Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Trấn quốc tướng quân là một tòa tam lộ ngũ tiến. Kim Chính Quốc ở Phi Diệm các, ngoài phòng ngủ cùng thư phòng, còn có một cái sân luyện võ và phòng bếp nhỏ. Lúc Lệ Sa ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy có phòng bếp nhỏ, trước mắt liền sáng ngời, ngay sau đó lại nghĩ tới bây giờ phải đi kính trà, không khỏi thu liễm tâm tư.

...

Bên trong sảnh chính phủ Trấn Quốc Công, Kim lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, lặng im không nói.

Vị phụ nhân ngồi một bên nói: "Mặt trời cũng đã lên cao, tân nương tử như thế nào còn chưa tới kính trà mẹ chồng?"

Kim lão phu nhân liếc nhìn nàng một cái, vẫn không lên tiếng.

Người nói chuyện chính là thê tử của đại công tử Kim Thần Mẫn đã mất của Trấn Quốc phủ, Vương thị. Vương thị xuất thân từ thế gia võ học, nguyên bản tính tình hoạt bát nhiệt tình, nhưng từ ba năm trước sau khi trượng phu chết, thương tâm đến nổi tính tình đại biến, nhìn thấy ai cũng không vừa mắt. Đặc biệt là đám thế gia văn thần một bộ lá mặt lá trái kia.

Thiếu nữ thanh xuân ngồi một bên khác cười cười nói: "Đại tẩu đừng vội! Nói không chừng là ca ca của ta còn chưa dậy...".

Kim Thái Anh là con gái út của Kim lão phu nhân, mới vừa mười lăm tuổi, luôn được Kim phu nhân cùng các ca ca sủng ái.

Nghe được lời này, Kim lão phu nhân nhíu nhíu mày. Sáng sớm hôm nay, Kim lão phu nhân đã sai Ngô ma ma đi tìm hiểu tình huống ở tân phòng đêm qua, kết quả Ngô ma ma trở về bẩm báo Kim Chính Quốc ngủ ở thư phòng, tân nương tử một mình trong tân phòng cả đêm.

Kim  lão phu nhân thầm than: Ta cũng ước gì ca ca của ngươi ngủ ở tân phòng không đứng dậy...

...

Lệ Sa đi đến chính viện, chính viện này so với chính viện của gia đình bình thường tuy đơn giản hơn, nhưng lại càng thêm nghiêm trang, từ xa xa nàng liền nhìn thấy tấm biển gỗ treo cao ở lối vào – Trung dũng thế gia. Vừa nhìn thấy con dấu, nàng hơi hơi sửng sốt chớp mắt một cái, cư nhiên lại là bút tích của tiên đế.

Điền gia đã trải qua ba triều đại, vẫn luôn là phụ tá đắc lực của hoàng đế, gánh vác trọng trách hộ quốc. Nam nhân Kim gia, cơ hồ không có chết già, toàn bộ đều chết trên chiến trường. Mà nữ nhân Kim  gia, phần lớn đều cô độc mà thủ tiết ở Trấn quốc công phủ, cho đến khi chết già. Bất quá lúc này cũng không phải là lúc để thổn thức, nàng liền cúi đầu vội vàng nâng váy đi vào.

Kim lão phu nhân đang suy tư, liền thấy một bóng hình tinh tế xinh đẹp, thướt tha đi tới. Lệ Sa mặc một chiếc áo choàng dài màu hồng cánh sen, bên trong là một kiện áo ngắn tay màu vàng nhạt thêu hoa, bên dưới mặc một chiếc váy lụa vàng sẫm, đôi hài gấm thêu đôi uyên ương trắng, mái tóc đen được búi gọn gàng, chỉ đơn giản cài một cây trâm hoa hải đường bằng bạch ngọc.

Nàng không giống các tân nương tử khác trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, ngược lại cả người thoạt nhìn điềm tĩnh thanh lịch. Ngày xuân lạnh lẽo, trong phòng còn đốt lò than, nhưng nàng vừa bước vào sảnh, giống như cảnh xuân bừng lên, chiếu sáng tầm mắt mọi người.

Đường Lệ Sa cúi đầu, cung cung kính kính mà hành lễ: "Con dâu thỉnh an mẫu thân!"

"Đứng lên mà nói!". Kim lão phu nhân nhàn nhạt mở miệng.

Nàng không nhanh không chậm đứng dậy, vẫn như cũ hơi hơi cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận.

Kim lão phu nhân âm thành đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong lòng thầm than: Bộ dáng này...khó trách được xưng là đệ nhất mỹ nhân đế đô.

Mà khi bà nhìn đến thái dương xanh đỏ của nàng, sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi: "Trán của ngươi làm sao vậy?"

Lệ  Sa vừa mới xuyên tới, gặp người khác vốn là có chút chột dạ, liền thành thật nói: "Là con không cẩn thận đụng trúng, đã không có việc gì, đa tạ mẫu thân quan tâm."

Kim lão phu nhân hơi suy tư, sau đó giả bộ cười: "Lệ Sa a, A Quốc đối với ngươi có tốt không?"

Lệ Sa hoàn hồn nói: "Chàng...chàng đối với con rất tốt."

Thực ra nàng có cái thói quen, chỉ cần nói dối là đỏ mặt, nhưng lúc này trong mắt người khác, chỉ coi như là nàng đang thẹn thùng.

Kim lão phu nhân nhăn mày, chửi thầm: Đứa nhỏ A Quốc này, rốt cuộc đang làm gì? Đêm tân hôn, cư nhiên lại bỏ lại tức phụ xinh đẹp như vậy, một mình ngủ ở thư phòng! Cô nương này nhìn dịu dàng như nước, khẳng định là ủy khuất cực kỳ mới phải đi đụng đầu vào tường tự sát...Hiện tại lại sợ bà lo lắng, liền miễn cưỡng cười vui nói A Quốc đối với nàng rất tốt.

"Thôi! Sau này nếu hắn khi dễ ngươi, cứ việc nói ra cùng mẫu thân". Kim lão phu nhân thở dài.

Đường Lệ Sa sửng sốt, từ nhỏ nàng đã không sống gần cha mẹ, trong lòng luôn muốn gần gũi bọn họ, nhưng thực tế xa mặt cách lòng. Kim lão phu nhân lúc này chỉ nói một câu đơn giản, lại làm nàng cảm thấy vài phần ấm áp.

"Dạ, mời mẫu thân uống trà". Lệ Sa cười ngọt ngào, liền theo quy củ quỳ xuống, hai tay dâng trà.

"Tốt! Tốt!". Kim lão phu nhân nâng chung trà lên, nhấp một ngụm tượng trưng, liền để nàng đứng dậy.

Kim lão phu nhân lớn lên ở biên quan, thẳng đến khi gả cho Trấn Quốc Công, sinh hài tử rồi mới trở lại đế đô sinh sống, mọi người trong gia đình đã quen sống phóng khoáng. Đột nhiên có được một con dâu đáng yêu như vậy, bà cảm thấy có chút vui sướng. Trong lòng bà biết Kim Chính Quốc đối với quan văn có nhiều khúc mắc, nhưng Đường Lệ Sa dù sao cũng vô tội, tin tưởng lâu ngày, hai người có thể nảy sinh chút tình cảm với nhau.

Kim lão phu nhân lại bắt đầu giới thiệu từng người ngồi đây với Đường Lệ Sa: "Đây là đại tẩu ngươi."

Nàng ngước mắt, nhìn đến Vương thị ngồi ở một bên, trên người nàng mặc thường phục, tóc búi cao đơn giản, mặt cũng không trang điểm, nhìn tinh thần cũng không tốt lắm. Lúc này Vương thị cũng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Lệ Sa.

Đường Lệ Sa thông minh nhanh nhạy hành lễ: "Gặp qua đại tẩu, Lệ Sa vừa tới Trấn Quốc Công phủ, nếu như có chỗ nào không đúng, còn mong đại tẩu chỉ điểm nhiều hơn."

Vương thị hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, xoay người nói với Điền lão phu nhân: "Mẫu thân, thân thể con không được khỏe, muốn về nghỉ nghỉ trước". Dứt lời liền rời khỏi, lúc quay ra tình cờ đụng phải một người.

"Đại tẩu, đi nhanh như vậy?". Giọng nam thanh lãnh đối diện vang lên, mang theo vài phần lười nhác.

Đường Lệ Sa lúc này mới phát hiện, một người nam tử trẻ tuổi đang từ cửa hông tiến vào, trên người hắn mặc y phục gấm màu trắng, dáng vẻ không dính bụi trần, dây thắt lưng màu xanh nhạt thêu hoa văn màu vàng, trên đó còn treo một khối ngọc bội thượng hạng, thoạt nhìn tiêu soái bừa bãi, đáng tiếc...

Tay áo bên phải trống trơn, hình như không có cánh tay...

Đường Lệ Sa bỗng nhiên nhớ tới trận chiến ở Vô Nhân Cốc. Lần đó ngoài Trấn Quốc Công cùng đại công tử lâm nạn bỏ mình, nhị công tử cũng bị trọng thương. Sau khi trở về, hắn liền tuyên bố với bên ngoài dưỡng thương, lui ẩn triều đình, cho nên Kim Chính Quốc ở trong triều cũng không có gia tộc trợ lực. Thì ra là do cánh tay phải bị chặt đứt, thật sự đáng tiếc.

Vương thị cũng không quay đầu lại mà đi rồi, trong mắt nàng tựa hồ không có người em chồng này.

Kim lão phu nhân thở dài, lại quay đầu nói với Đường Lệ Sa: "Tính tình của nó là như thế, ngươi đừng để trong lòng."

Ba năm trước, Kim Thần Mẫn chết thảm, Vương Thị giống như thay đổi thành một người khác, không cho ai sắc mặt tốt, Đường Lệ Sa xuất thân thế gia văn thần, chỉ sợ là sẽ gặp xui xẻo.

Nàng biết nguyên do Vương thị không thích mình, cũng lười so đo với nàng, yên lặng gật gật đầu.

"Tam tẩu chẳng những lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt nữa!". Kim Thái Anh một bên vừa cười vừa cảm thán.

Lệ Sa thấy Thái Anh cũng rất thân thiết, nhấp miệng cười nói: "Muội muội quá khen!"

"Tam tẩu kêu ta là A Anh được rồi". Dứt lời, nàng liền đi tới nhiệt tình kéo tay Lệ Sa

Thái Anh không giống với những khuê tú khác luôn rụt rè nhút nhát, thích hay không thích đều viết trên mặt, đôi mắt tròn xoe, trong suốt nhìn nàng: "Đây là nhị ca!"

"Gặp qua nhị ca!". Đường Lệ Sa hành lễ.

Kim Thạc Trấn thu hồi vẻ lười nhác vừa rồi, đứng lên gật đầu nói: "Đệ muội đa lễ, về sau Trấn Quốc Công phủ chính là nhà của muội, ở trong nhà không cần quá mức câu nệ."

Lệ Sa gật đầu cười nói: "Đa tạ nhị ca."

Kim lão phu nhân nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ta cũng mệt mỏi". Dừng một chút, bà lại nói: "Ngày mai Lý phu nhân bao rạp hát mời ta đi xem, các ngươi ai cùng đi với ta?"

Thạc Trấn sờ sờ cái mũi, không nói gì. Thái Anh lắc đầu như trống bỏi.

Đường Lệ Sa thấy thế, đáp lại cũng không phải, không đáp lại cũng không phải, nhút nhát sợ sệt hỏi: "Lý phu nhân là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro