Chap 45 - Phải có được chứng cứ thuyết phục nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Soo... Soo Yeon!" Jinyoung trợn mắt nhìn người mặc đồ đen trước mặt đầy ngạc nhiên

"Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau..." Soo Yeon ở đối diện nở nụ cười ngọt ngào nhìn Jinyoung

Anh giờ đây không khỏi bàng hoàng... chuyện gì đang xảy ra vậy? Soo Yeon còn sống?

Jinyoung run rẩy bước đến giữ lấy vai Soo Yeon, nhìn chằm chằm vào cô, môi mấp máy muốn nói nhưng lại không biết nói gì

"Em làm anh sợ rồi sao?" Soo Yeon bật cười nói

Jinyoung chầm chậm lắc đầu, anh cố bình tĩnh lại tâm trạng của mình và nói

"Em còn sống... tại sao lại không trở về?"

"Nếu em trở về, em có thể sẽ chết lần thứ hai thứ ba... Jinyoung à, có rất nhiều chuyện mà anh cần phải biết!"

Nói rồi Soo Yeon kéo Jinyoung ngồi xuống ghế, cô đưa cho anh phong bì trên tay mình nói

"Anh xem đi!"

Jinyoung nghi hoặc nhìn Soo Yeon sau đó từ từ mở phong bì lấy ra bên trong một số giấy tờ, càng xem lại càng siết chặt tay, Soo Yeon ở bên cạnh cũng bắt đầu giải thích

"Ngay từ đầu Hwang Yoo Hee đã mượn cớ trở về nước, cô ta biết em và anh có quen biết nên cố tình đề cập với em chuyện về nước và mở công ty thiết kế, mục đích của cô ta là lợi dụng em giới thiệu cô ta với anh Daehwi, và còn có... khi đó sinh nhật cô ta nói với em rằng ước gì bản thân có một đôi giày và váy áo múa, Daehwi tìm đến hỏi em nên em đã đem những chuyện đó nói với anh ấy, thật không ngờ khi Daehwi tặng cô ta, cô ta lại hẹn anh đến cố tình giả vờ bị sỉ nhục. Ở nhà hàng, cô ta cho người dàn xếp tai nạn, chủ yếu là muốn anh cùng Daehwi hiểu lầm, kết cuộc đã thành công... đó là những chứng cứ em thu thập được từ người trong nhà hàng đã hợp tác với cô ta. Còn có những chứng cứ cô ta sai người đi mua thuốc độc rồi xóa dấu vết, hại anh hiểu lầm Daehwi đã bỏ độc cô ta!"

Đến đây Jinyoung tức giận thảy tập tài liệu lên bàn, ánh mắt phẫn nộ trở nên đỏ rực,  Soo Yeon thấy vậy liền nhẹ nhàng dùng tay mình nắm lấy bàn tay đang dùng sức siết chặt lại của anh vỗ nhẹ an ủi rồi mới nói tiếp

"Em hôm đó tình cờ biết được bí mật của cô ta nên bị cô ta đẩy xuống vực, thủ đoạn này cô ta cũng áp dụng lên người của Daehwi, hại anh ấy rơi xuống biển. Còn có ngày anh hai em nhập viện, anh có nhớ không? Ngày đó Hwang Yoo Hee cho người đuổi giết Daehwi, cũng may anh em ở đó thế anh ấy đỡ một viên đạn..."

Jinyoung kích động nhận ra sự thật được che giấu bao lâu nay, kích động nhận ra người mà anh vẫn luôn cắn rứt lương tâm, vẫn luôn một lòng muốn bù đắp lại chính là kẻ rắp tâm phá nát hạnh phúc của anh

Cô ta gây ra nhiều tội lỗi như vậy mà vẫn có thể ung dung sống, ung dung mỉm cười, hàng ngày lượn lờ trước mặt anh, hiện giờ chỉ cần nhớ đến gương mặt giả tạo đáng thương của cô ta đã đủ khiến anh buồn nôn rồi

"Cô ta nhất định phải trả giá! Tất cả chúng ta đều muốn như vậy, nhưng chỉ với những chứng cứ này cùng việc anh là nhân chứng chứng kiến tai nạn của Seong Woo thì chúng ta vẫn chưa thể khiến cô ta vĩnh viễn bị giam cầm trong ngục tù, chúng ta cần phải tìm ra bằng chứng cô ta ngụy tạo hiện trường, cùng nhân chứng giả mới có thể ngã bài với cô ta!"

Soo Yeon vừa dứt lời Guanlin đã đặt ly rượu xuống rồi thong thả nói với Jinyoung

"Hiện giờ chỉ có cậu là tiếp cận được với cô ta, cậu hãy tìm cách vào nhà của cô ta, tốt nhất là chuốc cho cô ta say rồi giả vờ qua đêm ở đó để tìm chứng cứ, lần này cậu phải hi sinh thân mình dùng mỹ nam kế rồi..."

"Chuyện tìm chứng cứ tôi đã biết nên sắp xếp thế nào, nhưng tôi mong các người hãy giữ đúng lời hứa, ngăn cản đám cưới của Daehwi!" Jinyoung đồng ý không một chút do dự

Cả ba người nghe vậy liền sảng khoái gật đầu đồng ý...

Daniel có chút suy tư nhìn Jinyoung, trong lòng anh bắt đầu giằng co không biết có nên nói với Jinyoung hay không, suy đi nghĩ lại cuối cùng anh vẫn lên tiếng

"Jinyoung... còn có một điều cậu phải biết, chuyện giữa cậu và Huy không chỉ xử lý Hwang Yoo Hee là có thể giải quyết... thật ra... trong lòng Huy đối với cậu luôn có một khúc mắc..."

Jinyoung nghe vậy liền chau mày nhìn Daniel, ánh mắt chờ mong

"Tuy tôi không biết rằng đêm Huy rơi xuống biển đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết một điều... Huy yêu cậu... nhưng cũng hận cậu! Khúc mắc trong lòng cậu ấy để giải quyết được cậu chỉ có thể hỏi Hwang Yoo Hee hoặc là chính cậu ấy mà thôi..."

Nghe xong cả ba người Jinyoung, Guanlin và Daniel đều trở nên lo lắng, không ai biết đêm đó đã xảy ra những gì, nếu chuyện này không giải quyết được, dù có loại trừ Hwang Yoo Hee thì Daehwi vẫn sẽ kết hôn với Jaehwan...

Bầu không khí bất giác trở nên dị thường như vậy khiến Daniel có chút không quen, anh ho nhẹ rồi mỉm cười nhìn Jinyoung

"Thật ra cũng không cần lo lắng quá... Huy có nói với tôi nhanh nhất là giữa tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, thời gian chúng ta còn rất nhiều, từ đây đến đó chuyện của Hwang Yoo Hee đã đâu vào đấy rồi, tới lúc đó cậu chỉ cần mặt dày bám theo cậu ấy, còn có sự giúp đỡ của Ken, không sợ Huy không xiêu lòng, à... tối nay tôi còn có chuẩn bị cho cậu một món quà nhỏ... tôi đã bàn với Woojin và Ken, đón hai người đó đến nhà tôi ngủ đêm nay. Đây là mật khẩu nhà mà Woojin đưa, cậu đến đó làm cậu ấy hạ hỏa đi, nếu cứ để như vậy cậu ấy sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà lên xe hoa đó!"

Daniel đặt tờ giấy ghi mật khẩu mở cửa nhà David rồi cười ha hả đi ra ngoài, mọi người trong phòng sau đó cũng giải tán



Tại căn hộ của David...



Cậu tắm xong thì phát hiện mình quên mang quần áo liền nhanh tay mặc áo choàng tắm vào rồi ra ngoài, cậu đi ngang qua phòng khách khẽ nhìn vào đồng hồ trên tường, trong lòng thầm thắc mắc

Đã 10 giờ hơn rồi sao Woojin và Ken còn chưa về? Chẳng lẽ hai chú cháu mê chơi quá?

Cậu lắc nhẹ đầu rồi mở cửa bước vào phòng ngủ, không bật đèn mà đi một mạch đến tủ đồ lấy đại một bộ quần áo để thay, tay cậu vừa đưa đến eo định tháo dây buộc áo choàng ra thì bỗng nhiên bị ôm lấy từ phía sau, David phát hoảng xoay người lại liền bị người nọ trong bóng tối chiếm đoạt môi mình mà hôn lấy. Đại não David rất nhanh chóng đã hoạt động, giống như một chương trình được lập trình sẵn, cậu nhận ra chủ nhân của nụ hôn này là ai, cũng không buồn giãy dụa nữa, lo lắng trong lòng cũng nhanh chóng được xua tan, đợi đến khi người nọ hôn thỏa mãn rồi dứt ra, David mới tức giận quát lên

"Bae Jinyoung! Anh làm cái gì vậy? Sao anh lại ở trong nhà của tôi?"

Jinyoung trong bóng tối bật cười, cũng không thèm trả lời cậu mà trực tiếp kéo cậu đến bên giường, để cậu ngồi lên đùi anh, hai tay anh cũng thân mật ôm chặt lấy eo cậu

David tức giận giãy dụa nhưng vẫn không có tác dụng, cậu xuống giọng nhẹ nhàng nói

"Có gì buông ra trước rồi từ từ nói được không?"

Lúc này anh mới trả lời cậu

"Không được! Buông ra em sẽ hồng hạnh vượt tường!"

Lửa giận trên đầu bùng phát, cậu tức đến đỏ cả mặt mà liều mạng vùng vẫy

"Cái gì mà hồng hạnh vượt tường? Anh nói chuyện có lý một chút đi được không? Tôi vẫn chưa kết hôn, cũng không có người yêu, tôi gặp ai quen ai là chuyện của tôi! Anh lấy lý do gì quản tôi?"

"Lý do? Anh cần gì lý do? Em là của anh, anh cũng là của em, hai chúng ta còn có Ken, như vậy chưa đủ làm lý do trói buộc em sao?"

David bỗng nhiên cảm thấy nực cười, cái gì đây? Anh bây giờ là đang giận dỗi với cậu sao? Ghen?

"Yah! Anh đừng có nói với tôi là anh đang ghen nha?"

"Ừ, anh đang ghen đó!"

"Anh có vợ sắp cưới của anh, tôi có chồng sắp cưới của tôi, anh ghen cái gì?"

"Em là vợ anh, anh là chồng em, Ken là con của chúng ta, như vậy mới là một gia đình..."

"Phải không? Anh cũng biết tôi là vợ anh, Ken là con anh, anh là chồng tôi sao?"

"Anh biết em còn giận chuyện anh đòi kết hôn với Hwang Yoo Hee, nhưng em cũng không nên vì vậy mà nóng giận chạy đi kết hôn với Jaehwan"

"Tôi không phải nóng giận, tôi đã suy nghĩ rất kỹ càng trước khi nhận lời Jaehwan, tôi đã mệt mỏi lắm rồi, chuyện gì tôi cũng không muốn chấp nhất với anh nữa, tôi chỉ muốn cho Ken một gia đình bình thường, muốn sống một cuộc sống bình thường, anh không cho tôi được nhưng Jaehwan thì có thể... anh buông tha tôi đi có được không? Xem như chúng ta không ai nợ ai cả, anh vẫn sẽ là ba ruột của Ken trên danh nghĩa..."

David nói xong đưa tay muốn gỡ vòng tay rắn chắc đang ôm lấy eo mình ra, nhưng nào ngờ Jinyoung càng siết chặt hơn, anh hôn nhẹ lên tay cậu rồi thì thầm

"Anh biết em yêu anh, anh cũng yêu em... rất nhiều, thứ anh muốn chỉ có em và Ken, cái gì anh cũng có thể từ bỏ, chỉ có em là không thể! Em nghĩ cho đến bây giờ em vẫn còn có thể quay đầu trốn khỏi anh sao? Em là người của anh, từ lâu đã như vậy rồi!"

Dứt lời Jinyoung trượt xuống hôn lên cần cổ trắng ngần của David, hít vào hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể cậu, David bị đụng chạm liền mẫn cảm rụt cổ lại, cậu xoay người muốn né tránh anh, ai ngờ lại bị anh đem đặt ở dưới thân mà áp xuống giường

"Anh... anh đừng có làm bậy!"

"Chuyện này cũng không phải một hai lần, em không cần mắc cỡ~"

"Ai mắc cỡ? Anh mau buông tôi ra! Hiện giờ tôi và anh đều là người sắp có gia đình rồi, chúng ta không thể nào phản bội lại gia đình của mình!"

"Hai chúng ta hợp lại chẳng phải thành một gia đình rồi sao?"

Không để cho David nói tiếp, Jinyoung cúi xuống ngang ngược ngậm lấy môi cậu cắn mút, cậu cảm nhận được đôi môi mình đang bị anh cắn nhẹ, tâm tình lại lập tức bay lơ lửng, mở miệng muốn nói với anh rằng Woojin và Ken sẽ trở về nhưng lại bị anh chiếm tiện nghi mà luồn lưỡi vào khuấy đảo, nụ hôn ẩm ướt của anh rời xuống hõm cổ rồi xương quai xanh, rồi đến lồng ngực trắng muốt của cậu, chút lý trí còn sót lại trong đầu cậu nhanh chóng bị anh thổi bay đi mất, trái tim cậu giờ phút này lại rung động, cậu không kiềm chế được lòng mình mà vòng tay qua cổ anh, nhiệt tình đáp trả anh

Trong mê man hỗn loạn, bên tai cậu lại thấp thoáng giọng nói trầm ấm của anh

"Daehwi, chờ anh... chờ anh một chút nữa thôi... anh nhất định sẽ trở về bên em!"



Sáng hôm sau...



Anh và cậu có chút bối rối ngượng ngùng ngồi ở bàn ăn trong bếp

Ken ở đối diện cứ luôn nhìn chằm chằm hai người, Woojin bưng tô cháo từ bếp đi đến, nhìn thấy cảnh này cũng chỉ biết lắc đầu cười, ngồi xuống bên cạnh ken rồi vò đầu cậu nhóc nói

"Tiểu quỷ, mau ăn đi! Sao lại cứ nhìn ba con với daddy hoài vậy?"

"Con là đang tiên đoán a~" cậu nhóc quay sang nhìn Woojin đầy phấn khởi

"Đoán cái gì?"

"Con đang đoán xem tối qua daddy và ba đẹp trai đã làm gì... có phải như chú Daniel nói, họ bồi dưỡng tình cảm hay không?"

David ở đối diện nghe xong liền nghiến răng trèo trẹo, uất ức liếc Woojin

Đúng là đồ bán bạn cầu vinh!

Woojin đáng thương nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói "là Ken bán cậu chứ không phải mình!"

Lúc này Jinyoung liền đặt đũa xuống nhìn Ken mỉm cười nói

"Con còn nhỏ biết những chuyện này không tốt, con chỉ cần biết là ba đang cố gắng thực hiện nguyện vọng của con là được rồi~"

Trên đầu Ken ngay lập tức xuất hiện một bóng đen, cậu bé phấn khởi nhìn David và Jinyoung cười cười nói

"Vậy là con sắp có em gái, ba Woojin lại sắp có thêm một đứa con, ba Woojin lại tiếp tục làm vú em! Hahahahah"

Cả Woojin và David đều đen mặt, họ không muốn a!

"Con đừng có ở đó mà nói bậy, mau ăn đi rồi đi học!" David trừng mắt nhìn Ken khiến cậu bé rụt cổ lại, ngoan ngoãn ăn sáng

Sau đó Ken lại quay sang trừng mắt với Jinyoung khiến anh bật cười đến nỗi bị sặc, cậu bé ngay lập tức chớp lấy thời cơ ngẩng đầu lên nói tiếp

"Daddy, Ken không muốn đến nhà trẻ! Những đứa trẻ ở đó cực kỳ không thông minh, con làm sao chơi với trẻ con được? Người để con ở nhà đi, con sẽ ngoan mà, sẽ không phiền đến sự nghiệp tạo dựng em bé của hai người, con chỉ đứng ở một bên xem chờ em gái xuất hiện thôi có được không?"

Lần này đến lượt David bị nghẹn, Woojin và Jinyoung đều cười đến không thấy tổ quốc, David nghiến răng nghiến lợi nhìn Ken

"Đừng để daddy lặp lại lần nữa, mau ăn sáng đi!"

Cuối cùng Ken phản kháng vô hiệu, đành ngậm ngùi đến nhà trẻ chơi với những đứa trẻ mà nó cho là không cùng đẳng cấp, trong lòng lại thầm tính toán

Aiyyya! Bao giờ ba đẹp trai và daddy mới sinh em gái cho mình a??? Mình không cam tâm!!! Mình nhất định phải nghĩ cách khiến ba đẹp trai và daddy sinh cho mình cả một đội bóng, tới lúc đó mình sẽ tha hồ mà chơi với những đứa trẻ có cùng đẳng cấp với mình, ôi, mình thông minh thật! hahahahah

Sau khi Woojin đưa Ken đi học, trong nhà chỉ còn Jinyoung và David, David đối với cái nhìn của Jinyoung thập phần ngượng ngập, cậu mất tự nhiên định cầm lấy balo rời đi thì đột ngột bị Jinyoung ôm lấy từ phía sau, anh nhẹ nhàng đặt cằm của mình lên vai cậu mà nói

"Daehwi... em hãy chờ anh, chỉ còn một chút nữa thôi, em nhất định phải chờ anh!"

David mở to mắt ngạc nhiên, tay vội vàng muốn tháo vòng tay đang siết chặt lấy eo mình ra nhưng vẫn vô ích, môi cậu mấp máy

"Anh nói như vậy là sao? Anh đang muốn ám chỉ cái gì?"

Bất chợt vòng tay của Jinyoung càng thêm siết chặt

"Anh nhất định sẽ trở về bên em và con, em hãy đợi anh, một chút nữa thôi..."




Sau khi rời khỏi nhà David, Jinyoung nhận được điện thoại của Hwang Yoo Hee, giờ anh mới nhận ra cô ta lẳng lơ đến thế, giữa ban ngày ban mặt mà dùng giọng nói nũng nịu đó gọi điện cho anh, anh chỉ nghĩ đến gương mặt cô ta lúc nói những lời đó đã cảm thấy buồn nôn rồi

Cô ta kéo anh đi khắp nơi mua sắm đủ thứ, anh biết cô ta là con nhà giàu có, dù cho công ty có phá sản, cô ta cũng không chết đói nhưng hiện giờ anh đang đóng vai chồng sắp cưới của cô ta... trời ạ! Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy tiếc tiền của mình đến thế, phải bỏ tiền mình cực khổ kiếm được ra mua đồ tân hôn gì đó cho cô ta, mà đồ này mua xong sau này cũng sẽ vứt, còn có... sau khi mua đồ trở về, cô ta một cách mời gọi mời anh tối nay đến nhà dùng cơm, chỉ bằng cái nụ cười, cái nháy mắt và giọng nói ỏng ẹo của cô ta anh đã cảm thấy mình giống như sắp lên tăng xông vậy, sao cô ta lại có thể ghê tởm đến thế?

Vừa về đến nhà Jinyoung đã vội vàng đi tắm, còn tắm thật kỹ càng, tốt nhất là tắm thật sạch sẽ, không còn lưu lại bất cứ mùi hương hay dấu vết ghê tởm nào của cô ta... cơn ác mộng của anh cũng nhanh chóng ập đến, buổi tối cứ như thế đến nhanh trong chớp mắt, anh ra đi trong nụ cười sảng khoái và nhàn hạ của hai tên chết tiệt Daniel và Guanlin

"Đêm nay cậu phải hi sinh thân mình rồi~" Guanlin cười ha hả nâng ly với Daniel

Jinyoung hậm hực dùng tốc độ rùa bò lái xe đến chung cư của Hwang Yoo Hee, lại ở dưới chung cư đi qua đi lại mười mấy phút mới vác xác đến cửa, lại mất thêm năm phút hối hận mới đưa tay bấm chuông... và sau đó... đương nhiên là anh bước vào hang cọp rồi!!!

Cô ta đúng là biến thái, bắt anh cùng cô ta ăn bữa cơm phương tây cùng rượu vang dưới ánh nến, cái gì mà lãng mạn chứ? Thực chất anh ăn không vào, chỉ nhìn cô ta ngồi đối diện cứ mỉm cười đầy ghê tởm mà nhìn anh, anh cũng đã không nuốt nổi cơm rồi

Như vậy ăn xong sẽ làm gì?

Cô ta kéo anh một mạch ra phòng khách cùng ăn trái cây uống rượu tâm tình, còn có xem phim bộ tình cảm, tất cả đều chỉ một từ thôi 'Nhàm Chán'

Trong lúc coi phim cô ta cứ càng ngày càng ngồi sát vào anh, sau đó? Nắm tay... sau nữa... tựa đầu vào vai... sau nữa... ôm eo... sau nữa... cô ta không thèm coi phim nữa... anh rất muốn kiện cô ta tội quấy rối tình dục!

Thấy gương mặt cô ta càng ngày càng phóng to trước mặt mình, Jinyoung kinh hãi nâng ly rượu lên chắn ngang rồi nhe răng ra cười

"Hay là mình thi uống rượu đi, nếu em thắng anh, anh sẽ làm những việc em muốn! Còn nếu em thua anh thì ngược lại, thế nào?"

Tình cảm đang dâng trào trong lòng Hwang Yoo Hee bị làm cho mất hứng, cô ta chau mày nhìn anh sau đó mới nhẹ gật đầu đồng ý, hai người cứ anh một ly cô ta một ly


Nửa tiếng sau...


Hwang Yoo Hee say tới bất tỉnh nhân sự nằm lăn ra ghế, Jinyoung thở phào nhẹ nhõm, nhìn cái xô nhỏ đặt ở bên cạnh ghế đang chứa đầy rượu của anh, cũng may là anh thông minh, uống một hai ly còn lại đổ hết xuống xô

Jinyoung ở bên cạnh đẩy đẩy Hwang Yoo Hee mấy cái nhưng cô ta vẫn nằm như xác chết. Vội vàng rời khỏi ghế đi về phía phòng ngủ của Hwang Yoo Hee, vừa vào phòng trong anh đã vội vàng tìm kiếm, khi mở tủ quần áo ra thì ngay lập tức nhìn thấy bên trong có cái két sắt, nhìn thấy dãy mật mã nó liền khiến anh đau đầu, anh cố gắng tìm hết mọi số liên quan đến Hwang Yoo Hee nhưng vẫn không tài nào mở được

Đúng lúc này một giọng nói vang lên...

"Mật mã là 105912, là ngày sinh nhật anh và là ngày mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro