Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Lệ Sa ngước mắt, liền nhìn thấy một lão phụ nhân đang vén rèm cửa, nhô đầu ra.

Bà ấy ước chừng ngoài năm mươi tuổi, trên người mặc áo váy màu tím đậm, tóc tuy rằng có chút hoa râm, nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ quấn thành một búi tròn trên đỉnh đầu, bà nhìn lão nhân này, khóe mắt đều là ý cười.

Bà buông mành, ưu nhã bước đến trước quầy.

"A Xảo!". Lão đầu nhi lập tức thu hồi sắc mặt hung thần ác sát lúc nảy, trên mặt lại nhiều thêm ý tự trách: "Có phải vừa rồi thanh âm của ta quá lớn, làm phiền bà nghỉ ngơi hay không?"

Lật mặt cực nhanh, làm cho Đường Lệ Sa nghẹn họng nhìn trân trối.

"Không có!". Lão phụ nhân được gọi là A Xảo cười duyên: "Tiểu cô nương này chọc ông tức giận?"

Bà ôn nhu cười, nhìn về phía Đường Lệ Sa. Nàng cũng tò mò nhìn bà. Bị gọi như vậy, nếu đặt trên người lão phụ nhân khác, chỉ sợ là đã hoảng sợ tới mức nổi da gà, nhưng ở trên người bà lại không có chút nào không ổn, nhìn qua chính là một lão bà bà từ ái thân thiết.

"Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?". Lão bà bà cười hỏi.

"Đường Lệ Sa". Nàng chớp chớp mắt, trên người lão bà bà này có loại khí chất làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

"Một cương một nhu, một đắng một ngọt, rất tốt!". Lão bà bà giống như đang tự nói với chính mình.

Lệ Sa nghe được nhưng không hiểu, lão bà bà lại nói: "Tiểu cô nương, đừng sợ, mỗi người đều có một số mệnh, tới đâu hay tới đó, ngươi chỉ cần sống tốt mỗi ngày là được."

Bà chỉ chỉ lão nhân nói: "Đây là Hồ lão bản, nếu ngươi có yêu cầu gì, đều có thể tới Thanh Mộc Trai tìm ông ấy."

"Đa tạ, vậy bà bà là...phu nhân lão bản?". Đường Lệ Sa thấp giọng hỏi.

"Ngươi hiểu lầm...". Lão bà bà che miệng cười, trên mặt lộ ra một chút thẹn thùng.

"Ôi, tiểu cô nương này, ánh mắt cũng thật sâu sắc!". Tâm tình Hồ lão bản đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, trên mặt lộ ra ý cười: "Ngươi vừa mới nói muốn mua cái gì?"

Đường Lệ Sa phục hồi tinh thần, nói: "Ta muốn mua kem sữa, còn có sữa đặc, sốt cà chua, bột ngũ vị hương..."

Hồ lão bản sảng khoái nói: "Ngươi chờ một lát!". Sau đó nhấc mành, đi vào bên trong.

Đường Lệ Sa gật gật đầu, hỏi: "Bà bà, xưng hô với bà như thế nào?"

Lão bà bà ý vị thâm trường mà cười: "Ngươi có thể kêu ta Xảo bà bà, đương nhiên, cũng có thể kêu ta là NPC."
Nàng cũng không biết mình rời khỏi Thanh Mộc Trai thế nào, chỉ biết sau khi nàng mua được nguyên liệu nấu ăn đưa cho Thải Bình, liền yên lặng lên xe ngựa.

Bên tai nàng vẫn luôn văng vẳng lời dặn dò của Xảo bà bà lúc sắp chia tay: càng có nhiều người thích ăn thức ăn do ngươi làm, càng có nhiều cơ hội giữ được phủ Trấn Quốc tướng quân.

Ở thế giới này, có quá nhiều chuyện làm nàng nghĩ không thông. Thậm chí nam tử cùng nàng kết tóc kia, còn chưa từng nói một câu đàng hoàng với nàng.

Lúc nàng còn ngồi trong xe ngựa trên đường hồi phủ, Kim Chính Quốc đã về tới phủ Trấn Quốc tướng quân.

"Tướng quân, lão phu nhân mời ngài đến phòng bà một chuyến."

Kim Chính Quốc mới từ Cụ Phong Doanh trở về, liền thấy Ngô ma ma bên người Kim lão phu nhân đứng chờ.

"Mẫu thân tìm ta có chuyện gì?". Kim Chính Quốc một bên thả bước đến Mục Di Trai của Kim lão phu nhân, một bên hỏi.

Ngô ma ma trả lời: "Nô tỳ cũng không biết, hôm nay lão phu nhân trở về liền nói thân thể không thoải mái, vẫn luôn nằm ở trên giường."

Kim Chính Quốc nhíu nhíu mày, mẫu thân chỉ có thời điểm phụ thân qua đời xác thật bệnh nặng hết một đoạn thời gian, còn lại đều rất là khỏe mạnh, có khi nào ốm đau liệt giường đâu?

Hoặc là thời điểm giận dỗi với hắn...

Nghĩ như vậy, hắn liền bước nhanh hơn, vào Mục Di Trai.

Kim Chính Quốc chắp tay: "Thỉnh an mẫu thân!"

Kim lão phu nhân dựa người trên trường kỷ, trên đầu quấn một cái khăn, buồn bã nói: "Có cái gì an đâu mà thỉnh."

Kim Chính Quốc hồ nghi hỏi: "Mẫu thân đây là làm sao vậy?"

Kim lão phu nhân nói: "Ta đêm qua, mơ thấy phụ thân ngươi."

Kim Chính Quốc không lên tiếng, đợi bà nói tiếp.

Kim lão phu nhân thần sắc đau thương: "Hắn oán ta."

Bà liếc mắt nhìn Kim Chính Quốc một cái, thấy sắc mặt hắn không gợn sóng, Kim lão phu nhân liền lên giọng: "Hắn oán ta đó!"

"Mẫu thân có chuyện gì không bằng nói thẳng?". Khóe miệng Kim Chính Quốc khẽ co giật, mẫu thân hắn thật sự không có khiếu diễn kịch.

"Hắn oán ta không có chiếu cố ngươi thật tốt, thật vất vả mãn hạn tang kỳ, ngươi cưới tức phụ, nhưng đến bây giờ...cưới cùng không cưới có gì khác nhau?"

Bà lại trừng mắt nhìn Kim Chính Quốc , nói: "Khi nào mới có thể nhìn thấy ngươi vì Kim gia khai chi tán diệp*? Thân thể này của ta, sợ là không đợi được đến ngày đó."

(*) : Con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.

"Mẫu thân thân thể dẻo dai, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, tất nhiên có thể chờ được ngày đó". Kim Chính Quốc không mặn không nhạt đáp lại.

"Ngươi!". Kim lão phu nhân tức giận đến thiếu chút nữa là thở không được, nhưng lại vô pháp phản bác.

Kim Chính Quốc thở dài: "Mẫu thân, những chuyện này ta đều có tính toán."

Trong lòng hắn có khúc mắc với đám quan văn không phải giả, Đường Lệ Sa có liên quan cho nên hắn cũng không có ý tứ thân cận. Cưới nàng chỉ vì hoàng mệnh khó trái, nếu không có cách nào cự tuyệt, thì cứ cưới vào cửa cung phụng cho nàng ăn no uống đủ là được.

Hắn hơi trầm tư, lại hỏi: "Là nàng tới tìm mẫu thân kể khổ?"

Kim lão phu nhân mắng hắn: "Thê tử của ngươi, ngươi không chiếu cố tốt thì cũng thôi, lại còn nghĩ xấu người ta như thế? Lệ Sa chỉ nói ngươi đối xử với nó rất tốt. Ta mang nó đi ra ngoài xã giao, gặp qua quan quyến, không một ai nói nó không tốt. Nó vừa mới gả tới đây đã biết vì ngươi mà tính toán, còn ngươi, lòng dạ lại hẹp hòi!"

Kim Chính Quốc sắc mặt không tốt, thấp giọng nói: "Mẫu thân giáo huấn đều phải."

Kim lão phu nhân lại nói: "Buổi tối đi xem nó một chút đi."

Bà dường như chỉ bâng quơ nói một câu, nhưng trong lòng lại không khỏi chờ mong đêm nay hắn có thể làm gì đó đột phá một chút.

Kim Chính Quốc chần chờ, chớp mắt một cái, nói: "Dạ!"

Ra khỏi Di Mục Trai, Kim Chính Quốc cũng không còn tâm tư dùng bữa tối, lập tức trở về Phi Diêm Các.
Đường Lệ Sa thật vất vả mới về đến phủ Trấn Quốc tướng quân, bụng đã đói đến mức vang lên tiếng kêu "ục ục". Nhưng bữa tối được đưa tới Phi Diêm Các quá mức thanh đạm, cũng không có biện pháp, thời đại này phương thức nấu nướng thường thấy nhất chính là luộc và chưng, nhàm chán vô vị.

Nàng tùy tiện ăn hai miếng, liền đẩy chén đũa ra, nói với Trân Ni: "Đi, đi phòng bếp nhỏ!"

Sắc trời đã có chút ảm đạm, Trân Ni liền thắp sáng vài ngọn đèn ở phòng bếp nhỏ.

"Đủ sáng rồi!". Đường Lệ Sa một bên cười nói, một bên lấy ra một cái chậu.

Nàng tháo dây buộc của chậu ra, nhẹ nhàng đổ một phần bột mì vào bên trong, lại cho thêm chút muối cùng một chén nước nóng. Lấy một đôi đũa dài, trộn nguyên liệu trong chậu cho tới khi bột bông lên, sau đó lại bỏ thêm một chén nước lạnh, tiếp tục dùng đũa khuấy.

Minh Sương từ bên ngoài tiến vào, tò mò hỏi: "Phu nhân đang làm cái gì?"

Nhớ tới bắp rang phu nhân làm hôm qua, đến bây giờ nàng còn thèm!

Đường Lệ Sa một bên đánh bột, một bên nói: "Con mèo nhỏ ham ăn, còn không bằng ngươi trực tiếp hỏi hôm nay ăn gì?"

Minh Sương ngượng ngùng cười cười: "Nô tì...nô tì tới giúp phu nhân!"

Đường Lệ Sa nói: "Vậy ngươi giúp ta rửa nồi đi!"

Minh Sương "dạ" một tiếng, liền lấy chậu đi ra ngoài múc nước. Vừa ra khỏi cửa phòng bếp nhỏ, liền đụng phải Kim Chính Quốc sắc mặt khó coi.

"Tướng quân...". Minh Sương hành lễ, có chút thấp thỏm. Thấy bộ dáng này của Kim Chính Quốc, phỏng chừng ai cũng không dám nói nhiều thêm một chữ.

Hắn thấy phòng bếp nhỏ sáng đèn, thình lình hỏi một câu: "Nàng lại đang làm cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro