Chương 81: Em Đi Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Au: Hoạ Thuỷ
Edit: Hanni
Chương 81: Em Đi Đi

Khả Hinh lui từng bước, muốn tông cửa chạy. Nhưng hôm nay chạy thoát, ngày mai thì sao? Cô khổ sở cắn cắn môi, chậm rãi bước qua. Dịch Dương  Thiên Tỉ ngón tay giật giật, nhất thời không biết phải như thế nào thu thập cô. Áp đến trên giường? Vậy sau khi chấm dứt, cô hôm nay cũng quay về không nhà được.
Hắn không quan tâm cô có trở về được hay không, nhưng chỉ sợ cô về sau càng hận hắn.
Khả Hinh thấy hắn nãy giờ không nói gì, túi sách trên tay rơi xuống đất. Một tiếng trống vang lên, ba người trong phòng khách đều phục hồi tinh thần lại. Khả Hinh cầm lại túi sách, vẻ mặt thất hồn lạc phách, khàn khàn nói: "Tôi đi thay quần áo. . . . . ."
Không nói cũng biết, hắn sẽ không bỏ qua cô. . . . . .
Trở lại phòng ngủ, Khả Hinh bổ nhào trên giường, níu lấy ga giường khổ sở khóc rống. Cô không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể nắm chặt quyền một lần một lần đè nén xuống.
Đột nhiên, một vật nặng đặt ở trên lưng cô. Cô sợ hãi kêu lên, mới vừa quay đầu lại, người đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ bế lên. Dịch Dương Thiên Tỉ lật mình cô lại, ném lên giường, phẫn nộ bổ nhào lên, liền hôn lên miệng cô.
"Buông. . . . . ." Khả Hinh giãy dụa kêu to, "Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!"
Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên: "Em hận đi! Em có một ngày không hận tôi sao?"
Khả Hinh nhìn hắn, đột nhiên xoay đầu đi, khí lực cả người đều rút đi, ô ô ô khóc lên.
Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên buông cô ra, xoay người ngồi ở một bên: "Em . . . . . Đi đi. Ba ngày sau, tôi lại tính sổ với em!"
Khả Hinh sửng sốt, ngồi nhanh dậy, không thể tin nhìn hắn. Hắn thật sự thả mình đi? Cô hôm nay thật sự có thể về nhà?
Dịch Dương Thiên Tỉ nói với mình, chỉ cần hiện tại cô dựa vào đó, nói một tiếng"Tạ ơn" , hắn đều tha thứ cho cô. Ba ngày sau, hắn tuyệt không khó xử cô, nhất định ôn ôn nhu nhu mà. Chẳng những như vậy, nghỉ hè hắn đều sẽ cho cô về nhà. . . . . .
Vài giây sau, Khả Hinh động , cũng chưa đi về phía hắn, mà nhặt lên túi sách trên mặt đất, cũng không quay đầu lại ly khai phòng ngủ.
Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt đồ thủy tinh trang trí trên đầu giường, phanh một tiếng nện trên mặt đất.
Khả Hinh hoảng sợ, sợ hãi hắn đổi ý, chạy nhanh xuống lâu.
Dịch Dương Thiên Tỉ cười lạnh với không khí một tiếng: "Xem đi...Mày chiếm được cái gì? Còn không phải bị cô phá hư. . . . . ." Dù sao kết quả đều giống nhau. Cô vĩnh viễn sẽ không nhìn kỹ hắn, sẽ không nghiên cứu hắn muốn cái gì, lại càng không sẽ phát hiện. . . . . . Hắn yêu cô.
Dưới lầu, Khả Hinh mới vừa đi tới cửa, sau lưng truyền đến âm thanh: "Đường Khả Hinh!"
Khả Hinh quay đầu, nhìn Thiên Hi: "Chuyện gì?"
"Không được thương tổn anh tôi!" Thiên Hi nặng nề nói, vẻ mặt thập phần nghiêm túc.
"Yên tâm, tôi không thương tổn hắn được." Khả Hinh nói, "Mà tôi...Lại có thể tùy thời bị hắn tra tấn tới chết!"
"Vậy cô đi rồi đừng quay về đây!" Thiên Hi đột nhiên rống to.
Khả Hinh bi thương cười: "Cô nghĩ rằng tôi muốn trở về sao?"
Thiên Hi thấy vẻ mặt tuyệt vọng kia của cô, sợ run một chút, lấy lại tinh thần, cô đã đi rồi.
"Cô sai rồi." Thiên Hi ngã ngồi ở trên sô pha, thì thào nói, "Cô có thể thương tổn hắn. . . . . .Vừa rồi cô đã làm được ."
Thiên Hi ngẩn người đã lâu, Dịch Dương Thiên Tỉ đã ổn định tâm tình xong: "Phát ngốc cái gì? Đi đem quần áo đổi đi, ra ngoài ăn cơm!"
Thiên Hi nhìn hắn: "Anh không phải thích cô đi?"
Dịch Dương Thiên Tỉ sửa sang lại móc tay áo dừng một chút, nhíu mày nói: "Chuyện người lớn em không được quản."
"Anh sẽ không để cô làm chị dâu em đi?" Thiên Hi sợ hãi hỏi.
"Được rồi. . . . . ." Dịch Dương Thiên Tỉ vuốt cằm, "Anh sẽ suy nghĩ đề nghị của em."
Thiên Hi phẫn nộ đứng lên: "Anh mơ đi! Em tình nguyện đi chết!"
Ba ngày sau, Khả Hinh trở lại biệt thự, bà Bạch nói cho cô biết, Dịch Dương Thiên Tỉ đã mang theo Thiên Hi về nhà .
Khả Hinh đều chuẩn bị sẵn sàng, chờ cơn tức giận to lớn của hắn, nghe nói hắn không ở nhà, lại là thả lỏng, lại là lo lắng. Thả lỏng chính là, hiện tại không có việc gì; lo lắng chính là, khi nào hắn thì trở về?
Buổi tối đúng hạn đi ngủ, lại ngồi ở trên giường chờ một giờ. Lúc này cũng chưa trở về, hẳn sẽ không trở lại đi? Khả Hinh yên tâm nằm xuống ngủ, mơ mơ màng màng còn chưa ngủ, liền cảm giác có người áp lên trên người, đôi môi nóng bỏng hôn mình.
Biết là hắn, cô không sợ hãi, rất bình tĩnh hô: "Thiên Tỉ. . . . . ."
Dịch Dương Thiên Tỉ dừng lại, mở đèn lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô: "Còn chưa ngủ ?"
"Ừ."
Dịch Dương Thiên Tỉ cười, tâm tình thoáng chốc tốt hơn nhiều. Nhìn cô... Chắc là chờ mình đi. Tuy rằng không có khả năng, nhưng... Có thể tưởng tượng như vậy.
Hắn hôn cô, đứng dậy đi vào phòng tắm. Khả Hinh ngồi xuống, lôi kéo áo ngủ trên người, không yên bất an chờ.
Khi Dịch Dương Thiên Tỉ ra ngoài, thấy cô còn chưa ngủ, biết cô là bởi vì chuyện ngày đó đang đợi trừng phạt của hắn. Cô như vậy, làm cho hắn không biết nên sinh khí hay là an ủi.
Tức giận là, cô chỉ sợ hắn, không thương hắn.
An ủi là, cô còn biết sợ hắn, không có phản kháng hắn. . . . . .
Đột nhiên, phát hiện bộ dáng của cô có điểm bất đồng, ánh mắt hắn nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm ngực cô. Khả Hinh có chút khẩn trương, ngực phập phồng không ngừng. Dịch Dương Thiên Tỉ bước qua, thân thể chỉ có bọc khăn tắm thoạt nhìn gợi cảm vô cùng, bọt nước trên ngực theo cơ bụng lăn xuống, chui vào bên hông.
Hắn quỳ gối trên giường, đẩy tóc trước người Khả Hinh ra, thấy cô mặc một kiện áo ngủ nửa trong suốt. Áo ngủ màu đen thần bí lại khêu gợi, cổ áo khoét không cao không thấp, làm cho bộ ngực sữa cô bị che đậy, hai điểm anh đào hồng phấn như ẩn như hiện.
Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy được yết hầu khô khốc, một cỗ lửa nóng từ phía dưới dâng lên. Hắn khàn khàn hỏi: "Ai dạy em mặc thành như vậy?"
Khả Hinh nói: "Là anh mua cho tôi."
Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng dưng xốc chăn lên, hai chân của Khả Hinh toàn bộ lỏa lồ bên ngoài, ngay cả quần nhỏ đều nhanh che không được. Khả Hinh kéo nhanh lấy vạt áo ngủ, muốn che khuất nơi đó. Ai ngờ, hành động này khiến cho phần no đủ phía trên nhảy ra ngoài.
Dịch Dương Thiên Tỉ hít sâu một hơi.
Cô vừa vội vàng kéo áo ngủ lên, quỳ xụp xuống, như vậy cuối cùng che khuất cả ba chỗ. Nhưng áo ngủ nửa trong suốt này, che xong so với không che càng mê người hơn.
Dịch Dương Thiên Tỉ đi từng bước một tới gần cô, cầm mặt của cô, giọng điệu mê hoặc nỉ non: "Dù sao là chuẩn bị cho anh, còn che cái gì?"
"Tôi. . . . . ." Khả Hinh né tránh hắn, hận không thể tìm một cái hầm ngầm nhảy xuống.
"Ngoan. . . . . . Anh không trách em." Dịch Dương Thiên Tỉ vội vàng hôn cô, kéo tay cô vòng trên thắt lưng của mình, "Thiên Hi không ở đây, em kêu lớn tiếng hơn, anh thích nghe."
"Không cần. . . . . ." Khả Hinh khó chịu nói.
"Em lại không nghe lời ?" Dịch Dương Thiên Tỉ cắn lỗ tai cô, một bàn tay vuốt ve nơi mềm mại trước ngực cô, một bàn tay dọc theo cái eo nhỏ nhắn xuống phía dưới. Hắn trước tiên ở trên mông cô vuốt ve, chậm rãi, chuyển đến phía trước, cách áo ngủ khinh bạc đè ép đóa hoa của cô.
"A. . . . . ." Khả Hinh bị hắn cao thấp giáp công, cả người khó chịu, nhịn không được tràn ra âm thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro