Chap II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chap II] Chi Phiếu
 
Lệ Dĩnh cùng Thiệu Phùng đi vào văn phòng, hai người nói thẳng vào vấn đề.

Thiệu Phùng xuất ra tờ chi phiếu: "Bao nhiêu?"

"Tiền giải phẫu ít nhất là 20 vạn, không tính tiền trị liệu sau phẫu thuật. . . . . . Ông tự xem xét rồi đưa đi." Lệ Dĩnh nói.

Thiệu Phùng liếc nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ đưa co cô chi phiếu năm mươi vạn: "Nhiêu đâu hẳn là đủ đi. Gần nhất công ty xảy ra vấn đề, ta cũng không có nhiều, không thể cho con nhiều hơn. Về sau cón vấn đề gì, con gọi điện trực tiếp cho ta đừng gọi điện thoại nhà, cô ngươi rất mất hứng."

Lệ Dĩnh đoạt lấy chi phiếu: "Tôi sẽ trả lại cho ông!" Nói xong xoay người bước đi.

Nàng mới vừa đi nửa giờ, điện thoại trên bàn Thiệu Phùng vang lên.

"Alô?"

"Triệu tổng." Từ tai nghe truyền đến giọng nam trầm ổn.

"Ngô tổng!" Thiệu Phùng thụ sủng nhược kinh, cả người nhảy dựng lên. Tuy cách nhau qua điện thoại nhưng hắn nhịn không được bị khí thế của đối phương làm kinh sợ. Bởi vì đối phương chính là người chủ nổi tiếng của Ngô thị tập đoàn - tổng giám đốc đương nhiệm Ngô Diệc Phàm!

Diệc Phàm như nói chuyện phiếm hỏi: "Triệu tổng rất muốn cùng ta ký kia hiệp ước kia?"

"Đó là đương nhiên." Thiệu Phùng không chút do dự thừa nhận. Gần mấy tháng nay, hắn cố gắng làm việc đều vì chuyện này. Bởi vì không có vồn đầu tư, công ty càng ngày càng sa sút sắp phá sản, hắn thầm nghĩ mình nên ôm cây đại thụ Ngô Diệc Phàm này.

"Vậy buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, hảo hảo thương lượng một chút."

"Vâng... vâng... vâng. . . . . ." Thiệu Phùng không thể tin được. Diệc Phàm vừa mới rồi còn không đồng ý, như thế nào bây giờ lại thay đổi? Bất quá chỉ cần có thể ký ước, hắn cũng không quan tâm chuyện gì đã xảy ra!

Diệc Phàm cười, đột nhiên đổi đề tài: "Nghe nói Triệu tổng ngoài cô con gái trưởng gọi Triệu Thải Nghiên kia, còn có một cô con gái gọi Triệu Lệ Dĩnh?"

Thiệu Phùng sửng sốt, nháy mắt liền hiểu được, nói: "Phải, chính là người vừa mới đụng vào Ngô tổng kia." 

Xem ra Diệc Phàm đã tra qua, bằng không sẽ không hỏi như vậy. Ngắn ngủn nửa giờ liền tra được , thế lực của Ngô gia quả nhiên không để khinh thường.

"Đêm đó hãy mang cô ấy đi cùng." Diệc Phàm nói, "Ta rất thích cô ấy."

Thiệu Phùng sợ run một lát, vội vàng đáp ứng.

Diệc Phàm thích, tự nhiên có hàm ý khác. Hắn là nam nhân, tại thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, như thế nào còn không rõ?

Lúc trước hắn an bài Thải Nghiên cùng Diệc Phàm nhận thức. Diệc Phàm lại cứ không thích, ai biết chỉ liếc mắt một cái liền coi trọng Lệ Dĩnh. Bất quá loại tình huống này, ai cũng biết Diệc Phàm chỉ cảm thấy mới mẻ và muốn chơi một chút mà thôi.

Hắn thật sự phải hy sinh Lệ Dĩnh sao ?

Tắt điện thoại, Thiệu Phùng suy nhĩ ngẩn ngơ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhẫn tâm quyết định.

Lệ Dĩnh không có di động, hắn tìm nàng không được, chỉ có thể làm cho nàng tìm đến mình. Hắn gọi cho ngân hàng hủy bỏ tấm chi phiếu kia.

Ở tại ngân hàng Lệ Dĩnh đang đứng xếp hàng nhưng khi đến phiên nàng lại bị báo cho rằng chi phiếu không cón hiệu lực. Nàng ngẩn ra, sửng sốt vài giây, sau đó liền đi gọi điện thoại cho Thiệu Phùng: "Chi phiếu không rút tiền được. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro