chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc cậu đã "khôi phục nguyên trạng quần áo trên người"

Cậu đỏ mặt - "tên...tên khốn nhà anh, tối...tối qua, anh...anh xé áo tôi sao? Nút áo bay cả rồi..."

"Bớt nói nhảm đi! Bây giờ về nhà cậu lấy đồ dùng cá nhân rồi dọn qua nhà tôi!" - Hắn lườm mắt ra lệnh.

"Anh sẽ đưa tôi về lấy đồ sao?"

"Vệ sĩ của tôi sẽ làm điều đó! Tôi không muốn làm bẩn mình tại những nơi nghèo nàn!" - Phun những lời tàn nhẫn, hắn quay lưng bước ra khỏi phòng. Chỉ còn một mình cậu.

"Xì! Tên kênh kiệu, bẩn, bẩn chết cả nhà anh đi!"

********

05:00 PM

Cậu đang choáng ngợp trước không gian rộng lớn trong biệt thự của hắn.

"Chúa ơi! Tên khốn lãng phí, một mình hắn ở nơi đủ cho cả trăm người!" - cậu bĩu môi ngo nguẩy lắc đầu.

"Đang dáo dác gì, theo tôi!" - hắn xuất hiện bất ngờ từ phía sau, nhàm chán nhìn cậu ra lệnh!

"Xì! nhìn gì kệ tôi" - cậu lườm nguýt và ngúng nguẩy xách balô theo hắn lên lầu!

*********

Cả hai dừng lại trước căn phòng với cánh cửa được trạm trổ hoa văn vô cùng tinh xảo! Hắn đẩy cửa bước vào, cậu theo ngay sau đó! Căn phòng được bày trí rất đẹp với giường, tivi, bàn vi tính,..

"Woa~ tôi sẽ ở đây sao, đẹp quá! Ơ...nhưng sao phòng tôi lại có khung hình anh để đầy thế kia!"

"Tôi không nói đây không phải là phòng tôi!" - hắn điềm tĩnh phun ra từng chữ.

"Sao? Tôi ở phòng anh làm gì? Aaa tên biến thái, sao tôi phải ở phòng anh, không! Tôi muốn đổi phòng!" - cậu la làng phản đối, hai tay ôm bắt chéo trước ngực hình chữ X!

"..." - hắn không nói gì, nhìn cậu bằng một ánh mắt nguy hiểm loé lên tia lạnh lẽo, từ từ tiến lại gần. Hắn tiến, cậu lùi. Tiến một bước, hắn lại hỏi.

" Muốn đổi sao?"

Lùi một bước, cậu vênh môi - "Đúng, tôi muốn đổi!"

Hắn lại tiến và hỏi, cậu lại lùi và trả lời, đến khi vấp phải và ngã nhào vào chiếc sô pha sau lưng, cậu mới nhận thức được tình huống của mình lúc này! Cơ thể hắn đang phủ trên cậu, hắn chống hai tay vây cậu ở giữa, ánh mắt sắc lẻm dán trên đôi môi đỏ mọng.

"Anh...anh muốn làm gì...tôi chỉ muốn đổi phòng, tôi nhất định phải đổi phòng. Áh...uhm..." H

Hắn vồ lấy môi cậu ngấu nghiến, nuốt hết toàn bộ câu chữ cậu muốn nói! Đến khi cảm thấy cậu không thể chống cự được nữa, hắn mới buông tha môi cậu.

"Muốn đổi?" - hắn vươn lưỡi quét qua đường nét đôi môi mọng, giọng khiêu khích như kiểu.

"Cứ thử đòi đổi nữa đi,cậu sẽ biết hậu quả!"

Mặt cậu từ đỏ bừng chuyển sang tái đi, đưa tay lên bịt miệng lắc đầu lia lịa.

" Không, không đổi nữa, phòng này rất đẹp rồi! Tốt, tốt lắm, được ở trong toilet của phòng này thôi là tôi đã vinh dự lắm rồi...ha...ha" - nặn ra nụ cười "chân chó nhất" cậu giả lả gạt hắn ra ngồi dậy và chạy biến ra chỗ khác an toàn hơn, trong bụng thầm nguyền rủa mình ngàn lần.

" Chúa ơi, thật buồn nôn, mình đã nói những câu gì thế này! Aishh, xin lỗi tổ quốc xin lỗi nhân dân. Tôi chỉ muốn sống sót qua ngày thôi, haizz..."

Mắt cậu đề cao cảnh giác nhìn hắn - "những tên đẹp trai đều biến thái sao,aishh!!!"

"Tốt! Biết điều đấy, nếu thích toilet, cậu cứ vào đó ở!" - hắn khoanh tay bắt chéo chân, phong thái ung dung khí độ bất phàm ngồi trên sô pha, ánh mắt mỉa mai châm chọc.

"ha...ha...ha...không cần không cần,tôi muốn ở ngoài này hơn!" - cậu rối rít xua lay, cười giả lả. Bỗng hắn đứng dậy bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi, cậu giãy nãy trước hành động đó.

"YA!!! Cởi áo làm gì,anh,anh muốn gì hả?"

"..."

"Đi tắm, chứ cậu nghĩ tôi muốn làm gì?"

"Không được, không được cởi nữa!" - cậu đỏ mặt, đôi mắt say mê nhìn chằm chằm lồng ngực hắn.

"Nhóc bị điên hả! không cởi thì tôi tắm bằng niềm tin à" - hắn gằn giọng.

"Không! Không! Ý tôi là...là...aishh, vào phòng tắm mà cởi, đi đi!" - cậu nhắm mắt phẩy tay lia lịa.

"Tôi đã thấy hết cơ thể cậu, tôi có nên công bằng với cậu?" - hắn thích thú khi châm chọc cậu như thế, biểu hiện thật thú vị, khiến tâm trạng hắn tốt hơn.

"Aaa, không, không cần, anh mau mau đi tắm đi!"

Hắn cởi phăng chiếc sơ mi quẳng xuống sàn, phô ra tấm thân trần, bông đùa nhìn cậu - " Thế này được chưa?"

Thở phào mở mắt ra - "Aaaaaaaa sao anh chưa vào đi,tên khốn này!" - mắt cậu dán chặt vào thân hắn không thể dứt ra được, đầu muốn xì khói! Hắn quay lưng mím môi cố giấu đi nụ cười, khoan khoái bước vào phòng tắm.

Mắt cậu vẫn si mê nhìn theo phía sau lưng hắn.

"Aishh, đồ háo sắc! Build, mày điên rồi, sao lại nhìn hắn như bị bỏ bùa thế kia chứ?"- cậu vung tay tự đập vào đầu vài phát cho tỉnh ra.

Sau khi tự phỉ báng mình ngàn lần, cậu tiến về phía giường, với lấy balô, bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình. Cũng không có gì nhiều, một ít đồ dùng cá nhân, quần áo,và tấm ảnh của mẹ...

Cậu cầm tấm ảnh của mẹ, vuốt nhẹ, mơn trớn lên nó, ánh mắt tha thiết yêu thương như đang chìm về miền kí ức ngọt ngào nào đó.

"Oh, mom, người mẹ của con...Vì sao những giọt nước mắt cứ lăn dài như thế..." - giọng hát trong trẻo, trầm lắng khe khẽ cất lên xen kẽ tiếng nấc nghẹn ngào...

"Tách!... Tách!"

Hình ảnh trước mắt cậu long lên, mờ đục qua làn nước trong suốt nơi khoé mắt! Cậu nhớ mẹ da diết, không biết anh ở nhà có chăm sóc tốt cho mẹ không?

"Cạch!"

Tiếng cửa phòng tắm mở, cậu quẹt vội nước mắt, nhét nhanh tấm ảnh giấu vào dưới gối, quay ngoắt lại.

Hắn vừa tắm ra, chỉ mặc mỗi chiếc áo tắm khoác bên ngoài, thắt lưng cột hờ, mái tóc nâu ướt rũ hơi rối, trông thật.

"Aishh, dừng, dừng, không được nhìn nữa!" - cậu lắc mạnh đầu, giận mình đến thiếu nữa máu chảy đầm đìa! Hắn tiến về phía giường, ngồi xuống, quăng chiếc khăn tắm phủ cả trên đầu cậu, điềm tĩnh phun ra ba chữ "Lau cho tôi!"

"Đầu ai người đó tự lau đi, tôi là ôsin nhà anh à?"

"..."

Cậu giật phăng khăn khỏi đầu, khuôn mặt mau mau xụp đổ - "Aishh được rồi được rồi, đừng nhìn tôi như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống đó nữa!"

Cậu đứng, hắn ngồi dang hai chân kẹp cậu ở giữa! Cậu bắt đầu xát khô từng thớ tóc, tóc hắn thật đẹp, những sợi tóc nâu mềm rơi rũ trên tay cậu... Agrr, không ổn, cậu đã biết sẽ không ổn mà.

Đầu hắn ngang tầm ngực cậu, đôi tay rảnh rỗi vòng qua eo ôm và kéo cậu dán vào người. Tay hắn luồn vào trong, xốc lên áo và vùi đầu vào làn da trần trên ngực cậu, hắn đang hôn. Đôi tay run bật, cậu giẫy nẫy vất khăn xuống sàn.

"Aaa, lau xong rồi, khô rồi đó, mau thả tôi... Á!" - hắn quặp hai chân gạt nhẹ, cả cơ thể cậu đổ nhào xuống giường, hắn vẫn không dừng lại, đè ấn cậu xuống nệm, xốc hết áo cậu lên và miệt mài cắn nuốt.

"Ah...anh...anh làm gì, mau...mau buông...á đau, đừng cắn, á...tôi...ah...không...làm ơn...ah...không, tha tôi đi...ah..." - lúc này cậu không say, hoàn toàn tỉnh táo và cảm nhận rõ ràng môi, lưỡi hắn cắn, nút trên cổ, trên ngực mình! Cậu sợ hãi, hai tay run rẩy chống lên vai cố đẩy hắn ra nhưng vô ích, hắn mạnh quá.

"Buông, hức...hu...hu... Mau buông...ah...hộc...hộc...hu...hu...áh..làm ơn buông...hu..." - cậu khóc nấc lên, nước mắt lăn dài trên gối!

Hắn vẫn không buông tha... Cậu bất lực nhắm mắt buông xuôi tất cả, tay cậu rớt khỏi vai hắn, luồn nhẹ xuống gối nắm chặt lấy bức ảnh của mẹ.

Tay hắn trượt trên da cậu, theo vai trượt xuống khuỷu tay, luồn nhẹ nắm chặt bàn tay cậu dưới gối, chạm vào tấm ảnh. Kéo nó ra, ngẩng đầu nhìn.

"..."

Hắn bật dậy, cầm theo tấm ảnh rời khỏi giường - "Đi ăn đi, tôi đã dặn nhà bếp chuẩn bị rồi! Tối nay tôi hẹn bạn gái, không về!" - vừa nói hắn vừa nhanh chóng thay đồ và định bỏ đi.

Cậu bật ào dậy quẹt nước mắt, không biết vì lí do gì bỗng dưng hắn buông tha cậu, nhưng...

" trả lại tấm ảnh cho tôi!"

"Nếu không muốn tôi xé nó thì im miệng lại ngay! Khi trên giường, tốt nhất cậu nên tập trung, còn như thế này một lần nữa, cậu nên tưởng tượng tôi sẽ làm gì." - hắn vẫn tiếp tục đi và quẳng lại một câu trước khi ra khỏi phòng.

"..." - im lặng nghe ngóng 5 giây...

"Aaaa muahahaha đi đi, đi với các cô nàng ngực to của anh đi! Tốt nhất cả đời cũng đừng về!" - cậu phá lên cười hí hửng, vui đến chỉ thiếu nhảy múa điên cuồng nữa là đủ bộ! Chúa ơi thật tốt quá, đêm nay hắn không ở nhà, vậy đêm nay cậu thoát rồi, có thể an tâm ngủ rồi sao? Haha, phải đi ăn trước đã.

Phóng chiếc BMW ra khỏi biệt thự, hắn sang thẳng biệt thự nhà tên bạn thân Off.

"Bíp...alo, Mew, sang chỗ Off, tối nay nhậu!"

"Bíp... Yin, sang biệt thự Off."

"..."

"Yên tâm anh sẽ nói với ngài nghị sĩ, sang đi"

"..."

"Dắt cả tên nhóc đó theo, không phải là vệ sĩ của em sao? Đừng cưng chiều War quá vậy, nó là vệ sĩ, không phải bảo mẫu của em!"

"..."

"Được rồi chuyển máy anh nói chuyện với nó!"

"..."

"Nhóc, War sang đây một mình tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu! Có thể tôi sẽ mang theo một vài cô gái cho nó!"

"..."

"Được rồi, cậu nên thế ngay từ đầu, cùng thằng nhóc sang chỗ Off đi"

Hắn gỡ ra tai nghe blutooth, chép miệng - "thằng nhóc YIN này, sắm chi tên vệ sĩ đẹp cứ như tượng rồi suốt ngày "chủ canh tớ",thật nực cười!"

Hắn quên mất là mình cũng giam chặt một tên nhóc với khuôn mặt thiên thần ở nhà sao? Và tên nhóc này sau này sẽ còn dắt mũi hắn dài dài...

Bible Wichapas Sumettikul, tổng giám đốc uy phong đầy cao ngạo, tương lai anh cũng không kém người ta đâu, hãy đáng thương cho mình trước đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro