Chap VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chap VII] NHỐT LẠI....

Diệc Phàm đi về hướng phòng thay đồ: "Về sau tự uống thuốc đi, tôi không quan tâm cô uống lúc nào"

Hắn đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn cô: "Nhớ kỹ, cô không tư cách sinh con của tôi! Cho nên tốt nhất uống thuốc đúng giờ, bằng không cô gánh không nổi hậu quả đâu." (Hối hận nghen ku =))

Tay cầm thuốc của Lệ Dĩnh run run, chậm rãi mở ra, uống thuốc theo cách sử dụng.

Để ly nước xuống, nhìn bộ quần áo nữ ở bên cạnh, mặt đen lại. Phía bên trên vậy mà là đồ lót! Cô nghi hoặc đưa tay ra, lại lập tức rút về, quay đầu nhìn phòng thay đồ.

Một lát sau, cửa phòng thay đồ đột nhiên mở ra hại cô sợ tới mức cúi thấp đầu.

Diệc Phàm đã thay quần áo xong, vừa thắt caravat vừa đi ra: "Mặc quần áo đó đi, bộ đồ ngày hôm qua không cần mặc lại!" Không nghe cô trả lời, hắn đề cao âm lượng, "Có nghe không? !"

"Nghe rồi. . . . . ." Lệ Dĩnh trả lời, thanh âm nhỏ đến đáng thương. Sợ hắn không nghe, cô hằng giọng, "Vâng . . . . ."

Lần này hắn nghe thấy, vừa lòng gật đầu, rời đi.

Lệ Dĩnh chậm rãi mặc quần áo, xuống lầu, mỗi một đi từng bước, đều cảm giác nơi riêng tư ẩn ẩn làm đau. Nghĩ đến trận điên cuồng vào tối hôm qua, cô thật muốn giết mình!

Lầu dưới không có một bóng người. Cô đứng đờ ra trong chốc lát, nhớ tới mẹ đang còn trong bệnh viện, Lệ Dĩnh lập tức đi về hướng cửa chính. Cô không thể chết được! Vô luận như thế nào cũng không thể chết! Mẹ cần cô! Cô phải đi đến bệnh viện để đem mẹ đi phẫu thuật nữa!

Đi ra khỏi biệt thự, gặp hai người thuộc hạ của hắn đứng ở bên ngoài, cô ngây ngẩn cả người.

"Mời Triệu tiểu thư quay trở về!"Hai người lễ phép ngăn cản cô tiếp tục đi tới.

"Tôi muốn đến bệnh viện!" Cô nói.

"Tổng giám đốc có dặn, cô không thể rời đi!"

"Vì cái gì? !" Lệ Dĩnh kêu to.

"Đây là tổng giám đốc dặn dò ."

Cô sửng sốt, không biết nên làm sao bây giờ, một lát sau hỏi: "Hắn đi đâu rồi?"

"Tổng giám đốc đi làm, mời Triệu tiểu thư quay về trong phòng chờ."

"Tôi muốn đến bệnh viện." Lệ Dĩnh nói, "Mẹ tôi phải làm phẫu thuật."

"Ngài ấy dặn, cô không thể rời khỏi ngôi nhà này!" Hai người thuộc hạ lạnh như băng nói, đẩy mạnh cô vào trong phòng, khóa cửa lại.

Lệ Dĩnh xoay xoay tay cầm cửa, vỗ cửa quát to lên: "Các ngươi cho tôi đi đi…"

Buổi chiều, Diệc Phàm trở về, thấy Lệ Dĩnh trầm lặng nằm trên sô pha, trên bàn trà bên cạnh có một hộp cơm, hẳn là giữa trưa bảo tiêu mua cho cô.

Hắn đi tới, trên cao nhìn xuống cô:"Không ăn cơm? Muốn chết đói sao?"

Lệ Dĩnh, trừng mắt nhìn, chậm rãi ngồi dậy, nắm lấy hắn ống quần: "Mẹ tôi đâu? Bà ấy như thế nào rồi?"

"Ăn cơm xong tôi sẽ nói cho cô biết!"

Lệ Dĩnh sửng sốt một chút, gật đầu: "Tôi ăn! Tôi lập tức ăn!" Nói xong liền mở hộp ra, nhai ngấu nghiến.

Mặc dù hộp cơm đã nguôi lạnh nhưng vì biết được tin tức mẹ, cô vẫn là cố gắng ăn hết. Ăn xong, cô nghẹn bởi vì ăn quá nhanh, dạ dày sình đau một chút, nhìn Diệc Phàm: "Hiện tại. . . . . . Có thể nói cho tôi biết không?"

Diệc Phàm nhìn cô trong chốc lát, xoay người đi ra ngoài:"Đi thôi!"
Lệ Dĩnh lập tức theo sau, hắn mang cô đến bệnh viện. Vừa đến, cô liền chạy về hướng phòng bệnh của Từ Khả Vi, nhưng trên giường bệnh căn bản không có bà ấy.

Cô sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi: "Mẹ tôi đang ở đâu?"

"Ở phòng vô trùng." Diệc Phàm nói, "Buổi sáng mới vừa làm phẫu thuật, rất thành công."

"Phòng vô trùng ở đâu?"
Diệc Phàm xoay người, cô theo sau, đi đến bên ngoài phòng vô trùng, thấy Từ Khả Vi đang đeo mặt nạ dưỡng khí, bình yên nằm ở trên giường bệnh.

Lệ Dĩnh đưa tay muốn chạm bà, nhưng chỉ có thể chạm vào tấm thủy tinh lạnh như băng .

"Mẹ. . . . . ." Cô nhịn không được khóc lên, không thể kềm chế.

"Khóc cái gì?" Diệc Phàm nói, "Nhìn xong rồi thì đi thôi."

Lệ Dĩnh quay đầu lại, nhìn hắn:"Tôi muốn ở đây chăm sóc cho bà."

Hắn sắc bén nhìn cô: "Đừng quên, hiện tại cô là của tôi!"

"Tối hôm qua không phải đã …"

Hắn cười lạnh một tiếng: "Cô cho là một đêm đủ sao? Cô không có đáng giá như vậy!"

Lệ Dĩnh có cảm giác khuất nhục gấp bội, khổ sở cúi đầu, một lát sau nói: "Nhưng mẹ tôi cần người chăm sóc . . . . . ."

"Tôi đã mời y tá tốt nhất cho bà!"

"Nhưng mà. . . . . .

"Không có nhưng mà!" Diệc Phàm nói, "Nếu còn nhưng nhị gì nữa, tôi gọi người rút bình dưỡng khí của mẹ cô ra, đem bà ấy ném đến đống rác, tôi xem bà ta sống được mấy ngày!"

Lệ Dĩnh oán hận nhìn hắn.

Hắn cười lạnh: "Hận đi! Nhưng đừng quên, mẹ cô là tôi cứu."

Lệ Dĩnh ẩn nhẫn cúi đầu, cẩn thận mỗi bước đuổi theo sát cước bộ của hắn.

Rời khỏi bệnh viện, Diệc Phàm lái xe đến một nhà hàng Tây.

"Cô xuống xe trước đi, ở cửa chờ tôi, tôi đi đậu xe." Diệc Phàm nói.

Uyển Tình sửng sốt, gật đầu: "Vâng...."

Hắn nâng cằm của cô lên: "Đừng chạy trốn, biết không?"

". . . . . . Vâng" Hắn làm sao biết cô muốn chạy trốn.

Hắn hừ một tiếng, bỏ cô ra: "Đi xuống đi!"
Lệ Dĩnh chậm rãi xuống xe, đứng ở trước cửa nhà hàng Tây, nhìn hắn lái xe đi. Cô nhìn đường cái trống trải, vẫn muốn chạy trốn. Nghĩ đến Từ Khả Vi còn nằm trong phòng bệnh, mà cô lại đến ăn cơm Tây. . . . . . Thật tội lỗi nha!

Lúc này, cô thấy một chiếc ô tô nhìn thật quen mắt đang chạy lại đây, kìm lòng không đậu đi tới.

Ô tô dừng lại ngay phía trước người cô, từ trên xe hai nữ nhân bước xuống, tiếp theo ô tô chạy ra đằng xa, hẳn là đi tìm chỗ đậu xe đi.
" Trận khủng hoảng kinh tế này rốt cục ba con cũng vượt qua được, tí nữa chúng ta đi mua vòng tay Cartier kia đi!" Tiết Lệ Na nói xong, quay người lại vô tình đụng vào Lệ Dĩnh, nhịn không được rống to, "Chuyện gì vậy? Không có mắt a ……. Triệu Lệ Dĩnh?"

"Cô làm gì ở đây?" Người nữ nhân bên cạnh—— Triệu Thải Nghiên —— chán ghét nói.

Lệ Dĩnh nhìn các cô, các cô chính là vợ con chính quy hiện tại của ba cô, hưởng thụ hết thảy những thứ vốn nên thuộc về cô và mẹ cô.

"Mẹ ngươi đã chết rồi sao?" Tiết Lệ Na đắc ý lại ác độc hỏi, "Ngươi ở trong này làm gì?" Nói xong, bà đột nhiên sửng sốt, ánh mắt đảo qua của cô cổ, thân thủ nâng lên cô cằm.

Lệ Dĩnh một chưởng gạt tay bà ra, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Bà ta cười lớn một tiếng: "Nhìn xem ta thấy gì này? Vết hôn nha! Ngươi không phải còn đang học trung học sao, yêu đương sớm như vậy, còn nhiệt tình như vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro