Chap 35 - Bắt đầu nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt David mông lung nhìn anh trong màn đêm, trái tim cậu vì câu nói của anh mà loạn nhịp, thì ra sau 3 năm... cậu vẫn dễ dàng bị anh chi phối

Cảm thấy David không còn bất kỳ hành động chống trả nào, khóe miệng Jinyoung từ từ cong lên nụ cười mãn nguyện, anh cúi người bế cậu lên một cách dễ dàng rồi nhanh chóng di chuyển, lúc này đầu óc David mới chợt tỉnh ra... Bae Jinyoung... anh muốn làm gì?

"Khoan... khoan đã... anh muốn làm gì?" David nằm gọn trong vòng tay Jinyoung ngập ngừng nói

Đối với câu hỏi ngây thơ này của cậu, anh chỉ biết bật cười nói

"Vậy em nghĩ anh sẽ làm gì?"

Gương mặt cậu trong phút chốc trở nên nóng ran, không được... tối hôm nay cậu làm sao vậy? Cậu gần như không thể điều khiển được tâm trạng của mình, đầu óc cậu luôn trong trạng thái mơ hồ nhạy cảm

"Anh mau thả tôi xuống, anh muốn đi đâu? Đây là nhà của tôi..." cố điều chỉnh lại tâm trạng bất thường trong cơ thể mình, David nhanh chóng mở miệng

"Em coi thường sức lực của anh đến vậy sao? Em nghĩ anh sẽ chỉ hôn em, cởi áo của em, bế em lên rồi ra về? Daehwi, em đối với chuyện này vẫn ngây thơ như vậy~"

Nói rồi anh mặc kệ cậu dứt khoát xoay người bế cậu vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường sau đó đưa tay bật chiếc đèn ngủ trên bàn lên, lúc bấy giờ ánh sáng nhàn nhạt này mới giúp cậu nhìn thấy rõ được gương mặt của anh, đáy mắt anh trở nên sâu hút, lồng ngực phập phồng thở ra... David lúc này chỉ biết ngây thơ chớp mắt liên tục, cậu khi nào lại kích thích dục vọng của anh đến vậy?"

"Sao vậy? Anh đẹp trai quá nên nhìn không rời mắt luôn sao?" giọng nói Jinyoung bất ngờ vang lên, phá tan trạng thái im lặng giữa hai người

David bắt đầu định thần lại, tên này lợi dụng cậu, còn dám trèo lên giường của cậu, cậu đưa tay muốn đẩy cơ thể to lớn nặng trịch đang đè lên người cậu của anh ra nhưng bàn tay vừa giơ lên không trung liền bị giữ lấy

"Daehwi... trở về bên cạnh anh đi..."

Đôi mắt cậu theo lời nói của anh dần mở to ra, Bae Jinyoung nói những lời này với cậu... là mơ có phải không? Năm xưa anh vứt bỏ tình yêu của cậu, làm sao có thể nói với cậu những lời này? Là mơ, chắc chắn cậu đang mơ rồi...

David xúc động đưa tay lên chậm rãi muốn chạm vào mặt anh, nhưng bất ngờ lại dừng giữa không trung... khi mà tình cảm gần như xâm chiếm tất cả lý trí của mình, khiến cậu lẫn lộn giữa thật và hư, chút lý trí còn sót lại gần như đang cố chống cự...

Nhìn vào ánh mắt của cậu anh có thể cảm nhận được nội tâm cậu đang giằng xé dữ dội, vì sao phải khó khăn như vậy? Không phải cậu yêu anh sao? Anh cũng yêu cậu, như vậy trở về bên nhau là được rồi...

Bàn tay to lớn của anh ấm áp bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy lạc lõng của cậu mà kéo về phía mình, cảm nhận được sự ấm nóng của tay cậu tiếp xúc lên gương mặt mình, trong lòng anh không khỏi run lên...

Bỗng nhiên từ khóe mắt cậu tràn ra một giọt nước mắt... nếu chỉ là mơ, vậy hãy để cậu mơ đi, cậu muốn cùng anh mơ giấc mơ này...

Bàn tay trắng trẻo của cậu dừng lại trên môi anh, cuối cùng run rẩy lên tiếng

"Jinyoung..."

Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của cậu vang lên trong màn đêm tĩnh mịch khiến tâm anh xao động không ngừng, tình cảm chôn giấu giữa hai con người kích động trào dâng, Jinyoung mạnh mẽ phủ xuống môi cậu điên cuồng cắn mút, bản thân David xao động cũng khẽ mở miệng ra đáp trả lại nụ hôn của anh. Một tiếng gọi tên anh của cậu cũng đã đủ để khiến anh hạnh phúc, tâm trạng mông lung như đang lơ lửng ở trên mây

Theo nụ hôn mãnh liệt ấy, bàn tay to lớn của Jinyoung cũng dần dời xuống nút áo cậu mà cởi nốt các nút còn lại, bản thân David cũng chủ động giúp Jinyoung cởi quần áo, hai người cơ thể đều không còn mảnh vải che thân áp chặt vào nhau. Dứt khỏi đôi môi ngọt ngào của cậu, đôi môi anh ấm nóng dời xuống cắn mút trên chiếc cổ trắng nõn kia, để lại không ít những vết ái muội, cánh môi tham lam ấy của anh hoạt động không ngừng nghỉ, dời xuống xương quai xanh rồi tới lồng ngực trắng trẻo của cậu mà tận tình hôn lấy, càng về sau động tác của anh càng kịch liệt hơn, cuồng dã mà xâm chiếm cơ thể cậu như một con thú hoang đói khát lâu ngày. Mà bản thân cậu cũng mặc cho anh xâm chiếm, cứ như vậy anh tham lam gì vào cậu hết lần này đến lần khác, không biết bao nhiêu là đủ... cho đến khi David mệt mỏi mất đi trong lòng anh mới dừng lại ôm chặt lấy thân thể cậu như muốn cùng cậu hòa làm một mà chìm vào giấc ngủ


Sáng hôm sau...


Jinyoung ngủ say trên giường, nửa tỉnh nửa mơ quơ tay qua lại, không chạm được vào cậu liền bừng tĩnh mở mắt nhìn xung quanh, cậu đã dậy rồi sao?

Nhìn lại vị trí còn lõm xuống trên nệm, hơi ấm của cậu vẫn còn vương lại, đêm qua anh thật sự đã cùng cậu phát sinh quan hệ... khóe miệng khẽ cong lên, anh hài lòng quan sát xung quanh, hôm qua anh và cậu quả rất kịch liệt, cứ nghĩ rằng cậu sẽ rất mệt mỏi... thật không ngờ cậu lại còn thức dậy trước anh, hay là hôm qua anh không cố gắng? Bản thân mỉm cười lắc đầu, dù sao như vậy anh cũng hài lòng rồi

Bỗng nhiên từ bên ngoài vọng vào tiếng nói, là của cậu, hình như cậu đang nói chuyện với ai... nghĩ vậy Jinyoung nhanh chóng xuống giường mặc lại quần áo, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Cậu đang ngồi quay lưng về phía anh, tay cầm điện thoại nói chuyện, khóe miệng còn ẩn hiện nụ cười, trong lòng anh bất giác cảm thấy không vui... cậu nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy?

"Woo Jin à, mình biết rồi mà! Mình sẽ sắp xếp thời gian về gặp cậu, mình cũng nhớ cậu lắm!" giọng David nhỏ nhẹ vang lên trong căn phòng

Woo Jin? Là tên của đàn ông mà... chẳng lẽ ngoài Kang Daniel, Daehwi còn có người khác hay sao? Không thể nào, Daehwi không phải loại người như vậy!

"À đúng rồi, Ken đâu? Mình muốn nói chuyện với Ken..."

Ken? Lại là đàn ông, nhưng tên thì có hơi trẻ con quá... rốt cuộc em ấy giấu bao nhiêu người rồi?

"A, được rồi Ken, nhớ giữ gìn sức khỏe nha!"

David vui vẻ cúp điện thoại đứng dậy xoay người định đi về phía phòng liền nhìn thấy Jinyoung đang từ từ đi tới, cậu nhìn thấy anh lập tức gương mặt trở nên lạnh lùng, lãnh đạm nói

"Anh dậy rồi sao Bae tổng?"

Nghe câu nói xa cách của cậu, Jinyoung khẽ cau mày, không phải đêm qua hai người còn tốt lắm sao? Không phải cậu đã chấp nhận trở về bên anh rồi hay sao? Vậy sao hiện giờ lại trưng ra thái độ lạnh nhạt này? Cứ như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì...

"Daehwi, chúng ta dù sao cũng đã phát sinh quan hệ, em đối với anh không cần giữ thái độ xa cách này!" nghỉ một lúc, Jinyoung chậm rãi lên tiếng

Trong thoáng chốc ánh mắt cậu có hơi biến chuyển nhìn anh nhưng sau đó vẫn là nở nụ cười nhạt nói

"Bae tổng, chúng ta đều là người làm ăn, phát sinh vấn đề ngoài ý muốn là chuyện không thể tránh khỏi, anh không cần vì chuyện hôm qua mà khó chịu, tối qua tất cả đều là tôi tình anh nguyện, tôi cũng không muốn ràng buộc anh, cứ xem nó như tình một đêm, quên đi là được!"

"Tình một đêm? Em coi anh là gì? Em cho rằng anh tối qua nảy sinh quan hệ với em là tình một đêm theo kiểu giải quyết nhu cầu sinh lý sao? Rốt cuộc những lời anh nói, tấm lòng của anh em nghe có hiểu hay không?" Jinyoung bị lời nói lạnh nhạt của David làm cho nổi nóng, anh tức giận trước mặt cậu quát lớn, hốc mắt cũng đỏ lên vì giận

Thái độ của anh như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự tính của David, anh nổi nóng với cậu? Anh có tư cách gì? Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, không cho qua thì anh định làm thế nào? Chịu trách nhiệm với cậu sao? Vậy còn Hwang Yoo Hee, người mà anh yêu thương đó để ở chỗ nào?

David kiềm chế cơn giận trong người, bàn tay dùng sức siết chặt lại cố tình ngăn không cho bản thân yếu đuối rơi nước mắt trước mặt anh như trước đây, cậu không cần sự thương hại của anh!

David cố trấn tĩnh mở miệng nói chuyện, nhưng lời còn chưa nói ra liền bị tiếng chuông điện thoại của Jinyoung cắt đứt, cậu nhìn anh thâm trầm thở ra rồi lẳng lặng quay đầu đi chỗ khác

Bực tức vì bị người khác cắt ngang, Jinyoung vội vàng lấy điện thoại ra xem thì phát hiện dãy số lạ, anh chau mày nhìn một lúc sau nó mới bắt máy

"Alo, Jinyoung... em là Yoo Hee đây! Hôm nay em xin bác sĩ xuất viện sớm, nhưng chân em còn hơi đau, anh có thể đến đón em được không?" Jinyoung vừa bật máy, giọng nói Yoo Hee mang theo vui vẻ vang lên trong điện thoại khiến lông mày đang chau lại của anh cũng dãn ra

David đứng một bên khẽ nhìn sang anh, phát hiện thần thái anh dần bớt căng thẳng... không hiểu sao trong lòng cậu lại nhói lên, xem ra bên cạnh anh vẫn còn người có thể thay cậu để xoa dịu anh, hay nói cách khác rằng... trong cuộc sống của anh sự xuất hiện của cậu vốn là thừa thãi!

Tâm trạng căng thẳng gần như được thả lỏng, Jinyoung nhẹ nhàng trả lời lại

"Em vừa mới nhập viện sức khỏe còn chưa ổn định, khoan hãy ra, công việc ở công ty em anh sẽ thay em sắp xếp!"

"Không sao, không sao! Em tự mình làm được, anh mau đến đây giúp em đi, một mình em lo không xuể" Yoo Hee mang theo ý cười đáp lại anh, giọng của cô có hơi nũng nịu, càng có vẻ dựa dẫm vào anh

"Được rồi, anh đến liền!"

Tắt điện thoại, Jinyoung lặng lẽ nhìn về phía cậu, thái độ của cậu vẫn thản nhiên khiến trong lòng anh có chút không vui. Tình cờ cậu xoay mặt lại, chạm phải ánh mắt mang vẻ xót thương của anh, bản thân cậu cũng khẽ giật mình, sau đó lại mỉm cười tự nhiên nhìn anh nói

"Bae tổng nếu có chuyện cứ ra về trước, tôi không tiễn!"

Trong đầu Jinyoung nghĩ lại về cuộc gọi với Yoo Hee lúc nãy, trong lòng đang lo sợ cậu hiểu lầm, cuối cùng vẫn là mở miệng giải thích

"Anh đến đón Yoo Hee ra viện, anh và cô ấy không..."

Nhưng lời anh còn chưa nói hết David liền mỉm cười cắt ngang

"Bae tổng, anh không cần giải thích với tôi những vấn đề này, chuyện giữa anh và cô Hwang không liên quan tới tôi!"

Nói rồi cậu lạnh lùng xoay người đi vào phòng ngủ, Jinyoung đứng đó lòng đau nhói nhìn theo hình dáng cậu, tại sao cậu cứ phải giày vò anh như vậy? Tối qua cậu rõ ràng đã gọi tên anh, chủ động hôn anh... cậu rõ ràng vẫn yêu anh, tại sao không thể quay về bên anh?

David vào phòng khóa trái cửa, im lặng ngồi trên giường, hai tay dùng sức báu chặt lấy ga giường cho đến khi nghe tiếng khóa cửa cậu mới nhẹ nhàng thở ra, bàn tay cũng dần dần buông lỏng

Cậu đã cố kiềm chế, rất cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình nhưng nước mắt vẫn vô tình rơi xuống... liệu anh có hiểu được nhiều lần cậu đã muốn buông bỏ tất cả mà lao vào lòng anh? Liệu anh có biết được cậu đối với tâm trạng của anh luôn bị chi phối và ảnh hưởng? Liệu anh có biết được sáng nay khi thức dậy thấy anh ở bên cạnh cậu đã hạnh phúc bao nhiêu? Liệu anh có biết được khi đêm qua anh yêu cầu cậu trở về bên anh cậu đã ngàn vạn lần muốn thốt ra câu đồng ý? Nhưng tất cả vẫn chỉ là cảm xúc của cậu...

Anh có biết hay không cậu hận bản thân mình đến mức nào khi nhận ra từ trong sâu thẳm trái tim cậu vẫn còn hình bóng của anh? Nhưng chỉ có cậu yêu thương thôi thì được gì? Cậu chấp nhận bỏ tất cả mà lao vào vòng tay anh thì sao? Anh sẽ chấp nhận sao? Khi mà năm đó anh tàn nhẫn nói yêu Hwang Yoo Hee, anh và cô ta tàn nhẫn đạp lên tình cảm của cậu...

Cậu không biết anh và Yoo Hee đang toan tính điều gì, càng không biết vì sao anh vẫn giữ thái độ yêu thương cậu như trước đây... nhưng cậu đối với cái thứ tình yêu mà anh nói từ lâu đã hết hy vọng rồi, cậu không muốn mình tiếp tục chìm trong nó nữa, cậu phải trả thù! Nhất định phải trả thù anh và Hwang Yoo Hee!

Đưa tay lau đi nước mắt còn vương trên mặt, David nhắm mắt lại điều chỉnh tâm trạng của mình sau đó lấy điện thoại ra tiến hành cuộc gọi

"Kane, phía bên Yoo Hee đã bắt đầu hoạt động rồi, hi vọng anh có thể thúc đẩy kế hoạch của chúng ta nhanh một chút, tôi muốn tận mắt nhìn thấy công ty của Hwang Yoo Hee sụp đổ!"


Căn hộ của Kang Daniel...


Seong Woo tỉnh dậy sau một đêm kịch liệt bên cạnh Daniel, toàn thân cậu ngập tràn những dấu hôn đỏ chói, cơ thể vô cùng đau đớn, liếc mắt lại nhìn thấy vệt máu khô như ẩn như hiện trên giường, cậu lắc đầu cười khổ... tối qua cậu đã làm gì vậy? Khi tỉnh lại phản ứng của anh sẽ ra sao đây?

Seong Woo chịu đau bước xuống giường mặc lại quần áo, lại đúng lúc nhận được điện thoại từ một người mà cậu thuê để theo dõi Yoo Hee

"Cái gì? Chị tôi nhập viện?"

Seong Woo hoảng hốt rời khỏi căn hộ của Daniel lái xe đến bệnh viện, tuyến đường khá gần nên trong phút chốc cậu đã có mặt, sau khi hỏi thăm bệnh viện liền chạy một mạch đến phòng của Yoo Hee

"Chị, chị không sao chứ? Tại sao lại nhập viện?" Seong Woo vừa mở cửa nhìn thấy Yoo Hee đang ngồi trên giường liền lao đến nắm lấy tay cô lo lắng hỏi

Nhìn thấy thái độ lo lắng của em mình, Yoo Hee chỉ mỉm cười dịu dàng vuốt tóc cậu rồi nói

"Không sao! Chỉ bị trật chân thôi, đầu cũng không bị ảnh hưởng gì"

"Tại sao đang yên đang lành chị lại bị tai nạn?"

"Chị đến Kang thị tìm Daehwi nói chuyện, chị gặp cậu ấy ở cầu thang công ty, sau đó..."

"David đẩy chị?"

Yoo Hee quan sát nét mặt kích động của Seong Woo sau đó im lặng không nói tiếp, khoé môi như ẩn như hiện một nụ cười đầy nham hiểm

"David đã bắt đầu rồi, em sợ sau này cậu ấy sẽ càng cố gắng trả thù chị hơn... chị nên cẩn thận, em sẽ nói chuyện với cậu ấy!"

Seong Woo vừa dứt lời, Yoo Hee yếu đuối gật đầu, hai người nhìn nhau im lặng một lúc bỗng bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa

"A, thư ký Ong, cậu đến đón Yoo Hee xuất viện sao?" Jinyoung vừa bước vào nhìn thấy Seong Woo thì ngạc nhiên hỏi

"Tôi đến xem chị ấy thế nào thôi, hiện giờ tôi còn có việc... đành nhờ Bae tổng đưa chị ấy về nhà vậy" Seong Woo nói xong quay sang nhìn Yoo Hee bên cạnh rồi lại nhìn Jinyoung sau đó mới ra về

Hwang Yoo Hee ngồi trên giường mỉm cười nhìn Jinyoung, anh cũng nhẹ nhàng cười lại thấy nhưng lại không nói lời nào, hai người cứ như vậy im lặng mà rời khỏi bệnh viện


Chi nhánh Kang thị - phòng giám đốc...


David ngồi trong phòng chăm chú làm việc, nghe tiếng gõ cửa liền ngẩng đầu lên tiếng nói

"Vào đi!"

Từ ngoài cửa Seong Woo cầm xấp tài liệu căng thẳng bước vào, thấy David cười với mình nên tâm trạng cậu có phần nhẹ nhõm hơn, Seong Woo bước đến để tài liệu lên bàn và nói

"Đây là những tài liệu cậu cần phê duyệt, cậu xem rồi ký tên đi"

David không nói gì chỉ mỉm cười nhận lấy xấp tài liệu xem xem ký ký, Seong Woo đứng ở phía đối diện trong lòng không khỏi bức rứt khó chịu, cậu muốn lên tiếng hỏi David nhưng lại sợ David nghi ngờ cậu, nhưng suy đi nghĩ lại... Seong Woo vẫn quyết định lên tiếng

"David..."

Nghe tiếng gọi, David đang ký tên liền dừng bút lại, cậu từ từ ngước mặt lên quan sát Seong Woo sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng

"Có chuyện gì sao?"

Bắt gặp ánh nhìn dò xét của David, Seong Woo cắn môi do dự cuối cùng đánh liều hỏi cậu

"Mình nghe nói Hwang Yoo Hee nhập viện... lẽ nào..."

"Là do mình làm!" không đợi Seong Woo nói hết câu, David thẳng thắn thừa nhận

Seong Woo nghe như sét đánh bên tai, trong nháy mắt sắc mặt trở nên hoảng sợ, hai tay cậu nắm chặt vào nhau im lặng cúi mặt nhìn xuống đất

David cũng im lặng quan sát thái độ của Seong Woo rồi mới mỉm cười nói tiếp

"Là do cô ta chạy đến công ty uy hiếp mình, nếu mình không tự vệ thì người nhập viện kia sẽ chính là mình rồi! Mình còn tốt bụng đưa cô ta đến bệnh viện, cậu nghĩ xem... nếu người té xuống cầu thang là mình, Hwang Yoo Hee sẽ đưa mình đến bệnh viện sao?"

Seong Woo chấn động ngước mặt lên nhìn David, hai mắt mở to lộ rõ vẻ ngạc nhiên, môi cậu mấp máy muốn nói gì đó nhưng David lại cầm xấp tài liệu đưa lên trước mặt cậu nói

"Mình kí xong rồi!"

Seong Woo nghe vậy im lặng mím môi lại nhận lấy xấp tài liệu rồi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ

David sẽ không nói dối mình... nếu như vậy thật sự chị đã chạy đến Kang thị muốn gây bất lợi cho David, hơn nữa còn nói dối mình... chị lẽ nào muốn mình trở mặt với David?

Seong Woo cầm xấp tài liệu thơ thẩn đến phòng tài liệu lưu trữ, thế nhưng đi được nửa đường lại tình cờ gặp Daniel, hai người trong thoáng chốc đều im lặng nhìn nhau... Seong Woo thấy vậy liền mỉm cười bước đến trước mặt anh nói

"Daniel, anh đến tìm David sao?"

Thấy thái độ mỉm cười tự nhiên của Seong Woo, trong lòng Daniel bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, anh ngượng ngùng đưa tay gãi đầu sau đó đưa mắt nhìn cậu nói

"Ừ... em bây giờ đang mang tài liệu đi lưu trữ sao?"

Seong Woo nhẹ nhàng gật đầu đáp trả anh

Bầu không khí giữa hai người lại trở nên ngượng ngùng, anh và cậu cứ như vậy im lặng nhìn nhau, trong lòng Daniel vì vậy càng bức rứt khó chịu hơn, cho đến khi không chịu nổi nữa anh liền tiến đến gần cậu hơn và nói

"Seong Woo, chuyện tối hôm qua anh..."

Không chờ Daniel nói hết Seong Woo nhanh chóng chen ngang

"Ngày hôm qua em không sao, tất cả đều là do em tự nguyện, anh không cần cảm thấy áy náy"

Bấy giờ Daniel bị Seong Woo làm cho ngạc nhiên, mở to mắt nhìn cậu, miệng ấp úng hỏi

"Em... em tự nguyện?"

Tâm trạng Seong Woo bắt đầu trở nên hoảng loạn, cậu né tránh ánh nhìn của anh, khoé mắt đỏ ửng, giọng nói trở nên run rẩy

"Anh... anh không cần hỏi nữa, chuyện hôm qua anh cứ xem như chưa từng xảy ra là được... em cũng sẽ như vậy, em phải đi làm việc đây!"

Nói rồi Seong Woo nhanh chóng lướt qua người Daniel chạy một mạch đến thang máy, Daniel bàng hoàng xoay người lại nhìn theo bóng dáng Seong Woo... ánh mắt cậu, giọng nói cậu... rõ ràng là đang đau lòng, thì ra trước giờ cậu vẫn luôn thích anh...


Lúc bấy giờ tại phòng giám đốc, Bae Jinyoung và David cũng rơi vào trạng thái căng thẳng tương tự

Seong Woo vừa rồi đi chưa đầy 5 phút thì Bae Jinyoung lại vác mặt đến đây tìm cậu, quan trọng hơn nữa là vừa vào phòng liền tỏ thái độ chất vấn cậu, vì Yoo Hee mà chạy đến đây tìm cậu...

"Hwang Yoo Hee nói với anh tôi đẩy thì là tôi đẩy, đối với anh tôi không cần giải thích, nếu cô ta có chứng cứ thì báo cảnh sát đến bắt tôi đi!" David vẫn giữ thái độ lạnh lùng nói

"Daehwi, anh biết chuyện năm xưa xảy ra giữa em và Yoo Hee khiến em đối với cô ấy không có thiện cảm, nhưng Yoo Hee một thân một mình sống ở Hàn Quốc, em không nên đối xử với cô ấy như vậy!" đối với thái độ lạnh nhạt của cậu, Jinyoung dần trở nên tức giận nói

Thế nhưng chỉ một câu nói này cũng khiến thái độ lạnh nhạt của David hiện giờ thay đổi, từng lời anh nói hiện giờ cùng thái độ của anh trước đây cùng lúc hiện lên như một nhát dao chí mạng đâm vào trái tim cậu, anh nói những lời này... nghĩa là từ trước đến giờ anh vẫn chưa bao giờ tin cậu! Trái tim cậu dần trở nên đau nhói, khóe môi nâng lên một nụ cười giễu cợt

"Đúng vậy, trong mắt anh Hwang Yoo Hee mãi mãi vẫn là một thiên thần, còn tôi chính là ác quỷ luôn tìm mọi cách hãm hại cô ta? Nhưng anh liệu có từng nghĩ qua chưa, tôi hại cô ta tôi sẽ được lợi ích gì sao? Vì sao trong đầu anh luôn luôn là tôi hại cô ta mà chưa bao giờ suy nghĩ thử xem tôi cũng có khả năng bị cô ta hãm hại? Bae Jinyoung, trước đây anh đối với Daehwi như vậy... công bằng với cậu ấy sao?"

Dứt lời, từ khóe mắt có rơi xuống một giọt nước mắt... mà Jinyoung cũng bị thái độ của cậu làm cho xiêu lòng, bất giác anh giơ tay lên muốn lau đi giọt nước mắt ấy nhưng cậu lại nhanh chóng lùi lại, cậu ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt đầy căm phẫn

"Bae Jinyoung! Trước đây Daehwi vì yêu anh nên mới âm thầm chịu đựng, nhưng tôi là David! Tôi không phải là một Daehwi yếu đuối luôn phụ thuộc vào tình cảm của anh! Anh muốn làm người hùng bảo vệ cô ta phải không? Vậy bây giờ anh quay về đi, trở về bên cạnh cô ta đi, anh với cô ta đều là cùng một ruột cả, cần gì phải một người giả lương thiện một người giả anh hùng đứng trước mặt tôi? Anh cảm thấy tôi có lỗi với cô ta? Vậy anh và cô ta có cảm thấy có lỗi với tôi không? Có nhớ anh và cô ta đã làm những gì với tôi không? Có nhớ hai người đã tàn nhẫn như thế nào để biến tôi trở thành David của ngày hôm nay hay không?"

Tất cả nỗi uất ức của David gần như bùng nổ, cậu đau đớn nhìn người đàn ông mình yêu thương bảo vệ người phụ nữ khác... đau đớn nhắc lại cái quá khứ mà cậu muốn xóa bỏ đó, đem tất cả yêu thương mà Lee Daehwi từng có trở thành hận thù trong David

Jinyoung nghe những lời David nói mà cảm thấy tâm can đau buốt, thì ra cậu hận anh đến vậy... nhưng anh thật sự chưa bao giờ cùng Yoo Hee làm chuyện gì có lỗi với cậu

"Daehwi, em hiểu lầm rồi... anh..."

Thế nhưng Jinyoung còn chưa nói hết David liền nhanh chóng lên tiếng đuổi người

"Mời anh ra về cho, tôi hiện giờ không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn!" Jinyoung nhìn thấy cậu kích động như vậy cũng không biết làm gì ngoài chuyện rời đi, chờ đến khi nào cậu bình tĩnh lại anh sẽ tìm cậu nói chuyện rõ ràng, anh muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Jinyoung vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Daniel đang đứng ở bên ngoài, nhìn anh bằng vẻ mặt khó coi sau đó lướt qua anh mà tiến vào

David ở trong phòng vô lực ngồi xuống ghế, hai tay cố gắng siết chặt nhất có thể, cậu không muốn khóc nữa, cậu không muốn bản thân mình yếu đuối như thế này! Thế nhưng khi nhìn thấy Daniel đang dần dần tiến về phía mình, đôi tay cậu bất giác thả lỏng, cậu đưa đôi mắt ngấn lệ ngước lên nhìn anh, nước mắt cũng từ từ chảy xuống... Daniel không nói gì chỉ im lặng đưa tay lau nước mắt cho cậu, sau đó ngồi xuống ôm cậu vào lòng mà vỗ về

Em không yêu anh cũng không sao, chỉ cần em cho anh một vị trí, để anh có thể ở bên cạnh an ủi bảo vệ em là được...

Jinyoung vừa ra khỏi Kang thị lập tức lấy điện thoại ra gọi đi, ngữ khí của anh vô cùng lạnh lùng nói

"Win, chuyện tôi kêu cậu điều tra như thế nào rồi? Có tìm được họ không?"

"Tôi theo lời anh đã đi điều tra khắp nơi trong nước rồi, cả hai người họ đều xuất cảnh sang Trung Quốc, nhưng Bae tổng... không biết là ngẫu nhiên hay trùng hợp mà hai người họ đều qua đời cả rồi!"

Nghe đến đây lông mày Jinyoung bất giác chau lại, lát sau anh mới lên tiếng trả lời

"Được rồi, mau quay về Hàn Quốc đi, tôi còn có chuyện khác cần cậu đi điều tra!"

Nói rồi Jinyoung cúp máy, nhanh chóng lái xe đến khu chung cư nơi Hwang Yoo Hee đang ở

"Jinyoung! Sao anh lại tới đây?" Yoo Hee nghe tiếng chuông chạy ra mở cửa nhìn thấy anh liền ngạc nhiên hỏi

"Anh có chuyện tìm em!"

Anh cùng Yoo Hee nhanh chóng ngồi xuống ghế, thế nhưng trái với nét mặt tươi cười của cô, mặt Jinyoung lộ rõ vẻ không vui, anh nhìn chằm chằm cô một lúc sau mới lên tiếng

"Anh vừa đi gặp David về!"

Yoo Hee nghe vậy liền mở to mắt nhìn anh

"Cậu ta... như thế nào?"

"Em ấy có lẽ vì chuyện xảy ra trước đây giữa hai người nên mới như vậy, nhưng mà... anh nghĩ mãi cũng không ra, chuyện trước đây, nếu Daehwi hại em, em ấy sẽ được cái gì?" Jinyoung cố ý nói chậm lại, kỹ lưỡng quan sát nét mặt của Yoo Hee

Bàn tay Yoo Hee bất giác siết chặt lại, trong lòng lửa giận ngày càng lớn

Daehwi có lẽ đã nói điều gì đó với Jinyoung rồi... nhưng mà... anh ấy như vậy chắc chắn là đang thăm dò mình, như vậy có nghĩa là anh ấy vẫn chưa biết được sự thật

"Cậu ta nói với anh như vậy? Nói rằng cậu ta không có hại em?" Yoo Hee cẩn thận trả lời

Jinyoung vẫn tỏ thái độ nghi ngờ hỏi vặn lại cô

"Không phải như vậy sao? Daehwi đâu có lý do gì để hại em?"

Nghe anh nói vậy lửa giận trong lòng Hwang Yoo Hee bùng phát, cô tức giận đứng bật dậy nhìn anh nói

"Anh nói như vậy nghĩa là sao? Lẽ nào em có lý do để hỏi cậu ta sao? Hơn nữa những lần đó anh cũng tận mắt chứng kiến rồi, em không có làm gì cậu ta cả!"

"Đôi khi những việc tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc là sự thật... con người là động vật có bộ não phát triển và thông minh nhất, tất cả mọi thứ đều có thể sắp xếp nếu như con người cố ý!" đối với sự tức giận của Yoo Hee, Jinyoung vẫn giữ thái độ bình tĩnh

Anh vốn chỉ muốn dò hỏi cô, nhưng nhìn thái độ cô như vậy... anh thật sự không thể nào không nghi ngờ

Dứt lời Jinyoung đứng dậy bình tĩnh cài lại nút áo vest của mình sau đó xoay người rời đi mà không đợi Yoo Hee nói bất kỳ câu gì, nhưng khi cánh cửa được mở ra, Jinyoung dừng lại, vẫn xoay lưng về phía Hwang Yoo Hee mà nói

"Tốt nhất đừng để anh điều tra được điều gì, nếu không anh sẽ khiến em phải hối hận!"

Lời nói Jinyoung dứt cánh cửa cũng đóng lại, Yoo Hee trong lòng tràn ngập lửa giận, cô ta xoay người hất đổ mọi thứ trên bàn xuống đất

Lee Daehwi, mày lại dám đi bép xép với Jinyoung khiến anh ấy nghi ngờ tao... tuyệt đối không để mày tiếp tục sống! Tao không để mày phá hoại tình cảm của tao và Jinyoung! Muốn trả thù tao? Để xem ai chết trước!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro