mỏi buông tay, anh vẫn sẽ tiếp tục nắm lấy! Em không gánh được đoạn tình cảm này, anh sẽ thay em gánh! Em không yêu anh cũng không sao, anh yêu em là được rồi! Em chỉ cần ở bên cạnh anh, đừng rời xa anh mà thôi..."

Nói rồi anh nhẹ nhàng xoay người cậu lại, đôi mắt ngấn lệ thâm tình mà nhìn cậu...

"5 năm trước là anh vô dụng, 5 năm sau dù có chết anh cũng phải giữ lấy đoạn tình cảm này. Em nói anh ích kỷ cũng được, nói anh chỉ nghĩ đến bản thân mình cũng được, hận anh cũng không sao! Anh vẫn giữ em lại bên cạnh anh!"

Cố chấp! Quả thật trong tình yêu mọi người đều cố chấp!

Cậu 5 năm trước cố chấp mà yêu anh...

Anh 5 năm sau cố chấp mà giữ lấy cậu...

Đoạn tình cảm này khó đi đến vậy sao? Cậu rất muốn quên anh, rất muốn hận anh... nhưng cậu đã yêu anh lâu như vậy, nhiều như vậy... cậu còn có thể quay đầu sao?

"Jinyoung, nếu như tình cảm của chúng ta là sai lầm... em..." lời cậu còn chưa nói xong liền bị Jinyoung dùng môi anh mà chặn lại

Hai bàn tay cậu siết chặt lại cố gắng để bản thân không xiêu lòng...

Jinyoung! Anh và em thật không còn cách khác sao?

Ngay hiện tại, lúc mà anh đang cuồng nhiệt hôn lấy môi cậu, cậu nhận ra... cậu khát vọng tình yêu của anh như thế nào, cậu trân trọng đoạn tình cảm này như thế nào?

Cậu không muốn buông tay!

Bỏ qua tất cả mà yêu anh... như vậy là được rồi!

Trong màn đêm dày đặc, con người càng trở nên ủy mị... ánh đèn mờ ảo càng làm khung cảnh xung quanh phòng trở nên huyền ảo...

Daehwi vòng tay qua cổ Jinyoung, chân hơi nhón lên nhiệt tình mà đáp trả nụ hôn của anh, cậu bây giờ không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn cùng anh một chỗ mà thôi!

Jinyoung bất ngờ xoay người, anh và cậu vừa hôn nhau cuồng nhiệt vừa đi lùi về phía sau, sau đó cả hai thân thể cùng ngã lên giường. Hai người cứ như vậy triền miên hôn nhau, chiếc lưỡi tinh nghịch của Jinyoung luồn vào khuôn miệng của Daehwi, bắt lấy chiếc lưỡi rụt rè của cậu mà cuốn lấy. Daehwi vì bị kích thích mà rên ư ử trong cổ họng, điều này càng khiến dục vọng trong người Jinyoung dâng lên

"Jinyoung... anh say rồi!" Daehwi đẩy người anh ra nói

"Daehwi, anh không say... anh muốn em!" nói xong liền bắt lấy môi cậu mà ngấu nghiến

Bị anh hôn đến điên đảo, Daehwi chợt nhận ra cậu và anh đã nằm yên vị trên giường từ bao giờ, quần áo hai người cũng được Jinyoung nhanh tay lột sạch sẽ. Nụ hôn của Jinyoung từ từ rơi xuống cần cổ trắng ngần của Daehwi, liếm nhẹ lên đó rồi mút mát xương quai xanh tinh xảo của cậu, tay không an phận mà đưa xuống chu du khắp ngực cậu, còn ân cần mà chăm sóc hai điểm hồng trước ngực cậu, thỉnh thoảng kéo lên sau đó ngậm hẳn vào miệng mà cắn mút. Jinyoung dùng răng nanh cạ cạ vào phần đỉnh làm Daehwi như bị giật điện mà oằn cả người lên

"Ưm... ưm... Bae... Bae Jinyoung a~~"

Chơi chán với hai đầu nhũ của Daehwi, Jinyoung trườn người xuống, đưa tay tới nơi đã sớm cương lên của cậu mà xoa nắn rồi luận động lên xuống liên tục. Sau đó ngậm cả vào miệng, lưỡi rê một vòng quanh đỉnh quy đầu rồi liếm lộng khắp nơi trên đó. Daehwi mặt đỏ rần cả lên, cả người run run vì khoái cảm

"A...a... đừng... Jinyoung a... chỗ đó... em... em... sắp... a"

Chợt một cơn nhộn nhạo từ bụng dưới ùa đến, Daehwi đem tinh dịch bắn ra ngay trong miệng Jinyoung

"Anh không nghĩ em lại... mới nhanh như thế đã bắn?" Jinyoung nở nụ cười gian xảo nhìn cậu, nuốt hết tinh hoa của cậu

"Anh im đi! Anh là đồ biến thái!" Daehwi đỏ mặt đẩy đẩy người anh ra

"Suỵt! Cái miệng xinh xắn này không nên dùng để mắng người đâu, mau nói lời yêu thương với anh nào Hwihwi~"

Jinyoung không nhanh không chậm đưa tay xuống nơi tư mật của Daehwi mà khuếch trương cho cậu, vì đây là lần đầu, anh sẽ nhẹ nhàng với cậu. Anh đưa một ngón tay vào cậu liền hét lên

"A... Jinyoung... em đau... đau quá..."

"Ngoan, em thả lỏng người ra, một chút sẽ không đau nữa" Jinyoung nhẹ hôn lên trán mà trấn an cậu

Sau khi thấy Daehwi đã dần quen, Jinyoung lần lượt đút thêm hai rồi ba ngón tay vào trong mà khuấy động, ngón tay của anh bị mị thịt của cậu thít chặt lấy, Jinyoung suýt nữa kiềm không được mà bắn ra. Thân thể của Daehwi quả nhiên sinh ra để câu dẫn nam nhân mà~

Đang dần cảm thấy thoải mái thì bỗng nhiên Daehwi cảm nhận có một vật to lớn ấm nóng đang từ từ tiến vào nơi tư mật của cậu, Daehwi vì đau quá mà kêu la ầm ĩ, nước mắt không tránh khỏi trào ra

"Aaaaaaaaa! Bae Jinyoung, anh mau lấy ra!"

"Tới bây giờ em còn có thể kêu anh rút ra sao? Ngoan nào Hwihwi, sẽ hết đau nhanh thôi, em thả lỏng ra đi, định kẹp chết anh sao?" Jinyoung ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt của cậu rồi vuốt nhẹ lên lưng cậu mà vỗ về

Một lúc sau thấy Daehwi đã không còn la nữa, mà thay vào đó là những tiếng rên rỉ, Jinyoung biết đã chạm đến điểm nhạy cảm của cậu nhưng vẫn là muốn thấy cậu cầu xin mình nha! Jinyoung cố tình đưa đẩy thật chậm, còn đâm chọt lung tung khiến Daehwi khó chịu vặn vẹo hông mà nhìn anh nói

"Jin... Jinyoung à..."

"Sao? Em muốn nói gì?"

"Jinyoung a~~~ anh... anh... có... có thể di chuyển... đi vào trong em... a~~~ nhanh hơn một chút được không?"

"Hình như em quên cách xưng hô rồi thì phải?" Jinyoung mặt dày nói, bắt đầu điều chỉnh tốc độ còn chậm hơn lúc nãy

"Ông xã à~ mau... mau đến thao chết em đi~ "

Jinyoung vừa nghe câu đó thoát ra khỏi cái miệng nhỏ xinh của Daehwi, phân thân liền không kiềm được mà trướng thêm một vòng, anh điên cuồng đưa đẩy vào bên trong cậu. Daehwi vô thức đưa chân mình quấn quanh hông của Jinyoung kéo anh lại gần hơn, miệng không khỏi thoát ra tiếng rên rĩ đầy dâm mỹ

"Ân... a... Jinyoung a~~~ hảo thoải mái a... em muốn... em muốn anh... arggg~ haa~ hmmm~ nhanh hơn chút nữa... đâm chết em đi Jinyoung~~~" giọng cậu như rót mật vào tai anh

"Chết tiệt!" Jinyoung như bùng nổ, điên cuồng đâm thật nhanh thật mạnh vào trong cơ thể Daehwi, vừa đưa đẩy vừa đưa tay xuống xoa nắn cái mông căng tròn của cậu. Dâm thủy của Daehwi kết hợp cùng côn thịt của Jinyoung đưa đẩy tạo nên một âm thanh vô cùng dâm đãng

"Arghhh... Daehwi a.. em thật chặt... thật thích~~"

Jinyoung lấy tay nâng mặt cậu lên, anh dùng răng cắn môi cậu, rồi đưa lưỡi liếm mút lấy bờ môi mọng đỏ của cậu, tay anh không ngừng vuốt ve thật nhanh vật nhỏ đang căng cứng bên dưới cậu

"Ahhhh... Daehwi a... em làm anh phát điên mất..."

Bỗng nhiên Daehwi rên lớn, ánh mắt phủ một tầng sương. Jinyoung nhếch mép cười, bên dưới càng tích cực đưa đẩy, mỗi lần lại mỗi lần thúc mạnh vào điểm G của cậu, Daehwi rên lớn, tay ôm lấy cổ anh mà nhiệt liệt động hông mình cùng Jinyoung đưa đẩy

"A~~~~ Jinyoung a... em sắp... em sắp..."

"Daehwi... cùng nhau..." Jinyoung thúc một cái thật mạnh vào sâu bên trong cậu, tinh dịch anh phun trọn vào bên trong cậu, vì quá nhiều mà tràn cả ra ngoài, Daehwi cũng nhanh chóng đạt đến cực khoái mà bắn ra trên bụng anh

"Daehwi... mình làm thêm một lần nữa đi" cơn kích tình qua đi, Daehwi vừa nằm xuống thì lại bị Jinyoung ôm chặt lấy rồi ghé vào tai cậu nói

"Không được... Jinyoung... ưm... đừng chạm vào nó mà... ưm... mạnh lên Jinyoung a~~~"

Cứ như vậy hai người triền miên không dứt cho đến khi trời chập sáng, thì anh mới buông tha cho cậu, cả hai ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ

Buổi sáng chính là khoảng thời gian con người thoải mái nhất, sự trong lành của không khí sáng sớm khẽ đánh thức Daehwi

Cậu nheo mắt khẽ cử động mình, trong đầu chợt hiện lên những hình ảnh tối qua, cơ thể trở nên đau nhức dữ dội

"Còn sớm mà, em ngủ thêm một chút nữa đi! Hôm qua anh và em vận động thân thể nhiều như vậy, chắc hẳn cũng rất mệt rồi!" Jinyoung vòng tay qua kéo cậu ôm sát vào người

"A! Anh đã tỉnh rồi... không... không đi làm sao?" bị Jinyoung ôm, Daehwi thẹn thùng đỏ mặt

"Không đi! Hôm nay anh ở nhà với em!" anh lười biếng cọ cọ đầu vào cổ cậu

"Ừm" Daehwi cười nhẹ cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi vòng tay qua người Jinyoung mà ôm lấy anh

Thế nhưng bầu không khí đang tốt đẹp bị Jinyoung bỗng nhiên phá nát...

"Hôm qua... có đau không?" anh thì thầm vào tai cậu

Nghe xong những lời của Jinyoung, nụ cười trên môi Daehwi tắt hẳn, cả người trở nên cứng đờ, mất tự nhiên mà tách người ra khỏi vòng tay của anh

"Sao vậy?" anh ngạc nhiên cúi xuống nhìn cậu

Mặt Daehwi liền đỏ lên, miệng lắp bắp nói

"Em... hôm qua... có hơi... à không... em không..."

"Em muốn nói cái gì?"

"À... em... không... không nhớ..."

"Không nhớ?"

"À... ừ... em..."

Bỗng nhiên Jinyoung xoay người một cái, đem Daehwi đặt ở dưới thân rồi nở nụ cười nguy hiểm mà nhìn cậu

"Thật không nhớ sao? Hôm qua em còn nhiệt tình cầu hoan anh nha!"

"Em... em..." đối với chuyện xảy ra tối qua, Daehwi có vạn phần ngượng ngùng, vẫn là không muốn nhắc tới

"Vậy để anh giúp em nhớ lại!" nói rồi Jinyoung cúi người xuống ngấu nghiến hôn lên môi cậu

"A! Anh lại muốn làm gì?" Daehwi hoảng hốt đẩy Jinyoung ra

"Giúp em nhớ lại chuyện mà em đã quên!" anh mỉm cười nhìn cậu xong lại cúi xuống tiếp tục cuồng nhiệt mà hôn cậu, cứ như vậy trong phòng hai người lại tiếp tục quấn lấy nhau không ngừng. Jinyoung vừa dứt ra liền thấy Daehwi trên người mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, gương mặt lại điểm hồng trông rất đáng yêu khiến anh không kiềm lòng được lại cúi xuống hôn lên môi cậu thêm lần nữa

"Yah! Đồ đại sắc lang nhà anh! Luôn thừa cơ hội để chiếm tiện nghi của em!" cậu ngượng ngùng đẩy ra rồi đánh nhẹ vào người Jinyoung một cái

"Đúng vậy nha! Anh lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của em, không chỉ như vậy... anh còn muốn chiếm nhiều hơn nữa kìa!" nói rồi Jinyoung cười xấu xa ôm chặt lấy cậu vào lòng. Từ truyện đêm qua cho đến sáng nay với Daehwi đã tạo nên loại cảm giác thoáng rùng mình... cậu vội vàng đẩy anh ra và nói

"Để em chọn áo cho anh!" nói xong cậu lon ton chạy đến tủ đồ rồi mang lại một chiếc áo sơ mi trắng có viền đen ở hàng nút ân cần mà mặc lên người anh, rồi chậm rãi mà gài từng chiếc nút áo lại cho anh

Hạnh phúc!

Cảm giác này lan tỏa đến từng ngõ ngách trong trái tim Jinyoung, ánh mắt anh âu yếm dời xuống bàn tay nhỏ bé đang vụng về gài nút áo cho mình...

Bất chợt từ bàn tay Daehwi truyền đến cảm giác ấm nóng...

Jinyoung dịu dàng nắm chặt lấy tay cậu, ánh mắt chứa đựng đầy tình cảm mà nhìn cậu...

"Chúng ta đừng đính hôn nữa!" động tác trên tay Daehwi dừng hẳn lại, đôi mắt bắt đầu run rẩy nhìn xuống đất, bàn tay cũng từ từ hạ xuống...

Tại sao anh lại không muốn đính hôn nữa? Đã chán ghét cậu rồi sao?

Khóe môi Jinyoung khẽ cong lên, anh biết cậu đang nghĩ gì, bàn tay to lớn từ từ nâng gương mặt nhỏ nhắn đang trốn tránh tầm nhìn của anh lên đối diện với anh, Jinyoung từng chữ một nói thật rõ với cậu

"CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI!"

Ầm! Lòng cậu hoảng loạn như đang xảy ra giông bão, hai mắt mở to nhìn anh, miệng Daehwi ấp úng nói

"Anh... anh..."

"Anh muốn kết hôn với em! Đính hôn gì đó anh không cần, cũng không quan tâm nữa!" Jinyoung nở nụ cười dịu dàng mà nói

"Nhưng mà em..."

"Chuyện nên làm cũng đã làm rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!"

"Chịu trách nhiệm? Anh chỉ là muốn chịu trách nhiệm với em?"

Nhìn thấy gương mặt đầy vẻ lo lắng cùng khó chịu của cậu, bất giác anh cười lớn, sủng nịnh nhéo nhẹ mũi cậu một cái

"Đồ ngốc! Ý anh không phải như vậy, em nghe cho rõ đây! Anh - Bae Jinyoung vì yêu em nên mới muốn cưới em, là vì yêu nên mới kết hôn!"

Dứt lời anh liền cúi xuống hôn lên môi cậu như để đóng dấu cho lời tuyên thệ đó

Jinyoung, em và anh phải chăng đã hạnh phúc? Có phải tất cả mọi đau khổ đều kết thúc rồi không? Em và anh sẽ như hiện giờ hạnh phúc tươi cười mà kết hôn với nhau... có thể sao anh?




















Đôi dòng tâm sự...

Các cậu ơi, thật ra tớ đã mạo muội mà viết lại hết cái đống H trên đó đó... do bản gốc thật sự là không đủ để đáp ứng cho nhu cầu của con au thích sự dâm đãng này :v nên tớ đã tăng thêm phần kịch tính mà thêm mắm dặm muối rồi. Thật sự là bản gốc nó rất là nhạt luôn, nên tớ chỉ muốn làm thỏa nỗi niềm của các bạn reader thôi. Mong các cậu đừng phốt tớ là sao chuyển ver lại không giống bản gốc nhé huhuhu, tội nghiệp tớ lắmmmmmmmmm. Chỉ có phần H là tớ can thiệp vô thôi, còn lại tất cả là y nguyên bản gốc nháaaaaaaaa!

Tớ nói hết rồi! Yêu yêu các cậu! Moaz moaz ❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro