chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước trà sóng sánh chao qua lại trong tách, là chủ nhân chiếc tách đang run không ngừng. Trong tích tắc không gian như ngưng đọng, tất cả đều tĩnh lặng, trước mắt cậu là VŨ LẠC, hình mẫu trang sức mới sao lại là Vũ Lạc...Tim đập từng hồi kích động.

"Chìa khoá mở ra trái tim của nước, em đang đeo nó..." - giọng nói trầm ấm rất mơ hồ và xa xôi, phảng phất đến từ hư không mang theo yêu thương dội về.

Build đặt tách trà lên bàn, khuôn mặt ẩn chứa ảm đảm, cả người vô lực ngã vào sô pha. Còn nhớ ngày phát hiện bản thân đánh mất Vũ Lạc, vết thương chưa liền chỉ đã rách toạc lần thứ 3 vì cậu gào khóc vùng vẫy đòi về lại Thái, tín vật duy nhất minh chứng cho tình yêu cũng không còn, hết tất cả rồi...

Trái tim hắn, cậu không bao giờ bước vào được nữa...

Rất lâu sau đó Build mới cảm thấy mất đi Vũ Lạc cũng là ý trời muốn cậu dứt khoát từ bỏ tình yêu đã ăn quá sâu vào máu vào tim mình.

Chỉ là...

Vũ Lạc...

Trong lòng luôn có một tâm tư nặng nề khó chịu xua mãi không đi, dường như chỉ nhìn thấy nó mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Hoặc phải nói, chỉ khi nhìn thấy bóng hình ấy...dáng dấp thon dài với mái tóc nâu đỏ hơi xoăn, ánh kim cương cô ngạo lung linh...

Bốn năm không biết hắn thay đổi ra sao?

Đã quên cậu hay chưa?

Build ngẩn ngơ ngắm nhìn bản fax, bỗng trong lòng lướt qua tia sáng tỏ, một cách chậm chạp, lặng lẽ nhưng vô cùng tỉnh táo...

Đây không phải Vũ Lạc, phần đuôi giọt mưa nếu lắp vào Tâm Thuỷ sẽ không khớp. Cậu càng chắc chắn hơn khi bắt đầu đọc hàng chữ hoa in đậm "DỰ ÁN QUẢNG BÁ MẪU TRANG SỨC THU-ĐÔNG"

Tập đoàn VEGAS. Build nhún vai, tên công ty lạ quá.

Tổ thiết kế. Không có tên nhà thiết kế.

Phía trung tâm là hình mẫu và tên sản phẩm: KÍ ỨC.

Nó tên Kí Ức sao?

Kí Ức...

Cảm xúc đưa đẩy, trong vô thức ca từ tự nhiên tuôn ra nơi đầu bút...

--- "KÍ ỨC" ---

Một ngày mưa phùn rét buốt buổi sớm mai. Dừng bước bên cầu Magdelen bắc ngang dòng sông Cherwell thơ mộng.

Hàng liễu rũ xinh đẹp run trong gió, em nhìn xa xăm vào mặt hồ xanh ngắt~

Một mảnh pha lê vỡ từ hồi ức tình yêu của anh và em...

Em không biết nên gọi tên nó thế nào nữa~

Anh lạnh lùng nói ra tên KÍ ỨC.

Khi giọt nắng vàng trong vắt nhẹ đậu trên vai, anh hôn em và nói "ở bên anh".

Kí ức~

Một chiều muộn lộng gió em lặng yên ngắm nhìn bóng dáng cô độc, trong đôi mắt anh có những mảnh vỡ của tịch dương, đẹp dịu dàng anh bảo "chỉ nhìn em".

Kí ức~

Em cười rạng rỡ pha những gam màu hạnh phúc cho bức tranh tình yêu ta đẹp mãi mãi.

Anh tạo ra giọt mưa ngây ngô lạc vào đại dương mênh mông của nước.

Giọt pha lê mang tên Kí Ức~

Khi những gam màu hạnh phúc trở thành gam màu bị nguyền rủa, tình yêu ta mong manh như pha lê tan vỡ.

Kí Ức~

Em ra đi mang theo mảnh ghép cuối cùng trong trái tim băng giá.

Giọt pha lê cô đơn anh tạo ra từ mảnh vỡ của hồi ức, khoả lấp thay chỗ trống duy nhất trong con tim.

Kí Ức~

Không có em, anh chỉ sống trong Kí Ức- nơi hiện hữu bóng hình em~
Duy nhất, Kí Ức tình yêu là duy nhất~

Em thấy bóng mình in hằn nơi giọt kí ức anh tạo ra.

Em là duy nhất~

Kí ức về em là duy nhất~

Kí ức về anh là duy nhất~

Hồi ức tình yêu đôi ta là duy nhất~

Thế nên giọt pha lê này dành cho em, anh gửi hồi ức hai ta vào mảnh pha lê vô giác, dùng tình yêu nỗi nhớ mài dũa thành giọt pha lê KÍ ỨC.

Tìm kiếm em~

Anh gửi Kí Ức vào đám mây trắng bồng bềnh.

Cơn gió thổi đám mây đi xa, có khi nào Kí Ức vô tình thấy em đâu đó và mang em trở về bên anh?

Trở về, xin hãy trở về, mang Kí Ức về bên anh~

Trở về để hôm nay ta gọi tên nhau chỉ bằng hai chữ xót xa: KÍ ỨC~
.
..
...
---END KÍ ỨC---

Viết xong Build mới giật mình cười chua chát.

"Mình đang làm chuyện điên rồ gì thế này?"

Cậu vất bút sang một bên, vò nhàu tờ giấy thành viên, nhắm mắt quẳng đại vào thùng rác rồi chuẩn bị đến phòng luyện thanh.

Không may cho Build, viên giấy dội vào thành thùng và văng lại ra ngoài, nằm lộ liễu trên sàn...

Chiều muộn, Gun về nhà xem sơ bản dự án mới trên bàn. Trong lúc dọn dẹp vô tình phát hiện viên giấy còn mới đã bị vò nát, anh mở ra đọc rồi lặng yên trong giây lát.

"Thằng bé viết sao? Hay thế mà vứt, về đây biết tay với anh"

Không do dự anh fax thẳng sang cho Tor, và đương nhiên, chàng trai si tình fax thẳng về tổng công ty VEGAS.

Cửa phòng chủ tịch hé mở, nam thư kí cầm văn kiện mới mang vào, lễ độ nói.

"Chủ tịch, bên BEAST Luân Đôn vừa fax tài liệu về"

"Ok! Trở về làm việc của anh đi" - Bible vẫn chăm chú nhìn vào đóng giấy tờ qua loa ra lệnh bảo thư kí ra ngoài.

Thư kí đi ra, hắn cầm lên bản fax còn nóng.


Đầu bản fax là lời nhắn ngắn ngủi từ Tor - "bất ngờ chưa? Một trainee đã viết nó"

Lúc này trong lòng Bible chỉ nổi lên 3 chữ "Thật nhàm chán", ngần ngừ một lúc lâu hắn cũng lười biếng đọc.

"Đặt tên bài hát là Kí Ức luôn à?" - không biết người viết có dụng ý gì nhưng dường như đã thành công thu hút sự chú ý, hắn tập trung nghiêm túc đọc.

Ca từ từng chữ từng chữ trôi qua, ánh nhìn càng ngày càng xoáy sâu vào những chữ cái vô tri, một góc tờ fax vô thức bị siết chặt đến nhàu nát. Người này cảm nhận KÍ ỨC là "mảnh pha lê vỡ từ hồi ức tình yêu" sao?

Đa phần khi nhìn vào một mẫu trang sức đá quý người ta luôn nghĩ đến sự sang trọng, mỹ lệ rực rỡ hay lấy cảm hứng từ vẻ đẹp của người phụ nữ.

Nhưng người viết ca khúc này lại cảm nhận về Kí Ức theo cách hoàn toàn khác, giọt pha lê buồn được tạo ra từ hồi ức tình yêu tan vỡ. Ca từ xót xa, bi thương, còn có nỗi khao khát gặp lại...

Người này hoàn toàn nhìn thấu dụng tâm hắn, nắm hết phần hồn của Kí Ức.

Là ai?

Ai đã viết ca khúc này?

Bị nỗi xúc động điều khiển, không suy nghĩ gì thêm Bible gọi ngay cho Tor:

Bíp!

"Tor, ai là người viết ca khúc này?"

"Sao? Chủ tịch hứng thú với người mới của tôi à? Ha ha"

Hiếm khi thấy tên bạn lạnh lùng lại nóng vội mất bình tĩnh đến thế, Tor quyết định "phỉnh" hắn một vố.

"Là trainee sắp debut, một cô gái tóc vàng rực rỡ, đáng yêu đến mê mẩn ha ha" - cũng không sai hoàn toàn, Build quá đáng yêu là đằng khác.

"Tôi muốn trao đổi về việc mua bản quyền ca khúc! Cho tôi tên và số điện thoại cô ấy"

"Cái này... Cậu đợi tôi liên lạc với tên nhóc...à không, con bé đã. Nó không biết tôi gửi bài hát cho cậu."

"Vô dụng! 10 phút sau gọi lại tôi ngay đấy!"

Cạch!

Bible mắng một câu rồi cúp máy để lại cục tức to đùng cho Tor. Kẻ làm công đáng thương hậm hực gọi Build.

Bíp!

"Alo, Build, Pí Gun đã đưa tôi bản sáng tác của cậu. Tôi fax về tổng công ty bên Thái và đoán xem, họ muốn liên lạc với cậu để bàn bạc việc mua bản quyền ca khúc quảng bá KÍ ỨC! Ha ha tôi vui quá~"

"Sao? Em nhớ đã vất nó rồi mà, ôi Pí Gun, anh thật là... Em viết bậy thôi!"

"Cấm từ chối! Dự án lớn này mang lại cả đống tiền cho BEAST đấy. Tôi gọi báo cậu biết thôi, nhà thiết kế sẽ trao đổi trực tiếp với cậu sau"

"Haizz hết cách rồi, mua bản quyền thôi mà, ok, bảo họ gọi cho em!"

"Mà này, giọng cậu lạ thế, cảm à?"

"Hôm qua em lang thang ngoài phố, trời hơi lạnh"

"Ca sĩ nên chú ý đến giọng của mình, uống thuốc đi nhóc! Tôi cúp máy đây"

V

ừa ngắt máy Tor lại ngao ngán gọi tiếp cho tên chủ tịch máu lạnh. Mệt chết anh đi mà~

Bíp!

"Nghệ danh em ấy là Pete. 24 tuổi, số điện thoại..."

"Ok, làm tốt lắm! Bravo"

Bible bấm ngay dãy số lạ, tiếng "tua tua" đều đều vang lên mà không ai bắt máy. Vào giây cuối cùng trước khi hắn hết kiên nhẫn thì đầu dây có tín hiệu trả lời.

"Hello? Alo? Pete nghe ạ" - từ khi làm trainee Build luôn dùng nghệ danh, chỉ có những người thân thiết như Tor và Gun mới hay gọi thẳng tên cậu.

Ở bên này Bible nhíu mi. Giọng lạ quá, hơi nghẹt và khàn khàn, đâu giống giọng nữ. Thật ra giọng Build  trong và cao vút cực giống giọng nữ nhưng do cậu đang cảm. Hắn có biết đâu người mình yêu điên cuồng, hận điên cuồng và khao khát tìm kiếm đang không ở đâu xa mà ở ngay đầu bên kia điện thoại.

"Tôi thuộc tập đoàn VEGAS. Cô là người đã sáng tác ca khúc Kí Ức?"

Xoạc... Rốp!!!

Giây phút giọng nói trầm hơi nghẽn cất lên, Build rụng rời cả người, chiếc điện thoại trượt khỏi tay rớt xuống sàn tập văng cả nắp pin.

Ảo giác, ảo giác sao?

Giọng nói này...giọng nói vang vọng hằng đêm trong giấc mơ về hắn...

Lắc mạnh đầu cậu tự thấy bản thân thật nực cười.

"Tỉnh lại đi Build! Bible là chủ tịch tập đoàn B&B, dính dáng gì đến VEGAS chứ" - tự trấn an mình, cậu nhặt lên điện thoại lắp pin vào.

Hắn thì đang nổi điên bên kia. Con gái con đứa gì bất lịch sự, dám cúp máy ngang xương như thế. Người này có đúng là đã sáng tác Kí Ức không vậy?

Bible xếch mắt đầy nguy hiểm gọi lại, lần này dám tắt máy nữa thì không biết hắn sẽ làm gì đâu.

Bíp!

"Này nhóc! Con gái thì ít nhất nên hiểu thế nào là lịch sự tối thiểu khi tiếp điện thoại! Tor không dạy cô kĩ năng giao tiếp à?"

Build đớ người, vừa bắt máy đã nghe chửi xối xả là sao?

Khoan! Khoan đã...

"Anh..anh nói gì cơ? Cô á?" - Build trợn trắng mắt tức không nói nên lời.

"Này, tên khốn, nghe cho rõ. Lúc nãy tôi đánh rơi điện thoại. Trước khi sỗ sàng chửi mắng thì ít nhất CHÚ nên hỏi lí do. Cuối cùng, tôi là BOY. CHÚ NGHE RÕ CHƯA TÔI LÀ CON TRAI!!!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro