Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau tỉnh dậy, xương cốt Hồng Trí Tú như rã rời. Đứng trước gương soi chỉ thấy da thịt xanh tím khó coi, đủ hiểu Lý Thạc Mân chơi anh không hề thương tiếc. Hồng Trí Tú chỉ đành an ủi bản thân, có lẽ hắn vui mừng khôn xiết khi nghe anh nói lời chia tay nhưng vẫn còn mê luyến cơ thể anh, trước khi cắt đứt quan hệ thì phải ăn thua cho đủ.

Lý Thạc Mân trời sinh có óc kinh doanh, tự nhiên sẽ không để hắn chịu thiệt. Tuy rằng nhà này do Hồng Trí Tú đứng tên nhưng trong tiềm thức anh vẫn nghĩ Lý Thạc Mân là chủ, anh mới là khách, hẳn anh nên có thái độ đúng đắn sau khi chia tay. Hồng Trí Tú nằm trên giường chiêm nghiệm nửa ngày, rốt cuộc kéo trong góc ra một chiếc vali chất đầy đồ đạc. Chật vật sắp xếp xong, ngay lúc chuẩn bị bỏ của chạy lấy người anh mới phát hiện mình mắc kẹt bên trong.

Thế mà anh bị khóa trái cửa nhà, kẻ duy nhất đủ khả năng làm chuyện này – không ai khác ngoài Lý Thạc Mân.

Hồng Trí Tú lần nữa nằm lên ghế sofa, bởi vì mông quá đau, thật sự ngồi không được.

Sống ở đây nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên anh biết cửa nhà có thể bị người khác khóa trái từ ngoài vào trong, chìa khóa hoàn toàn không có đất dụng võ. Anh cúi đầu nhìn ví tiền của mình, các loại giấy tờ tùy thân đã không cánh mà bay, chỉ có điện thoại được sạc đầy pin đặt ở bên gối nằm, giống như người đàn ông kia đang chờ anh gọi điện.

Hồng Trí Tú biết rõ tất cả những chuyện này đều do Lý Thạc Mân ý tạo nên, ngoại trừ hắn, không ai có thể động tay động chân trong căn nhà này – kể cả anh.

Nhưng Trí Tú không hiểu nổi vì sao Lý Thạc Mân làm thế, đầu óc anh vốn không nhạy bén, sau khi hoan ái thì càng thêm u mê, tựa như lời chia tay không giản đơn như vậy. Có những chuyện luôn là câu hỏi mở, ví như bọn họ ở bên nhau 5 năm, dù hiếm khi chuyện trò nhưng Lý Thạc Mân luôn có cách khiến anh ngày càng say đắm hắn.

Anh cầm di động trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc cũng gọi đến một người.

Giọng điệu Điền Nguyên Vũ vẫn ngập tràn sức sống như cũ: “Hey Trí Tú?”

Hồng Trí Tú đắn đo một chút, do dự nửa buổi rồi quyết định nói ra sự thật: “Nguyên Nguyên, tao đang bị nhốt…”

Điền Nguyên Vũ lập tức biến sắc: “Rốt cuộc Lý Thạc Mân đã ra tay với mày?”

Hồng Trí Tú cẩn thận nghiền ngẫm lời này những ba lần, cuối cùng không nghĩ ra lý do. Anh liền hỏi: “Ý mày là sao?”

“Mày vừa nói hắn nhốt mày còn gì?”

“Nhưng tại sao mày biết đó là Lý Thạc Mân?”

Rốt cuộc biết mình lỡ lời nên Điền Nguyên Vũ chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, Hồng Trí Tú vừa bắt được chút manh mối, đương nhiên sẽ không buông tha nó dễ dàng. Anh lấy lại chút kiêu căng, ương ngạnh như năm đó: “Tốt nhất mày nên nói rõ cho tao biết, đừng nghĩ có thể qua mặt được tao. Tại sao Lý Thạc Mân phải ra tay hả?”

Điền Nguyên Vũ thở dài thườn thượt: “Trí Tú, thật ra lần này tao quay về nước là để cứu mày đó.”

Nghe xong Trí Tú không cảm thấy sáng tỏ, ngược lại có chút buồn cười. Mấy năm này đúng là anh chịu đựng không ít, nhưng cũng xem như gieo gió gặt bão. Mà giọng điệu của Nguyên Vũ tựa như 5 năm qua tất cả chỉ toàn là giả dối, và kẻ thật sự bị trói buộc giam cầm chính là anh chứ không phải hắn ta.

“Có phải mày xem hài kịch ở Anh quá nhiều rồi không?”

“Không hề, nghe tao nói đây!” Nguyên Vũ bất giác lớn tiếng. “Trước kia ông già tao không quan tâm tao học hành thế nào, điều đó mày cũng thừa biết. 5 năm trước đột nhiên ổng muốn đưa tao đi Anh, tao còn tưởng rằng ổng muốn nghiêm túc bồi dưỡng tao như một người thừa kế, nhưng thẳng đến khi tao nghe ổng và Lý Thạc Mân nói chuyện điện thoại…”

Hồng Trí Tú lúc này mới dần dần bình tĩnh, anh bèn hỏi: “Tại sao Lý Thạc Mân lại gọi điện nói chuyện với cha mày?”

“Bởi vì việc tao đi nước Anh là do một tay hắn gây ra!” Nguyên Vũ trở nên kích động. “Mày biết Lý Thạc Mân là con của ai chứ?”

Nét mặt Hồng Trí Tú có phần hoảng hốt: “Hắn từng nói cha hắn là một thương nhân bình thường…”

“Nhưng hắn chưa từng nhắc tới mẹ!”

Sau đó Điền Nguyên Vũ nói ra một cái tên. Vốn dĩ Hồng Trí Tú không quan tâm đến thời sự chính trị, nhưng vừa nghe xong đã cảm thấy rất quen.

Lúc này anh mới cảm thấy lo sợ bất an, tựa như Lý Thạc Mân chỉ mới tốt nghiệp 3 năm mà có thể đưa sự nghiệp lên đỉnh cao của danh vọng, hóa ra không chỉ đơn giản là vì hắn ta có chút bản lĩnh.

Nhưng Hồng Trí Tú càng thêm rối rắm, mẹ ruột Lý Thạc Mân là một phụ nữ quyền thế ngập trời, muốn bóp chết Hồng gia như bóp chết con kiến càng dễ như trở bàn tay, vậy tại sao Lý Thạc Mân luôn chịu đựng anh trước mặt mọi người suốt 5 năm qua?

“Tại sao mày nói hắn sẽ ra tay với tao?” Trí Tú lẩm bẩm. “Tao đâu có gì giá trị để hắn phải làm thế?”

“Đương nhiên để trả thù mày.”

Điền Nguyên Vũ nói gấp: “Mày nghĩ kỹ đi, năm đó mày lên giường thành công cũng không thể thiếu sự giúp sức của tao, ngay cả tao hắn còn không buông tha. Hắn ép ông già tống cổ tao đi Anh, ổng còn liên tục gọi điện nói chuyện khép nép, nhất cử nhất động của tao đều báo cáo cho hắn. Thế mà hắn ở bên cạnh mày đóng vai nạn nhân, khiến mày bị bạn bè xa lánh. Tú Tú, tao cũng không dám nghĩ hắn hận mày đến cỡ nào đâu…”

À phải, Lý Thạc Mân là một người kiêu ngạo, nếu biết anh sử dụng thủ đoạn bỉ ổi hãm hại mình, hắn mà không trả thù quả thật không phải tác phong của hắn.

Cho nên Lý Thạc Mân chưa từng dùng những món quà anh trao tặng, bởi vì hắn cảm thấy quá mức dơ bẩn. Lý Thạc Mân đồng ý hưởng dụng thân thể anh chỉ để giải tỏa nhu cầu sinh lý mà thôi. Nhìn những món đồ trang trí trong nhà, nhớ đến mỗi năm sinh nhật là một sự sáng tạo khác biệt, khi đối diện với sự thật rõ ràng này cứ như một cái tát giáng vào mặt Hồng Trí Tú.

Khiến mọi thứ anh có gần như biến mất không còn dấu vết, đó mới là sự tột cùng của tàn nhẫn.

“Tú Tú, mày phải tin tao.” Nguyên Vũ bỗng trở nên van lơn. “Mày nghĩ cho kỹ lại, ngoại trừ việc này hắn còn lừa gạt cái gì nữa không?”

Đương nhiên là có

Thư phòng vẫn luôn đóng kín, Trí Tú chưa bao giờ thấy nó mở ra. Ngày xưa Trí Tú ngây thơ nghĩ rằng những món quà chan chứa yêu thương anh tặng cho hắn phải chăng được cất riêng một góc bên trong?

Anh mất ngủ cả đêm, thức trắng đến bình minh. Rồi anh nghe thấy người đàn ông mở cửa bước ra ngoài, thậm chí món quà cũng mất tăm, từ đầu chí cuối chẳng còn động tĩnh. Lúc ấy Hồng Trí Tú nhận ra rằng, Lý Thạc Mân đúng là ghét bỏ anh.

Giọng điệu Điền Nguyên Vũ có phần thái quá, nhưng Hồng Trí Tú đã tin sái cổ. Anh rơi vào lúng túng: "Vậy tao nên làm gì đây?"

"Tối qua hắn nhốt mày ở đâu?"

Hồng Trí Tú đọc địa chỉ, Điền Nguyên Vũ quả quyết: "Được rồi, để tao kêu người tới."

Ngắt máy, đây lần đầu tiên Hồng Trí Tú cảm thấy sợ hãi khi nương náu trong tổ ấm quen thuộc này. Cuối cùng anh đã hiểu ngay lúc anh thú nhận với cha mẹ, người đằng sau toát nên biểu cảm sâu xa là có ý tứ gì. Anh trở nên xa cách với thân nhân, ngoại trừ công việc thì không còn liên lạc nữa.

Hồng Trí Tú sống trong cực hạn cô độc, anh không rõ vì sao Lý Thạc Mân đủ khả năng làm thế, khiến anh đeo bám hắn suốt ngần ấy năm. Nhỡ anh gặp chuyện bất trắc, hẳn tang lễ chỉ có Lý Thạc Mân đến dự.

Hồng Trí Tú sắp khóc tới nơi, nhưng so với tỏ ra yếu đuối thì anh còn muốn làm một chuyện nữa.

Anh biết Lý Thạc Mân đang chờ cuộc gọi từ mình, nếu không phải Điền Nguyên Vũ đột ngột trở về, anh chỉ còn cách van xin hắn rủ lòng thương. Đến lúc đó sống hay chết đều phụ thuộc vào hắn. Hồng Trí Tú tỉnh giấc từ mộng đẹp, sớm muộn gì anh cũng phải rời khỏi đây, nhưng nếu chưa biết được gian phòng bí mật kia ẩn giấu điều gì, bất luận thế nào anh cũng không cam tâm.

Hồng Trí Tú sẽ dùng những đồ đạc hạng nặng để phá cửa thư phòng, búa cũng được, dao cũng được, tuy không thể tông sập cửa chính rắc chắn làm bằng thép kim loại, nhưng để phá cửa gỗ yếu ớt thì không thành vấn đề.

Sau khi thành công, Trí Tú sợ ngây người.

Thì ra cửa thư phòng được khảm vào tường, mở ra chẳng thấy không gian đầy ý nghĩa, mà là một cánh cửa khác.

Đó là một chất liệu thường dùng cho két sắt, độ kiên cố không thua gì cửa thép kim loại. Hồng Trí Tú thấy cảm ứng vân tay ở bên trên, là một hình dạng của bàn tay. Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đặt tay mình lên so thử, thế mà rất vừa vặn. Trí Tú hơi ngẩn ra, anh luôn cho rằng gian phòng này cất giấu bí mật của Lý Thạc Mân, ít nhất sẽ khiến anh hiểu hơn về những góc khuất trong con người hắn… thế nhưng bây giờ nhìn thấy lại thà rằng không biết còn hơn.

Hồng Trí Tú hơi sợ, nhưng càng sợ hãi anh lại càng không dám thừa nhận lòng mình cũng có chút bí ẩn chờ mong.

“Vì sao không mở cửa?”

Hồng Trí Tú sửng sốt. Anh chậm rãi quay đầu, không rõ từ khi nào Lý Thạc Mân đã đứng sau lưng anh, chung quanh ngược sáng, gương mặt hắn giấu nơi bóng tối. Hồng Trí Tú bất giác lùi lại, bởi vì Lý Thạc Mân đang từng bước đến gần.

“Anh đang sợ tôi?”

Thanh âm kia hơi trầm thấp, nghèn nghẹn, khiến Trí Tú nghe xong nhũn ra. Anh lấy lại cảnh giác, bắt đầu tìm cách ứng phó với người yêu đột nhiên trở nên khó chiều: “Tôi… có chuyện muốn hỏi cậu.”

Lý Thạc Mân đứng đối diện Trí Tú, dựa rất gần, dường như chỉ cần hắn thở mạnh một chút thì cơ bụng rắn chắc sẽ áp chặt vào thân thể Trí Tú.

Có một điều anh đành phải thừa nhận, việc Lý Thạc Mân hiếm hoi chủ động tới gần khiến anh xấu hổ đến toàn thân nóng bừng, thái độ bình thản được cố gắng dựng lên nay bỗng chốc tan thành mây khói.

Hồng Trí Tú cúi đầu, nỗ lực giấu giếm sự yếu thế kỳ quặc kia, nhưng hai vành tai đỏ ửng đã bán đứng anh từ dạo ấy.

Lý Thạc Mân mở miệng: “Anh nói đi.”

“Cậu, Nguyên Vũ nói, nó nghe thấy cậu và cha nó gọi điện thoại, là cậu đưa nó đi Anh sao?”

“Tôi trang bị di động cho anh, không phải để anh gọi-cho-nó.”

Trí Tú đâm ra chột dạ: “Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước.”

“Nếu ban phát lão ta vài khoản lợi nhỏ, điều kiện duy nhất là cấm tiệt thằng con lão trở về Trung Quốc.” Lý Thạc Mân thổi nhẹ vào tai anh. “Người đó chính là tôi.”

Mặt Trí Tú đỏ lên: “Tại, tại sao vậy?”

“Bởi vì nó làm tôi chướng mắt.” Lý Thạc Mân kéo tay Hồng Trí Tú đặt trên hệ thống cảm ứng, tích một tiếng, cửa sắt chậm rãi mở ra.

Hồng Trí Tú thừa nhận mình là kẻ biến thái.

Có thể nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ để ép buộc Lý Thạc Mân ăn nằm với mình, điều này không phải hành vi của người bình thường. Nhưng thẳng đến khi anh thấy gian phòng treo đầy ảnh chụp của chính anh, thì anh mới giật mình thon thót.

Anh run rẩy hỏi Lý Thạc Mân: “Cái này… Đều do cậu chụp?”

Tất cả bức ảnh đều được xử lý phản quang rất tốt, dù trong phòng không bật đèn vẫn thấy sáng rực một vùng.

“Ảnh chụp nhiều quá, treo trong nhà mình không hết nên tôi mua hẳn căn nhà bên cạnh, đục thông tường sang.”

Hồng Trí Tú bị lời ngọt ngào của Lý Thạc Mân làm cho tâm trí lâng lâng, cứ thế để hắn nắm tay anh, dắt anh băng qua hành lang thật dài. Dọc đường đều là ảnh Hồng Trí Tú, có bức mặc lễ phục tốt nghiệp, có bức chạy vội trên sân bóng rổ, đa số đều được chụp lén.

Hồng Trí Tú nhận ra có gì đó khác lạ: “Lúc đó cậu còn chưa quen tôi, đúng chứ?”

Lý Thạc Mân dừng lại, quay đầu mỉm cười dịu dàng với người mình yêu: “Từ năm học cấp ba, tôi đã biết anh rồi.”

Năm đó trường đại học chiêu sinh, anh là một trong số những sinh viên đến trường trung học phổ thông của Lý Thạc Mân dưới hình thức tuyên truyền. Khi đó chẳng ai biết Lý Thạc Mân là ai, mắt kính dày cộp và mái tóc đen lỗi thời đã che khuất gương mặt điển trai ấy, mà Hồng Trí Tú đứng trên bục cao, quả thật chói lọi.

Hồng Trí Tú thật sự không ngờ tới phía sau hắn là một đoạn chuyện xưa, anh choáng váng hỏi: “Này… Tôi đã dùng ảnh khỏa thân để uy hiếp cậu…”

“Tôi nghĩ anh thích chơi trò tình thú…”

“Cậu còn cố tình đi quán bar…”

“Tôi chỉ đi uống rượu, tiện thể trêu anh một chút. Tôi không quan hệ ngoài luồng với ai. Anh có thể xem camera của quán, lời tôi nói đều là thật.”

Vốn tưởng rằng tình yêu đi vào bế tắc, thế mà lại nhiều ngã rẽ quanh co như vậy khiến Hồng Trí Tú vui sướng như điên. Anh lắp bắp nói: “Tôi hiểu lầm cậu… À phải, để tôi mau chóng gọi điện cho Nguyên Vũ, nhỡ mà nó báo cảnh sát thì phiền lắm!”

“Đợi đã.”

Lý Thạc Mân kéo đối phương vào lòng mình, đôi tay áp lấy hai má Trí Tú: “Trước đó tôi cố tình làm nhiều việc khiến anh thất vọng, anh sẽ tha thứ cho tôi chăng?”

Hồng Trí Tú nghĩ, nếu Lý Thạc Mân đang nhắc đến hành vi thờ ơ, lạnh nhạt, thì chuyện đó cũng chẳng sao; dẫu là bạn bè hay người yêu đều khó tránh khỏi chuyện bất hòa. Căn phòng đầy ảnh chụp này không thể một sớm một chiều xây nên, cũng phải rất nhiều năm trôi qua…

Cứ thế Hồng Trí Tú càng vững tin vào tấm chân tình của Lý Thạc Mân.

Có lẽ bạn trai của anh thích dỗi hờn như thế, hắn thường hay nghĩ ngợi lan man. Nếu ngay từ đầu Lý Thạc Mân theo đuổi anh bằng sự ép buộc vô lý, nói không chừng Hồng Trí Tú sẽ ghét bỏ hắn ra mặt.

Lý Thạc Mân vuốt ve đôi môi anh, sau đó hôn hít thật bạo.

Bọn họ mút lưỡi trong phòng tối thật lâu, thẳng đến khi Trí Tú mê đắm. Thì ra cả hai đều là kẻ chủ động trong tình yêu, tựa như dãy ngân hà bất tận. Sự tình đến non nước này không còn điều gì giấu giếm nữa…

Đương lúc Trí Tú say men tình nóng bỏng, đột nhiên nghe thấy tiếng ‘rắc’ vang lên.

Anh cúi đầu đã thấy trên cổ tay mình là sợi xích thật dài, đầu kia của dây xích giấu trong bóng tối.

Hồng Trí Tú bị Lý Thạc Mân nhốt lại. Anh vốn không biết, Lý Thạc Mân muốn làm vậy từ lâu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro