chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt cậu ngây ngô đang mở to nhìn mình. Chút không đành lòng nhen lên trong hắn, nhưng chỉ là thoáng qua trong một phần vạn giây.

Cậu là ai đâu chứ, quân cờ của hắn mà thôi, cậu cần tiền, hắn cần cậu cho kế hoạch của mình. Giao dịch mà thôi, một cuộc giao dịch công bằng, thế nên không việc gì phải suy nghĩ.

"Đừng hỏi nhiều, chỉ cần biết cậu là người của tôi, đóng kịch cho khéo. Tốt nhất cậu nên nghe lời nếu muốn mình được sống yên ổn trên cái đất Thái này, đã hiểu chưa?" - hắn nhàn nhạt trả lời.

"Đến khi nào? Khi nào thì việc này chấm dứt, tôi...tôi không biết mình đã dính phải chuyện gì? Tôi muốn mau chóng nhận tiền và kết thúc mọi chuyện..." - giọng cậu hơi run lên.

*vì mẹ, phải trấn tĩnh mới được*- cậu tự nhủ.

Hắn nhếch môi cười, ánh mắt đằm xuống tối lại - "Tốt thôi, thay đồ đi, màn kịch đầu tiên sẽ bắt đầu! Không lâu nữa đâu, hừ!"

Trong khi cậu còn ngơ ra chưa hiểu gì, hắn nhanh chóng nghiêng người ôm lấy cậu, đặt môi lên hõm cổ trắng ngần...

"Á...a..."

Tiếng nút mạnh kèm theo tiếng la vì đau và bất ngờ. Hắn buông cậu ra, nhìn vết hôn đỏ ửng trên làn da non mịn, nhếch mép cười hài lòng.

"Một ít kĩ xảo, ông bà già nên nhìn thấy thứ này!"

"Anh, anh...tên khốn, đừng tự tiện đụng chạm vào tôi!" - cậu đỏ mặt lắp bắp gào lên trong khi hắn vẫn thờ ơ ra lệnh.

"khoảng 5-10 phút nữa ông bà già sẽ sang đây. Thay đồ đi, tôi xuống khách phòng trước." - hắn mở tủ lấy ra chiếc sơ mi vắt qua vai và ra khỏi phòng.

*******

Đúng như hắn đoán, chưa đầy 10 phút sau, ngài thượng nghị sĩ và phu nhân đã yên vị tại khách phòng.

Không khí đầy mùi nguy hiểm, cậu bị sát khí dồn ép muốn ngộp thở. Người đàn ông với mái đầu hoa râm, một vài vết nhăn trên khuôn mặt và đôi mắt sắc lạnh giống hệt hắn, đang nghiến răng nhìn thằng quý tử trời đánh! Hắn vẫn ung dung điềm tĩnh ôm cậu, vòng tay thít chặt eo kéo sát cậu vào người, ánh nhìn khiêu khích thích thú chiếu về hướng cha mẹ.

Cậu thì sợ đến cứng người, chúa ơi không phải "trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết" sao?

Cha con hắn chiến tranh mà cảm giác cậu sẽ là đứa tiêu đời. Mẹ hắn thì cứ nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên cổ cậu, khuôn mặt bối rối ánh lên nét không hài lòng.

"Ta đã quá nuông chiều con phải không, Bible? Dừng ngay trò đùa lố bịch này lại! Bên phía nhà của Gulf ta sẽ giải thích." - tông giọng trầm, ồm ồm ra lệnh.

"Đây là người của con! Đừng nghĩ tới việc đụng đến cậu ta!" - hắn đanh giọng, vòng tay siết cậu chặt hơn!

Thật lạ, dù biết chỉ là giả vờ, cậu vẫn thấy như có dòng nước ấm ngọt ngào chảy qua tim, có một người dõng dạc nói sẽ bảo vệ cậu.

Cậu mơ màng trong thế giới riêng của mình, cho đến khi vòng tay trên eo lỏng dần nhưng cánh tay ma mãnh lại trượt vào trong áo miết trên lưng, và đôi môi bị cắn, cậu mới trợn to mắt tỉnh lại, đẩy mạnh hắn ra

"Aaa, làm gì? Làm gì hả?"

"Ông bà già đi lâu rồi, cậu thì mơ màng bất động trong lòng tôi, tôi nên làm gì đây?" - hắn cười thích thú, giọng nói đầy ám muội.

"Không ngờ cậu sợ đến chết lặng, tôi tưởng cậu hùng hổ lắm!"

"Ai, ai sợ, chẳng qua tôi đang..."

"Đang...?" - hắn cắt ngang, nhướng mày thú vị nhìn cậu, rất đáng yêu!

"Không, không...đang làm gì kệ tôi!" - cậu xấu hổ lắp bắp xua tay.

"Cẩn thận, ông già sẽ gọi riêng cậu, đưa ra một số tiền, đừng nhận." - ánh mắt hắn đăm chiêu, toan tính. Cậu ranh ma cười.

"Hơ hơ, sao không nhận, tôi sẽ nhận và thoát khỏi anh! Trừ khi anh trả nhiều hơn thế!" - phải rồi, sao cậu phải chịu thiệt chứ.

"Cơ thể tôi vô giá đấy!" - hắn vươn tay kéo giật cậu sát vào mình, giọng nói khêu gợi phả vào làm tai cậu đỏ lên, rùng mình giẫy nảy

"A A đồ điên, vất cơ thể anh cho sói gặm đi, tôi cần tiền, cơ thể anh làm gì hả? Mau buông, mau buông ra!"

Hôm nay hắn đã nhếch môi lần thứ n. Biểu hiện ương ngạnh của cậu rất đáng yêu, một tên nhóc luôn xù lông mà chẳng doạ được ai! Dùng cậu để tiêu khiển cũng không tồi!

"Ngoan ngoãn ở nhà! Tôi phải đến công ty. Không lâu sau khi tôi đi, ông già sẽ sai người sang đón cậu qua đó. Liệu mà diễn cho tốt, gặp cậu ở nhà vào buổi tối!" -

Hắn dặn dò câu cuối rồi bật dậy khỏi ghế. Vớ lấy kính mát trên bàn, cắn giữ một đầu gọng kính, chụp vội chiếc chìa khoá, một tay hắn nhàn nhạt đút túi quần, một tay mở ra gọng kính và đeo vào! Điềm tĩnh tiêu sái hướng cửa chính mà đi.

"Hắn đi làm hay đi chơi vậy trời!" - cậu lừ mắt chép miệng nhận xét. Ai đời đi làm mà sơ mi cách điệu bung nút tùm lum "khoe hàng" thế kia.

Haizz! Mà thôi, bây giờ cậu phải chuẩn bị cho màn kịch thứ hai...

Cậu cứ lặng im đăm chiêu chìm trong đống suy nghĩ rối bòng bong như mớ rau hẹ của mình mà không biết thời gian đã trôi qua thật mau...

"Cậu Build, ông chủ cho gọi cậu!"

"..."

07:00 PM, phòng ngủ.

"Ông già nói gì? Tại sao không mở đèn, cậu là cú à?" - hắn tháo chiếc áo khoác quăng phịch xuống giường. Cậu đang lặng yên co gối ngồi tại một góc salon, vòng tay ôm lấy hai chân mình...

---FLASH BACK---

Người đàn ông trung niên với khuôn mặt âm trầm chễm chệ uy nghi trên chiếc ghế bành sau bàn làm việc.

Cậu đã bao lần nhìn thấy cảnh tượng này trên ti vi và thật nực cười, bây giờ chính mình lại vào vai kẻ đồi bại đáng thương chuẩn bị để người ta hạ nhục.

" Một tháng, tôi sẽ để yên trong một tháng, khi chơi chán rồi nó sẽ ngoan ngoãn! Cậu nên biết mình chỉ là thứ công cụ để lợi dụng."

Ông biết tính con trai mình, ngạo mạn và ngoan cố, đối đầu chỉ kích thích thêm hứng thú của nó. Vậy nên tốt nhất là âm thầm triệt bỏ cậu. Tuy nhiên ông đã không lường trước vở diễn hoàn hảo của con người đầy tiềm năng kịch nghệ Build!

C

ậu phô ra đôi mắt to tròn ngây ngô chân thành nhất, hai tay bối rối đan vào nhau vặn vẹo.

"Anh...anh ấy yêu con, xin bác..." - đùa sao, hắn trả tiền cho cậu làm gì, phải diễn thật đạt chứ. Tuy là buồn nôn một chút nhưng thôi ráng nhịn vậy.

"Câm miệng, muốn tiền của nó sao, tôi sẽ cho cậu."

Hứ, tiền đương nhiên muốn rồi, nhưng hắn đã bảo trả gấp đôi, cậu đâu dại chứ!

"Con chỉ cần anh ấy! Con... Chát!" - câu nói chưa dứt đã bị chặn lại bởi cái tát tai cực mạnh, tiếng vang chát chúa và cơn bỏng rát trên má như muốn vạch trần vở diễn của cậu! Sững người trong thảng thốt.

Mẹ cũng chưa một lần tát cậu, vậy mà giờ đây, cậu đang chịu đựng vì thứ gì chứ?

"Tiền tôi sẽ sai người chuyển vào tài khoản của cậu, sau một tháng, cút khỏi đây!"

"Nếu anh ấy muốn tôi đi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện lại." - cậu chùng mắt, khẽ để lại một câu và quay lưng biến mất sau cánh cửa. Cậu không thể diễn nữa, cái tát suýt nữa làm cậu phát điên.

---END FLASH BACK---

"Tại sao những người quyền lực luôn tàn nhẫn đánh đổi hạnh phúc của chính đứa con mình rứt ruột sinh ra..."

Âm lượng nhỏ vừa đủ để nghe. Hắn khựng lại, vươn tay mở đèn, chậm rãi tiến về phía salon. Cậu vẫn co người cúi đầu.

"Có chuyện gì? Cậu mau nói cho tôi nghe đi!" - hắn cúi xuống nâng cằm cậu. Mắt hắn mở to kinh ngạc trong một thoáng rồi ánh lên nét giận dữ xen lẫn đau xót.

"Cha tôi, đánh cậu?" - nhìn vào một bên má sưng thũng, đỏ lằn dấu tay, máu trong người hắn cứ như sôi lên, đôi đồng tử đen sẫm lại, bàn tay bất giác siết chặt chiếc cằm nhỏ.

"A!" - cậu nhăn mặt la khẽ làm hắn giật mìh buông tay.

"Tại sao không bôi thuốc?" - hắn đạp chiếc bàn kính ra xa, khuỵ một bên gối tì xuống sàn, mặt đối mặt với cậu. Nhìn rõ ràng hơn vết sưng, cảm giác như bị kim châm vào cơ thể, đau nhói, nhức nhối...xót xa.

Bàn tay ấm nóng ủ lấy mặt cậu và mơn nhẹ lên vết thương, thật nhẹ nhàng chậm rãi như sợ làm đau cậu. Cậu vẫn dùng đôi mắt to tròn mọng nước nhìn hắn.

"Ông ấy, luôn tát anh như thế này sao? Anh đau hơn tôi, phải không?"

"Lo cho cậu đi!" - hắn gằn giọng, lúc nào rồi mà cậu còn lo cho hắn chứ. Là hắn đang giận cậu, hay giận bản thân mình đã ích kỉ ép cậu vào cục diện hiện tại?

"Có đau không?" - giọng hắn trầm ấm dịu dàng. Khuôn mặt cậu bây giờ mới đầy vẻ uỷ khuất, nước mắt giọt ngắn giọt dài trào ra lăn trên tay hắn, gật đầu lia lịa đấm thùm thụp vào ngực vào vai hắn.

"Là tại anh, tên khốn, lần đầu tiên bị tát mà đó lại không phải là mẹ tôi! Nhục nhã, ê chề, anh hiểu sao? Hiểu sao, đồ khốn...A!" - cậu giật mình thảng thốt cứng người, nước mắt lăn trong vô thức... Hắn đang làm gì? Hôn nhẹ lên vết thương, những giọt nước trượt dài ướt đẫm đôi má bầu bĩnh cũng được đôi môi đó chạm vào.

Cậu bất ngờ đến lặng đi quên phản kháng cho đến khi đôi môi hắn di chuyển sang bờ môi mọng, khẽ ngậm lấy môi cậu và bắt đầu hôn!

Sao cậu không đẩy hắn ra và la lên như mọi khi, sao không thể phản kháng?

Cậu nhìn khuôn mặt hắn đang phóng đại trước mặt mình, đôi mày kiếm mạnh mẽ, hàng mi dày và làn da trắng, hắn rất đẹp trai...và...nụ hôn của hắn rất nhẹ nhàng, lại không cắn cậu như mọi khi...

Cậu khẽ khép mắt đón nhận nụ hôn...

nhưng khi hắn bắt đầu trượt tay vào trong áo và tách ra môi cậu...

Khoang đã?

Đêm!

Phòng ngủ!

Cùng hắn!

Đang hôn nhau?!

Nâu nâu nâu không được!

Cuối cùng bộ não cũng đã phân tích xong tình huống hiện tại!

Cậu dứt khỏi nụ hôn, đẩy hắn ra thở dốc.

"Chuyện gì?" -hắn nhíu mày không hài lòng khi bị cắt ngang.

"Tôi, tôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro