Chap 42. Em mệt rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---------

Trở về nhà cũng đã gần tối , Lâm Vỹ Dạ  đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy , bác sĩ vừa khám qua cho cô lần nữa rồi ra ngoài bẩm báo với anh . Bác sĩ Thạc cung kính mở lời "Phu nhân không bị thương tích gì cả , thai nhi chỉ bị động một chút , không sao . Nhưng mà...chủ tịch , ông phải chuẩn bị tâm lí , vì theo như tôi biết , phu nhân vừa mới bị đả kích và khủng hoảng tinh thần rất lớn . Khi cô ấy tỉnh dậy , có lẽ là sẽ bị khủng hoảng tinh thần một thời gian. Ngài phải cô giữ bình cho cô ấy , nếu không thai nhi cũng sẽ bị kích động mà xảy thai. Tôi xin phép ở lại đây để theo dõi tình hình của phu nhân ạ."

Trường Giang nghe xong cả người như kiệt sức , làm sao anh có thể chịu được khi nhìn thấy cô đau khổ như vậy . Quả thật cô còn quá non nớt để chịu sự đả kích như vậy , trầm mặc một hồi anh gật đầu , phẩy phẩy tay ra hiệu cho ông lui xuống. Cánh cửa trắng mở rộng ra , trên chiếc giừơng êm ái màu tím nhạt , Lâm Vỹ Dạ  đang say ngủ , nhìn khuôn mặt vẫn còn vương vài giọt nước mắt của cô , Trường Giang hâận không thể giết tên khốn đó ngay lúc này. nếu anh ra khỏi nhà , chỉ sợ lúc cô tỉnh dậy không thấy anh sẽ lại càng thêm sợ.

"Đừng , xin đừng làm hại đến con tôi ĐỪNG MÀ..ANH GIANG CỨU EMMM." - Lâm Vỹ Dạ hét lên , cô vội bật dậy , ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh , Trường Giang  ôm chặt lấy cô , anh đau lòng nói "Là anh , không sao hết. Em đừng sợ, không sao , đừng sợ. "

"Buông tôii ra , buông ra , anh Giang huhuhhhh...Cứu em....bảo bảo , bảo bảo !" - Cô òa khóc , vùng vẫy , đẩy anh ra , cô đưa tay lên sờ bụng , vừa chạm vào vừa thét lên . Anh nhìn cô . Ánh mắt cô lúc này thực rất vô hồn , anh sợ hãi chạy lại giữ lấy tay cô mà nói "Dạ à anh , Trường Giang của em  đây ! Bảo bảo vẫn còn em đừng lo . Không ai có thể làm hại mẹ con em. Bình tĩnh lại."

"Không , thả ra , đừng làm hại con tôi , tránh raaaaaaaa . Thả ra , biến đi , tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? Anh Giang ...anh Giang  ....huhhhuhh..." Cô không ngừng gào thét . Cô không nhận ra anh . Chỉ biết dùng sức đánh anh , tránh xa anh. Đến khi không còn sức thì lại ngất đi. Trường Giang đau đớn ôm cô vào lòng . Ngay cả nước mắt cũng chảy dài . Anh thật là đáng chết , tại sao lại để cô ở nhà một mình ? Tại sao lại không dặn người chông chừng cô thật kỹ , nhìn cô sợ hãi , lại hoảng loạn đến ngay cả anh cũng không nhận ra khiến cho anh vô cùng đau khổ . Rốt cuộc thì anh phải làm sao !???

Đặt cô nằm xuống giừơng , đắp chăn cẩn thận , anh bước ra ngoài , dặn dò quản gia chuẩn bị ít cháo cho cô , anh đi đến phòng khách , anh hung hăng đạp mạnh cánh cửa khiến cánh cửa màu trắng nằm gọn xuống đất , anh bước đến , thanh âm như khiến cả căn phòng này rơi xuếng hầm băng "Nói đi , các ngươi đã làm gì khiến cho cô ấy đến nỗi phải hoảng loạn.

"Ông bác sĩ lúc nãy hoảng sợ , khuôn mặt tái xanh , run run nói "Chúng...chúng tôi chưa làm gì cả...Chỉ có...Chỉ cô Từ tổng nói chuyện với cô ắy thôi..."

"Hắn đã nói những gì ?"

"Ngài ấy...ngài ấy nói..." - Ông kể lại toàn bộ những gì mà anh trai đã làm và đã nói với cô . Trường Giang  siết  chặt tay lại , cả người nổi đầy gân xanh , Trấn Thành  vội ngăn anh lại "Giang ông  ta cũng chỉ bị ép , bình tĩnh lại . Cái cậu cần làm bây giờ là giúp cho Dạ bình thường lại."

* Loảng xoảng....Rầm... - Tiếng đổ vỡ vang lên , tiếng đó phát ra từ phòng cô , lão quản gia già hối hả chạy đến "Ông chủ...phu nhân cô ấy..." - Không cần nghe hết câu , anh liền tức tốc chạy sang phòng cô , Trấn Thành  cũng chạy theo.

Anh chạy vào phòng chỉ thấy Lâm Vỹ Dạ ngồi dưới đất co người sợ hãi, cả người như phát run , xung quanh là đống đổ vỡ của miễng chai , thủy tinh , và cả chén cháo cũng đổ đầy sàn , những người hầu đứng gần đó cũng không ngừng run rẩy , anh đau lòng bước đến giữ chặt lấy người cô , khi bị chạm vào Lâm Vỹ Dạ  liền giật mạnh người , cô định hét lên nhưng bị anh ôm chặt lại , anh ôm chặt lấy cô , thặt chặt , Lâm Vỹ Dạ  òa khóc như một đứa trẻ , cô đánh tới tấp vào người anh , không ngừng van xin buông cô ra , anh hít một hơi thật mạnh , ngăn không cho nước mắt tuôn ra "Bé Dạ , là anh , em đừng như vậy...cầu xin em...Dạ à...em hãy bình tĩnh lại . Bảo bảo vẫn còn , anh thì ở đây , không ai , sẽ không ai làm hại em và bảo bảo nữa. Anh xin em...Dạ ...hãy bình tĩnh lại . Nhìn anh...em nhận ra anh mà...phải không ??"

Lâm Vỹ Dạ chợt im lặng...cô lại nức nở , nhưng bàn tay nhỏ bé siết chặt áo anh , những tiếng nấc ngày một vang rõ hơn "anh Giang...bảo bảo...sắp bị hắn...sắp bị hắn ta giết chết . Rất đáng sợ...huhu...cứu em..em sợ lắm....huhuhhhhh"

"Không cần phải sợ . Có anh ở đây . Không cần sợ , ngoan...đừng khóc...."

"Anh không phải là người xấu...anh không hại chết cha mẹ em...Hắn ta chỉ toàn nói dối...rất đáng sợ...hắn ta còn hôn em nữa...huhhh." - Nói đến đó , cả người cô lại phát run lên , cô ôm chặt đầu , sợ hãi đến mức ngay cả nói cũng không thể . Thấy hành động lạ thường của cô , anh vội nói " Lâm Vỹ Dạ  , em sao vậy !??? Đừng làm anh sợ...Dạ..." - Lúc anh gọi tên cô , cô đã ngất đi. Anh ôm chặt vợ trong lòng . Anh phải làm sao ?? Nhìn thắy cảnh tượng đó , ngay cả Trấn Thành còn thấy đau lòng huống chi là anh. Cô ra nông nỗi đó cũng do chính anh trai gây ra . Trường Giang  bế cô đi ra khỏi phòng , đưa cô sang phòng khác . Trấn Thành  nhìn theo bóng lưng Trường Giang  , anh thấy đây là lần đầu tiên tên máu lạnh ấy lo đến phát run như vậy . Trường Giang lo cho cô đến mức khóc thì quả thật tim gan đã trao cho cô rồi....

-----

"Nói đi , cô ấy bị gì ?" - Trường Giang lạnh nhạt cất tiếng. Bác sĩ Thạc đứng kế bên nhìn Lâm Vỹ Dạ  co ro ngồi trên giừơng không ngừng phát run kia , ông lắc đầu nói "Chủ tịch. Xem ra , phu nhân bị kích động rất lớn. Ngài phải cố gắng làm cho cô ấy bình thường lại . Vì chỉ có ngài mới làm được."

Trường Giang thở dài , anh phẩy tay , bước lại bên giừơng , nắm tay cô kéo lại , cưng chiều nói "Bé Dạ của anh , em đừng như vậy , em còn có bảo bảo , còn có anh , có mọi người , em phải vui vẻ lên biết không !? Đừng sợ , hắn ta sẽ không thể làm hại em nữa đâu."

Lâm Vỹ Dạ  ngây người nhìn anh , một dòng nước nóng lại lăn dài trên gò má cô , cô không gáo thét như lúc nãy nữa , mà im lặng , có lẽ cô đã không còn sức , thấy cô như vậy anh đau lòng , thực tất đau , cả tim như bị ngàn mũi dao đâm vào . Anh ôm lấy cô , bao bọc cả thân thể nhỏ bé ấy , Lâm Vỹ Dạ cũng không động tĩnh gì ,,chỉ im lặng để mặc cho anh ôm....

. Anh đút cho cô vài muỗng cháo nhỏ , rồi lại thôi , vì cô không muốn ăn tiếp , đặt cô nằm xuống. Nhìn khuôn mặt say vào giấc ngủ của cô , thật bình yên...anh hôn nhẹ lên cánh môi cô . Đôi mắt chùn xuống "Anh xin thề , sẽ không để ai động vào em một lần nữa." Rồi đứng dậy , mở cửa , huýt sáo một cái , con bạch hổ to lớn chợt xuất hiện đi vào trong phòng cuộn mình nằm dưới giừơng "Trông chừng cô ấy." Anh đi ra khỏi cửa , thật nhanh chóng lái xe ra khỏi cổng . Anh phải đi giải quyết vịêc cần làm thật nhanh trước khi cô tỉnh dậy . Anh phải ở bên cô...

Sắp hết truyện rùi có aii muốn nói gì với au hông nè... Chứ hết truyện này là hông biếc nào ra truyện mới nữa. Cũng tại vì au hơi bận. Vô năm học có quá trời thứ cần làm=(( à thui. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Aii muốn tâm sự gì cứ ib au. Link face thì au sẽ để ở phần cmt. Hoặc là để khi khác =((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro