Chương 117: Suối nước nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: BẢO BỐI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Au: Hoạ Thuỷ
Edit: Hanni
Chương 117: Suối nước nóng

"CMN. . . . . ." Thiên Hi cúi đầu liều lĩnh mắng một câu thô tục, may mà không có người nghe thấy. Thấy Khả Hinh ngã ngồi trên mặt đất, cô vội vàng chạy tới, "Không có việc gì phải không?" Trăm ngàn không cần có việc mà! Cô mà có chuyện tôi cũng chơi xong rồi!

"Chân. . . . . ." Khả Hinh đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, tê tê hút không khí, "Đau. . . . . ." Nói xong, cả người cô lảo đảo ra sau.

Thiên Hi vội vàng ôm lấy cô, bối rối hỏi: "Cậu bị thương ở đâu?"

Những người khác cũng bị dọa đứng hình, nửa ngày nói không ra lời. Cuối cùng vẫn là Sở Thiệu hắn nhóm hotboy trường học trước hết phản ứng lại, đầu tiên kéo ống tay áo lại đây anh hùng cứu mỹ nhân: "Trước đưa cô ấy đến bệnh viện, tớ cõng cô ấy!"

"Cút!" Thiên Hi quát khẽ, ai chẳng biết hắn vụng trộm thích Khả Hinh, muốn cô cho cõng Khả Hinh, cô sẽ bị anh cô phân thây! Thiên Hi nghĩ đến trường hợp kia, sợ tới mức lạnh run môt cái, vừa lấy điện thoại ra vừa nói, "Các cậu đi trước đi, tớ gọi điện thoại cho anh tớ!"

Khả Hinh chỉ là đau đến không có khí lực, nói không nên lời, cũng không phải không có ý thức. Nghe cô nói như vậy, muốn ngăn cản cô, không biết làm thế nào nâng tay muốn đứng dậy nhưng không được.

Bên cạnh có người nói: "Nếu như vậy, chúng ta đây đi trước ."

"Tớ lưu lại cùng các người." Sở Thiệu nói, "Chờ anh cậu đến đây đi, bằng không xảy ra chuyện làm sao bây giờ?"

Thiên Hi liếc hắn một cái, không có cự tuyệt. Nếu chỉ để lại cô cùng Khả Hinh, đúng lúc có người đến cướp sắc làm sao bây giờ? Sở Thiệu này rất đẹp trai, muốn cướp cướp hắn trước!

Lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ, đang cùng Đường Hân ngâm mình ở trong suối nước nóng. Đường Hân nghĩ đến đêm nay cùng với hắn. . . . . . Vừa khẩn trương, vừa kích động. Chậm chạp đi không đến một bước kia, cô thủy chung không an tâm. Hiện tại, hắn tốt với cô như vậy, vậy tới một bước kia đi, mới đi tốt những bước còn lại.

Chuyện Chu bộ trưởng kia làm với cô qua đi đã lâu, trừ bỏ tư vị sảng khoái đó, khác cô đều lựa chọn quên đi. Chờ đêm nay cùng Thiên Tỉ trên giường, ở bên trong khoái hoạt hắn cho cô, là có thể hoàn toàn rửa đi bóng ma lần đó lưu lại!

Đường Hân nghĩ, nũng nịu tựa vào trước ngực Dịch Dương Thiên Tỉ, tay sờ tới sờ lui trên ngực hắn.

"Thiên Tỉ. . . . . ."

Mắt Dịch Dương Thiên Tỉ chợt lóe, hạ mắt lạnh lùng nhìn cô. Cái này nhịn không được? Thật sự là nữ nhân đói khát! Có lẽ, hắn nên nghĩ biện pháp cho cô chơi thật tốt.

"Em thật khẩn trương." Đường Hân chôn mặt vào ngực hắn.

"Đừng khẩn trương." Hắn cầm tay cô, ngưỡng đầu về phía sau, trong lòng yên lặng đếm ngược. Không sai biệt lắm, hắn nên ly khai.

Điện thoại bỗng dưng vang lên, khóe môi hắn nhếch lên, đẩy cô ra: "Ta đi tiếp cái điện thoại."

"Tốt." Đường Hân thấy hắn đứng dậy, tự mình cũng đứng lên từ trong nước, chuẩn bị thay áo ngủ tình thú, đi lên giường chờ hắn.

Dịch Dương Thiên Tỉ cầm lấy điện thoại, ánh mắt nhíu lại. Sao lại là Thiên Hi? Đã trễ thế này, cô gọi điện thoại tới làm gì?

"Alô."

"Anh. . . . . ." Thiên Hi lo lắng không đủ, "Có chuyện anh trăm ngàn lần không cần mắng em!"

Nghe giọng điệu của cô chỉ biết cô lại gây họa, Dịch Dương Thiên Tỉ giận dữ: "Em tốt nhất thành thật khai báo cho anh!"

Thiên Hi hạ giọng, nói một hơi không hề ngừng: "Em mang bạn học trèo tường đi lên mạng nhưng cô ấy không cẩn thận té ngã rồi anh tới đón chúng em đi bệnh viện đi!"

"Ngã, xuống, rồi!" Dịch Dương Thiên Tỉ giận dữ cười trở về, "Ngã tàn phế hay là ngã chết, anh nên chuẩn bị luật sư cho em hay là trực tiếp đưa em đi nhà tù? !"

"Thiên Tỉ?" Đường Hân nghe được âm thanh của hắn, hoảng sợ, lo lắng đi tới.

Dịch Dương Thiên Tỉ phất phất tay về hướng cô, nắm điện thoại tránh ra, đi mặc quần áo. Đột nhiên, hắn nhớ tới một sự kiện, hung tợn hỏi: "Dịch Dương Thiên Hi, em mang ai đi trèo tường? !" Không phải như hắn nghĩ chứ?

Thiên Hi không dám nói, liền"Ha ha, ha ha" cười gượng .

"Em chết chắc rồi!" Dịch Dương Thiên Tỉ nói, tắt điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo.

Đường Hân đã muốn thay áo ngủ tình thú màu đen, nghi hoặc đi tới: "Thiên Tỉ, anh đây là muốn làm gì?"

"Thiên Hi gây họa, anh phải đi xem." Dịch Dương Thiên Tỉ nói, thấy áo ngủ của cô dừng lại một lát, nghiêm trọng hiện lên một chút ánh sáng không rõ.

Đường Hân muốn hắn bị mình rung động, thẹn thùng cúi đầu: "Chúng ta đây.... ..."

Dịch Dương Thiên Tỉ lấy lại tinh thần, thần sắc hiện lên một chút chán ghét. Cư nhiên mặc áo ngủ đồng dạng với Khả Hinh, cô cũng xứng! Hắn vỗ vỗ bờ vai của cô: "Trước tiên em ngủ đi, anh đi nhìn xem sẽ."

"Em và anh cùng đi!" Đường Hân thấy không thể làm chuyện đó, liền muốn cùng đi nhìn Thiên Hi.

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, mặc quần trước mặt của cô, thân hình cường tráng làm cho cô đỏ mặt một trận.

"Ai biết cô ấy gây họa gì? Muốn xử lý bao lâu? Anh vẫn là không nên đi, đi ngủ sớm một chút đi. Phòng này đều mướn rồi, không cần lãng phí, nên hưởng thụ thế nào liền hưởng thụ như thế." Anh phải đi, tiết mục kế tiếp liền diễn không được!

Đường Hân thất vọng thở dài: "Vậy anh đi thôi, có việc gọi điện thoại cho em."

"Tốt." Hắn hôn lên mặt cô một cái, nắm ngay thời điểm tốt nhanh chóng rời khỏi.

Đi ra cửa, vòng qua hành lang, tìm tòi một cánh cửa gian phòng che đậy trước, bên trong truyền đến âm thanh nam nữ gầm nhẹ rên rỉ thở dốc, mặc cho ai đều biết họ đang làm chuyện gì. Dịch Dương Thiên Tỉ gõ gõ cửa, âm thanh bên trong tiếp tục. Một lát sau, rốt cục ngừng lại, một người nam nhân nói;"Tiểu yêu tinh, chờ!"

Tiếp theo, còn có một người nam nhân đi tới mở cửa, vẻ mặt ửng hồng, khăn tắm quấn quanh bên hông, chính giữa bị đội lên, hiển nhiên con trai nổi bật chính là sức khỏe. Mà hắn, cư nhiên là Chu bộ trưởng.

Dịch Dương Thiên Tỉ cười: "Tôi đi rồi."

Chu bộ trưởng gật đầu: "Yên tâm, tôi sẽ giúp anh tiếp thu ."

Nói xong, hai người đồng thời xoay người, mang theo khóa. Chu bộ trưởng đi đến trước giường, môt tiểu nữ nhân kiều mỵ đứng lên, giật nhanh khăn tắm của hắn, cầm bộ phận thô dài của hắn chơi đùa: "Trưởng phòng đại nhân, là ai a, cư nhiên bỏ lại người ta. . . . . ."

"Anh chỗ nào bỏ lại em? Cư nhiên quên đóng cửa, may mà có hảo tâm người đi ngang qua nhắc nhở! Bảo bối, ngậm cho anh một chút!" Nghĩ đến Đương Hân nữ nhân như vậy ở ngay gian phòng cách vách, hắn lại nghĩ tới chuyện ngày ấy phòng phát sinh, bên trong nhớ tới mở cái miệng nhỏ nhắn mất hồn, cư nhiên giúp hắn làm hai lần cơ!

Nữ nhân nghe xong, trong mắt hiện lên một chút chán ghét, nhưng tiếp theo liền cười duyên một tiếng, ngoan ngoãn ghé vào trước thân thể hắn, hết sức trách mắng liếm lên. Chỉ chốc lát, trong phòng liền vang lên âm thanh nam nhân thở gấp ồ ồ. . . . . .

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa lên xe, liền nhận được cuộc điện thoại của Văn Sâm. Văn Sâm hỏi: "Tổng giám đốc, có gì phân phó?"

"Hả, là như thế này, buổi chiều gọi cho Thiên Nam một cuộc điện thoại, hắn hỏi cậu." Nếu Thiên Hi không gọi điện thoại đến, hắn cũng sẽ không cùng Đường Hân mây mưa thất thường. Bởi vì hắn sớm kêu Văn Sâm vào lúc này gọi điện thoại cho hắn, hắn nhận điện thoại, sẽ nói dối là công ty có việc gấp, sau đó ném Đường Hân ở trong này. Tiếp theo, Chu bộ trưởng sẽ tìm kiếm cơ hội mà chơi cô thật tốt. . . . . .

Văn Sâm trầm mặc một lát: "Không có việc gì, tôi tắt."

"Ừ." Dịch Dương Thiên Tỉ tắt điện thoại, khởi động ô tô, đi nhanh về phía trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro